NHẶT ĐƯỢC MỘT NGƯỜI CÁ

Edit + Beta: Thủy Ngư

Hôm sau, ánh sáng mặt trời xuyên cửa kính chiếu thẳng vào mặt Nolan, trực tiếp đánh tỉnh cậu còn đang quấn quýt trong mộng.

Nolan đỡ gáy ngồi dậy, chỉ cảm thấy cả người đau nhức rã rời. Cậu không thể nhớ nỗi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ mang máng cậu nằm mơ thấy một giấc mộng vô cùng tuyệt vời, trong giấc mơ cậu can đảm nâng mặt Sở Mộc Tự lên rồi hôn môi anh.

Bụng đói kêu ùng ục, Nolan ba chân bốn cẳng mặc quần áo chạy ra khỏi phòng, đúng lúc gặp Sở Mộc Tự đang uống nước. Dáng vẻ của Sở Mộc Tự hiển nhiên là vừa mới dậy, anh mặc áo len màu tím và quần cotton màu xám, tóc mái rối bù xõa trước trán, đỉnh đầu còn vểnh lên một cọng tóc ăng ten, vẻ mặt nhập nhèm còn chưa tỉnh ngủ, sau khi cởi bỏ bộ dáng bất cần đời ác mồm ác miệng của thường ngày ra, giờ trông anh cực kỳ vô hại.

Nolan cầm ly nước của mình đi tới sau lưng anh, khẽ chào buổi sáng bên tai anh.

Sở Mộc Tự run nhẹ, suýt chút nữa đánh đổ ly nước, anh hơi mất tự nhiên ừ một tiếng, vành tai hơi đo đỏ.

Nolan thấy anh trông có vẻ kì lạ, ân cần hỏi thăm “Anh khó chịu chỗ nào à, sao mặt tự nhiên đỏ lên thế?”

“Cậu để ý nhiều như vậy chi?” Sở Mộc Tự nghiêng mặt đi, không dám nhìn vào mắt cậu “Thân thể của tôi rất khỏe.”

Nolan hậm hực gãi đầu rồi rót nước uống, liếc mắt nhìn Sở Mộc Tự cầm lát bánh mì vừa nướng xong ngồi xuống bàn ăn. Mặc dù có hơi ngượng ngùng nhưng Nolan vẫn hỏi Sở Mộc Tự.

“Tối hôm qua em… Có làm chuyện gì gây phiền cho anh không?”

Kẹt một tiếng, Sở Mộc Tự suýt chút nữa cắn nát răng. Hình ảnh Nolan cúi đầu hôn anh tối qua trong phòng tắm giờ lại hiện lên trước mắt, hình ảnh dưới ánh đèn mờ phá lệ gợi tình, Sở Mộc Tự hít sâu một hơi, kiềm nén ý niệm không được trong sáng đang dâng trào trong lòng, thẹn quá hóa giận nói “Cậu say bí tỉ không biết trời đất là gì, có thể làm gì được tôi chứ?”

Xem ra là không xảy ra chuyện gì, Nolan yên lòng, nếu cậu thật sự hôn Sở Mộc Tự, bây giờ không biết nên giải thích như thế nào mới phải.

Ăn xong bữa sáng không biết ngon hay dở, Nolan ngồi ngay ngắn trên sa lon, di chứng sau say rượu làm cậu không thoải mái lắm, nào là nhức đầu nào là đau dạ dày, ngay cả đi đường cũng hơi chóng mặt. Cậu gọi Sở Mộc Tự đang định về phòng “Em cảm thấy mệt trong người quá, có thể xin nghỉ học một ngày được không ạ?”

Gần đây Sở Mộc Tự làm việc liên tục nên cũng có chút mệt, dứt khoát cho cả hai một ngày nghỉ. Dù sao thảnh thơi thư giãn cũng tốt, anh hỏi Nolan “Cậu có muốn đi đâu hay muốn làm gì không, tôi cho cậu một ngày nghỉ, cậu có thể tự do hoạt động.”

“Em không muốn đi đâu cả.” Cho dù là sinh vật thủy sinh thì Nolan cũng không muốn ra ngoài phơi nắng, cậu ngẫm nghĩ một lát rồi nói với Sở Mộc Tự “Anh có rảnh không, em muốn học làm vài món ăn đơn giản.”

“Học nấu ăn?” Sở Mộc Tự nghi ngờ nhìn cậu “Cậu phải kiêng ăn.”

“Em biết mà. Nhưng em muốn nấu cho anh ăn, thức ăn bên ngoài quá nhiều dầu mỡ, ăn nhiều sẽ không tốt cho dạ dày của anh.” Nolan trong sáng vô tư nói.

Cảm giác kì lạ và sợ hãi kia lại ập tới nữa, Sở Mộc Tự cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường, giống như thiếu nữ thanh khiết bị chọc ghẹo, vừa thẹn thùng vừa bối rối. Anh muốn xoay người rời đi, nhưng nhìn ánh mắt ngây thơ của Nolan lại không nỡ nhẫn tâm từ chối, đấu tranh nội tâm một lát rồi thở dài.

“Thôi được, cậu muốn bắt đầu học cái gì?”

