NHẬP CỐT TƯƠNG TƯ

Hà Ứng Hoan ngơ ngác hồi lâu rồi mới chợt hồi phục tinh thần, xoay người chạy thật nhanh đến trước phòng Giang Miễn. Trên đỉnh đầu dù nắng gắt, y vẫn cảm thấy cả người lạnh lẽo, run rẩy không cách nào ngừng được.

Hóa ra… đó là mới sự thực!

Lời Giang Diễm nói đương nhiên không thể là giả, thế nhưng tại sao Giang Miễn chưa bao giờ giải thích? Hay tại bản thân hỏi cũng không buồn hỏi rõ đã trực tiếp động thủ báo thù?

Rốt cục là bởi thù hận quá sâu hay bởi ghen tuông quá mãnh liệt?

Y vốn nên nghe rõ sự thật nhưng lại vì đố kị, không chút nghĩ ngợi đã định tội Giang Miễn, báo thù vô lý.

Giờ đây nghĩ lại những chuyện đã làm, quả thực là nực cười.

Đầu óc hỗn loạn, Hà Ứng Hoan đi một chốc đã đến trước cửa phòng Giang Miễn. Nhưng lúc này đây, y còn mặt mũi nào mà gặp người kia nữa? Y lập tức ngừng bước, như người mất hồn nhìn vào trong phòng.

Y nhìn thấy Giang Miễn bò xuống giường, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi. Hắn ngồi xuống cạnh bàn, tay phải đùa bỡn hai viên xúc xắc, miệng ngâm nga từng chữ một, “Hồng đậu tương tư, lanh canh xúc xắc. Tương tư nhập cốt ai người biết chăng?*”

Khi hắn cất tiếng, sóng mắt lưu chuyển, mặt mày ẩn tình, bên môi là nụ cười khổ như có như không.

Hà Ứng Hoan ngẩn ngơ nhìn, tâm tình lại vô cùng kích động. Y rốt cục không kìm được, phá cửa “rầm!” một cái rồi vọt thẳng vào bên trong.

Cả phòng đột nhiên bừng sáng.

Giang Miễn nhất thời chưa thể thích ứng đưa tay lên trán che đi ánh sáng, một lúc sau mới nhìn thấy gương mặt Hà Ứng Hoan. Hắn hơi giật mình mờ mịt, trong lòng lại không cách nào khống chế nhảy dựng lên.

“Ứng Hoan?” Giang Miễn chậm chạp đứng lên, tiến thêm vài bước. Hắn vẫn dùng dáng vẻ dịu dàng như nước, vừa cười vừa hỏi, “Sao ngươi lại bước vào giấc mộng của ta?”

Hà Ứng Hoan không đáp, hai mắt nhìn thẳng vào hắn.

Giang Miễn vì thế cười cười, vươn tay vuốt ve gò má Hà Ứng Hoan.

Dung mạo ngày nhớ đêm mong, da thịt mịn màng ấm áp…

Hả? Ấm áp?

Giang Miễn chấn động toàn thân, nét cười cũng bỗng dưng cứng lại. Hắn đột nhiên ý thức được người trước mặt là một người còn đang sống, không phải cảnh tượng mình mơ!

“Ngươi…” Hắn vừa há mồm phun ra một chữ đã phải ho khan, đầu váng mắt hoa, đứng không vững nữa.

Hà Ứng Hoan vội vàng đỡ lấy cánh tay hắn, thốt lên, “Cần Chi, ngươi có khỏe không?”

Giang Miễn không cất tiếng mà chỉ nhìn y thật sâu. Khẽ than một tiếng rồi nhắm mắt lại, đến lần thứ hai mở mắt ra, hắn đã khôi phục vẻ tỉnh táo. Sắc mặt tuy tái nhợt, đáy mắt lại nhiều hơn vài phần ý cười, hắn dịu dàng hỏi, “Ứng Hoan, tại sao ngươi trở lại?”

