NHẶT ÁNH BÌNH MINH


Hai ngày sau, người lớn trong nhà phải quay về Trường Sa, Liễu Tức Phong đứng trước cửa nhìn theo xe rời đi, cảm khái: "Rốt cuộc đêm nay không cần yêu đương vụng trộm nữa rồi."
Yêu đương vụng trộm dưới một mái nhà đúng là vất vả, mỗi đêm Liễu Tức Phong sờ soạng mò vào giường Lý Kinh Trọc, con chó cũng ngủ rồi hắn vẫn phải căng mắt ra kể chuyện cho anh nghe dỗ giấc, đến sáng gà chưa kịp gáy lại rón ra rón rén lủi về lại phòng mình, nếu thật sự chịch xoạc gì thì thôi không nói, chủ yếu là một phen tốn công tốn lực như thế, chuyện làm dưới chăn lại hoàn toàn quang minh chính đại.
Ban đêm vất vả chưa tính, ban ngày hắn cũng không nhàn rỗi, lo cơm nước ba bữa, hầu chuyện người lớn trong nhà, lại còn tranh thủ giữa trưa sửa lại vài món đồ gia dụng (thực tế là Lý KInh Trọc sửa), cuối cùng trước khi tiễn người đi còn tặng cho mỗi vị một bộ tiểu thuyết chính tay mình viết chưa tháo màng co (vì thế hắn còn cố ý gọi điện thoại hỏi Dư Niên xem bộ sách nào của mình được các độc giả trung niên đón nhận nhất), để tỏ rằng bản thân không chỉ hiền huệ đảm việc nhà, dù mang ra ngoài cũng xứng đáng hãnh diện khoe khoang với người ta.
"Tiểu Lý, còn không mau pha cho anh Liễu bình trà ra đây?" Liễu Tức Phong nói với Lý Kinh Trọc đang đứng sóng vai bên cạnh.
Lý Kinh Trọc đùa lại: "Cậu Liễu thích uống loại nào? Để cháu trai dâng lên hiếu kính cho cậu."
Liễu Tức Phong vào nhà nằm ườn lên ghế: "Loại nào cũng được, chỉ cần dâng lên tận miệng thì chính là trà ngon.

Cậu già cả xương xẩu yếu rồi, không nhấc người dậy nổi."
Lý Kinh Trọc bật cười, đi pha Quân Sơn Ngân Châm cho hắn, cũng làm như thật sự hầu hạ mấy ông già bà cả mà thổi nguội rồi nâng chén trà đến trước miệng Liễu Tức Phong.

Da mặt hắn cực kỳ dày, ánh mắt nhìn chén trà lộ ra ý ghét bỏ, lại nhìn xuống môi Lý Kinh Trọc, ghét bỏ trong mắt lập tức chuyển thành chờ mong rất vô sỉ.
Lý Kinh Trọc kề chén trà vào miệng mình, vẻ chờ mong trong mắt Liễu Tức Phong càng sâu, không ngờ giây tiếp theo, Lý Kinh Trọc đã nuốt ực hai miếng dốc hết chén trà vào bụng.
Liễu Tức Phong nhìn chén cạn trơ đáy, hậm hực lên án: "Bà nội nói đúng lắm, làm người không thể muốn quá nhiều, nếu không sau này đến một thứ cũng không có."

Lý Kinh Trọc biết rõ hắn giả vờ giả vịt, không nhịn được muốn chiều theo.

Nhưng anh không thể xác định khoang miệng mình có đang bị thương hay trầy xước chỗ nào không, cho nên mới không dám đút trà bằng miệng thật, chỉ dám dùng môi nhẹ nhàng chạm một chút vào môi Liễu Tức Phong.

Nào biết chạm nhẹ một cái đã thu lại không kịp, vừa rồi Liễu Tức Phong còn dặt dẹo than vãn xương cốt già cỗi không nhấc nổi mình, chớp mắt đã sinh long hoạt hổ, toàn thân bừng bừng sức lực và hứng thú dùng mãi không hết.
Lý Kinh Trọc thừa dịp đầu óc còn hơi tỉnh táo, vội vàng đẩy hắn ra.
Liễu Tức Phong thở dài, "Anh sắp cấm dục đến mộng tinh rồi, còn không bằng cùng em mỗi ngày uống thuốc."
Lý Kinh Trọc biết hắn khó chịu, suy nghĩ rồi nói: "Hay là để em dùng...!tay?"
Ở phương diện này, Liễu Tức Phong cực kỳ chướng mắt kỹ thuật tay của Lý Kinh Trọc: "Tay em có thạo bằng tay anh không?"
Đúng thật là kém hơn rất nhiều.