Hà Ứng Hoan xa cách Giang Miễn mấy ngày, giờ nghe lại thứ âm điệu mềm mỏng ấy, y chợt có cảm giác như đã trải qua mấy đời. Tâm thần nhất thời nhộn nhạo, y không kìm nổi lòng ôm lấy thắt lưng hắn, mở miệng reo lên, “Cần Chi, vừa nãy ta đã nghe trộm Giang cô nương nói chuyện mười lăm năm trước. Ta, ta đã hiểu tất cả rồi. Những việc ta làm từ trước đến nay đều là sai lầm lớn! Lúc đó ta đã quá mức hồ đồ mới hại ngươi ra thế này, ngươi… ngươi có thể tha thứ cho ta không?”

Y thở hổn hển, càng nói càng kích động, thậm chí về sau còn lẫn tiếng nghẹn ngào.

Giang Miễn sau khi nghe xong lại chỉ khẽ cười, âm thầm thoát khỏi cái ôm của Hà Ứng Hoan. Khi ngón tay lướt qua tóc y, hắn thong thả nói, “Dù ngươi có làm bất cứ việc gì, ta cũng không trách ngươi.”

“Thật sao?” Hà Ứng Hoan thầm giật mình, nét mặt lộ vẻ vui sướng khôn xiết, y nhào tới ôm Giang Miễn càng chặt hơn. Ngàn câu vạn chữ đều nghẹn trong yết hầu, chốc lát, y không biết nên nói cái gì.

Vẫn bằng cái dáng vẻ ôn tồn đó, Giang Miễn kéo Hà Ứng Hoan ngồi xuống bàn, một bên châm trà một bên cười tủm tỉm hỏi, “Mấy ngày nay ngươi đã ở đâu? Có chăm sóc bản thân tốt không?”

Hà Ứng Hoan đè ép nhu tình đầy ngập xuống đáy lòng. Giang Miễn hỏi cái gì, y nhất nhất đáp lại, ánh mắt cứ quấn quýt bên người hắn một khắc không rời. Cho đến giờ, y vẫn không thể tin được nam tử trước mặt này lại tha thứ cho mình.

Giang Miễn lại hoàn toàn không để ý, chỉ nhàn nhạt cười, “Được rồi, sư huynh ngươi mất tích từ mấy ngày trước, ngươi có gặp cậu ta không?”

“Không.”

“Vậy ngươi nên đi tìm cậu ta. Các ngươi hạ sơn lâu như vậy, Ngô đại ca hẳn sẽ rất lo lắng, đã đến lúc trở về rồi.”

Hà Ứng Hoan rùng mình ớn lạnh, cầm tay Giang Miễn không buông, “Ngươi đi cùng chứ?”

“Ta rất muốn gặp sư phụ ngươi nhưng sự vụ bận rộn quá, không có thời gian rảnh rỗi nữa.”

Hà Ứng Hoan nghe thế, bóng ma bao trùm trong lòng càng ngày càng lớn. Y trầm giọng nói, “Vậy thì sau khi gặp sư phụ, ta sẽ lập tức quay lại tìm ngươi.”

“Được thôi.” Giang Miễn lén rút tay về, cười cười nói nói, “Bất cứ lúc nào ngươi tới Lâm An làm khách, ta đều rất hoan nghênh.”

Tay phải run rẩy, Hà Ứng Hoan rốt cục không nói gì nữa, chỉ mở trừng trừng hai mắt nhìn Giang Miễn. Một hồi lâu sau, y nặng nề thở dài, khàn giọng nói, “Quả nhiên ngươi vẫn còn trách ta.”

“Sao có thể? Ngươi đã là đồ đệ của Ngô đại ca thì có khác gì đồ đệ của ta. Dù là hiện tại hay là tương lai, ta luôn đối xử với ngươi như con cháu trong nhà.”

Hà Ứng Hoan dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng sau khi nghe xong những lời này, sắc mặt vẫn trắng bệch. Y run giọng, “Thế nhưng, chúng ta trước đã…”

“Chuyện trước đây đã thành quá khứ.” Giang Miễn cười cười, thần sắc không thay đổi, “Ứng Hoan, chúng ta vốn không bước trên cùng một con đường, cho dù gắng gượng ở cạnh nhau…”

Hắn còn chưa nói xong, Hà Ứng Hoan đã đứng lên, gương mặt vặn vẹo, “Cần Chi, ngươi nói những lời ấy đều là vì còn đang bực bội phải không? Ta biết mình đã phạm phải sai lầm lớn, cũng biết ngươi nhất định sẽ rất tức giận, nhưng ta thật sự rất hối hận mà. Chỉ cần ngươi nguôi giận, ngươi đánh ta cũng được, dùng kiếm giết chết ta cũng chẳng sao!”

“Thằng nhóc ngốc nghếch này, ta sao có thể giận ngươi?” Giang Miễn giương mắt, đôi con ngươi dù dịu dàng nhưng đã không còn yêu thương thuở trước, “Chỉ là ta thấy… hơi mệt mà thôi.”

Hà Ứng Hoan thấy dáng vẻ hắn đạm mạc, tay chân liền cứng đờ, cảm giác mất mát từ gan bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu. Y vẫn chưa bỏ cuộc nhào tới ôm chầm lấy thắt lưng Giang Miễn một lần nữa, miệng gọi lung tung, “Cần Chi, Cần Chi…”

Giang Miễn không nhúc nhích mặc cho y ôm. Một hồi lâu sau, hắn nhắm mắt cười khổ một tiếng, cúi đầu nặn ra mấy chữ, “Hà thiếu hiệp, ngươi tha cho ta đi.”

Thật ân hận đã lâu như vậy mới chịu thay đổi.

Dạo gần đây hỗn hỗn loạn loạn, hắn cảm thấy thế giới rất không chân thật, đến tận bây giờ vẫn còn hoài nghi mình đang trong mộng. Những lời vô ích không muốn nói nữa, chỉ nguyện cho thiên hạ thái bình, cho mọi người an ổn, cùng nhau vượt khỏi cửa ải gian nan.

——

*Trích từ bài thơ “Tân thiêm thanh dương liễu chi từ nhị thủ” của Ôn Đình Quân, một nhà thơ thời Đường. Nguyên văn:

(I) Nhất xích thâm hồng mông khúc trần, thiên sinh cựu vật bất như tân.

Hợp hoan đào hạch chung kham hận, lý hứa nguyên lai biệt hữu nhân.

(II) Tỉnh để điểm đăng thâm chúc y, cộng lang trường hành mạc vi kỳ.

Linh lung đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri?

Ở phần II, tác giả dùng giọng điệu của người con gái để miêu tả sự quyến luyến, tình ý miên man của cô đối với tình lang. Trước khi hai người chia tay, cô đã dặn dò người trong lòng mình, dù có đi đâu xa cũng nhất định không được quên ngày trở về. Trong câu thơ dùng hai trò chơi, Trường hành (một loại trò chơi đánh bạc dùng xúc xắc thời xưa) và Cờ vây (vi kỳ – một trò chơi của văn nhân nhã sĩ thời đó) để diễn tả cái ý ấy.

“Lung linh đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri?” Thời Đường, xúc xắc thường được làm bằng xương hay sừng động vật, người ta đục lỗ rồi nhét kín đậu đỏ ở bên trong để màu sắc thêm phần rõ nét, vì thế, từ trò chơi Trường hành dẫn đến con xúc xắc (đầu tử), trên mặt xúc xắc có những chấm đỏ là hồng đậu nằm sâu tận trong xương cốt, biểu thị tương tư khắc cốt ghi tâm của ta với người, người có biết không? Câu thơ sau lại khiến người ta hiểu thêm dụng ý của câu thơ trước, người con gái muốn nhắc nhở bậc trượng phu của mình, khi người chơi Trường hành dùng xúc xắc, mỗi một chấm đỏ trên xúc xắc đều là hồng đậu nhập cốt, cũng là nỗi niềm tương tư ta dành cho người. Do đó, người nhất thiết không thể lầm ngày trở về.

Bình luận

Truyện đang đọc