Lý Kinh Trọc thấy khoai quá, đang muốn nói nếu không anh chịu khó tự giải quyết mấy hôm đi, Liễu Tức Phong đã nhìn chằm chằm vào môi anh, nói: "Anh muốn cái này."
"Cái này cũng không an toàn, lỡ như bị xuất huyết lợi hoặc viêm nha chu..." Lý Kinh Trọc bị ánh mắt của hắn đánh bại, "Hay là, hay là..." Anh đi tìm một chiếc bao cao su, "Như vậy tương đối an toàn hơn."
Liễu Tức Phong nói: "Thế lát nữa trong miệng em không phải toàn vị cao su à?"
Lý Kinh Trọc đỏ vành tai mắng: "Anh cho là vị của anh khá hơn vị cao su bao nhiêu?" Nhận được ánh mắt mang cười của Liễu Tức Phong, vành tai anh càng lúc càng hồng, càng ngày càng nóng, "Nhưng mà em chưa làm bao giờ...!Lỡ, lỡ làm anh không thoải mái..."
Liễu Tức Phong cực kỳ hào phóng: "Cùng lắm thì để anh tự động."
Mặt Lý Kinh Trọc lập tức đỏ phừng: "Anh câm miệng lại ngay."
Liễu Tức Phong quả nhiên câm miệng, mở rộng hai chân ngồi trên ghế thoải mái chờ Lý Kinh Trọc phục vụ.
Lý Kinh Trọc đỏ mặt đi qua, Liễu Tức Phong từ trên nhìn xuống như thầy giáo giám sát học sinh làm bài tập, không mở miệng thúc giục, cực kỳ kiên nhẫn.
Lý Kinh Trọc cọ xát nửa ngày mới nhấc tay lên kéo khóa quần, Liễu Tức Phong ho khan một tiếng như nhắc nhở học sinh đã làm sai.

Lý Kinh Trọc nâng mắt lên nhìn hắn, hắn cũng không nói gì, chỉ hất cằm nhìn miệng anh.
Người ta phát minh ra khóa kéo đương nhiên không thiết kế để dùng miệng mở, miệng Lý Kinh Trọc từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ cũng không nghĩ sẽ có một ngày phải dùng cho mục đích này, những chuyện sau khi kéo khóa càng chưa bao giờ nghĩ đến hơn, đến khi thực sự lâm trận mới lộ ra trình độ kém cỏi đến mức làm Liễu Tức Phong đau đến xuýt xoa.
"Thôi thì," Lý Kinh Trọc tạm rời miệng, ngượng chín mặt đề nghị, "Anh cứ hướng dẫn phải làm thế nào, em làm theo lời anh là được."
Liễu Tức Phong hỏi: "Anh được nói chuyện rồi?"

"Ừ."
Liễu Tức Phong hỏi tiếp: "Lát nữa có còn muốn anh câm miệng nữa không?"
"...!Không."
Liễu Tức Phong y như bắt được kim bài miễn tử, bắt đầu bật loa: "Tới đây, miệng mở to một chút, thu răng lại, mút kem cây bao giờ chưa?"
......
"Shhh —— đừng có cắn."
......
"Dùng cả đầu lưỡi đi, lưỡi đâu phải để trang trí."
......
"Nuốt vào trong một chút, hơn phân nửa vẫn ở ngoài đấy."
......
"Mút nữa đi nào —— shh —— thôi được rồi được rồi."
......
"Đúng rồi, đánh vòng tròn đi.

Úi, không ngờ em có thiên phú thật đấy."
Mặt Lý Kinh Trọc lại đỏ lựng lên, hai mắt trừng Liễu Tức Phong, muốn phản bác nhưng chỉ có thể phát ra mấy tiếng ưm ưm a a vô nghĩa, nước bọt cũng không thể khống chế mà nhỏ xuống sàn.

"Thích đến thế à? Chảy cả dãi rồi kìa."
Lý Kinh Trọc cảm thấy xấu hổ vạn phần, nhưng càng xấu hổ lại càng kích thích.
Liễu Tức Phong phát hiện ra rất nhanh, dùng chân gảy gảy vào giữa hai chân Lý Kinh Trọc, trêu ghẹo: "Xem ra em cũng hứng lắm rồi."
Lý Kinh Trọc xấu hổ đến không chịu nổi nữa, muốn giãy giụa lại bị Liễu Tức Phong đè chặt gáy lại.
"Không cần tiếc, ăn xong vẫn còn, sau này mỗi ngày đều có."
Liễu Tức Phong nói mỗi ngày đều có thì thật sự là ngày nào (?) cũng không chịu buông tha.

Chơi tận hứng được khoảng mười ngày, đến một ngày nọ Lý Kinh Trọc phải tìm một cái khẩu trang đeo lên, nghiêm chỉnh thanh minh với Liễu Tức Phong: Thời gian mở miệng mỗi ngày quá dài, cứ tiếp tục như vậy sẽ có ngày rách cả khóe môi.
"Chủ yếu do trình độ của em chưa thành thạo." Liễu Tức Phong ra vẻ khoan dung nói, "Thôi, dù sao cũng phải trau dồi lâu dài, đổi thành ba ngày một lần, thế nào?"
Lý Kinh Trọc mặc cả: "Bảy ngày."
Liễu Tức Phong cãi: "Năm ngày."
"Mười ngày."
"Bảy ngày thì bảy ngày.".


Bình luận

Truyện đang đọc