Quyết định thực đơn là trứng chiên cà chua, cải xanh luộc với thịt heo, Nolan đi mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn theo hướng dẫn của Sở Mộc Tự.

Ở trên bếp, bên trái để cà chua đã rửa sạch, trứng gà, cải xanh, tỏi, thịt ba rọi và ớt xanh, bên phải để đường, muối, dầu ăn, bột ngọt và tương ớt.

Sở Mộc Tự đã lâu rồi không xuống bếp, anh đeo tạp dề vào, xắn cao tay áo, bày ra dáng vẻ nghiêm túc. Sau khi anh giảng giải các bước nấu ăn cho Nolan, bắt đầu dạy cách cầm dao cắt nhỏ nguyên liệu ra.

“Đặt ngón tay này lên sống dao để giữ thế, như vậy sẽ không bị cắt trúng, nếu không quen tay từ cứ làm từ từ, đừng làm nhanh quá, hiểu không?”

Sở Mộc Tự vừa nói vừa cúi đầu tập trung cắt miếng thịt ba rọi, cắt xong thì để vào cái dĩa bên cạnh, mỗi một miếng thịt đều được cắt vừa phải, nhìn rất đẹp.

“Nhưng rất khó để cắt cái nào cũng đều như thế.” Nolan nghiêng đầu lại gần nhìn.

“Bởi vậy mới tập từ từ, đặt dao đúng vị trị cần cắt, nếu cái dày cái mỏng thì mùi vị sẽ bị ảnh hưởng.” Sở Mộc Tự thả chậm tốc độ cắt “Nếu cậu chưa nhìn kỹ thì tôi sẽ làm mẫu thêm lần nữa.”

Nolan gác cằm lên vai Sở Mộc Tự, nói “Ừm, anh cắt đi, em quan sát thêm chút nữa.”

“…” Sở Mộc Tự chỉ cảm thấy vai trĩu xuống, tiếng hít thở nóng bỏng gần sát bên vành tai, mùi hương tươi mát khẽ phả vào má anh, ngay cả tiếng nói cũng trở nên rung động làm cho tim anh ngứa ngáy dữ dội.

“Cậu, cậu dựa sát quá rồi.” Sở Mộc Tự cố gắng bình tĩnh.

“Vậy à? Nhưng đứng đây mới nhìn thấy rõ được chứ anh.” Nolan không hề nhận ra sự khác thường của anh.

Sở Mộc Tự cảm thấy cả người xốp xốp tê tê, cái tay đang cắt nguyên liệu bỗng không còn chút sức lực. Anh thẩn thờ cắt thịt, tư duy nhảy ra khỏi não bay vọt lên dãy ngân hà nào đó ngoài vũ trụ, không thể tập trung nổi vào công việc đang làm.

Khi linh hồn anh sắp sửa lìa khỏi xác, bỗng cảm thấy Nolan kề sát mũi vào cổ anh rồi hít sâu một hơi, phát ra một tiếng thở dài tận trong tim.

“Mộc Tự, mùi của anh thật thơm.”

Sở Mộc Tự lỡ cắt xéo một cái, vô tình vẽ một đường máu trên ngón tay. Cảm giác đau còn chưa truyền lên não, chỉ cảm thấy Nolan cọ xát một chút ngẩng đầu lên, hoảng sợ nói “Trời ạ, tay anh chảy máu rồi!”

“Hửm?” Sở Mộc Tự tỉnh hồn lại, thấy máu tươi chảy ra từ vết cắt, Nolan giống như chó cảnh sát đang rà soát mục tiêu, chạy khắp nhà đi lục tìm hộp y tế.

…Mình bị sao vậy. Sở Mộc Tự sắp tức chết vì hành động ngu ngốc của mình, từ sau khi Nolan say rượu hôn anh tối hôm qua, anh vẫn luôn rơi vào tình trạng hồn vía lên mây, hơn nữa mỗi lần Nolan tới gần là anh liền luống cuống tay chân.

Nhớ năm xưa anh cũng là một quý công tư phong lưu, thế quái nào giờ lại giống như một tên ngốc mới biết yêu lần đầu vậy.

Nolan tìm được hộp y tế liền ba chân bốn cẳng chạy về bên cạnh Sở Mộc Tự, đỡ anh ngồi xuống rồi lấy một miếng bông gòn tẩm oxi già, đau lòng nói với Sở Mộc Tự “Sẽ hơi đau một tí, anh cố chịu nha.”

Sở Mộc Tự không yên lòng gật đầu, miếng bông gòn vừa chạm vào vết thương, cảm giác đau rát lập tức kéo sự chú ý của Sở Mộc Tự về, đau đến mức anh nhăn nhúm cả mặt.

“Đau lắm sao?” Nolan nhíu mày.

“Tàm tạm.” Sở Mộc Tự cố nhịn đau, thở hắt ra một hơi.

“Chỉ tại em, không nên nói nhiều làm anh mất tập trung.” Nolan ăn năn, cậu dè dặt nâng cái tay bị thương của Sở Mộc Tự lên gần miệng rồi thổi thổi “Thổi một chút liền hết đau.”

Cảm giác kì lạ mất tự nhiên trong lòng Sở Mộc Tự cũng đã giảm bớt, anh đưa tay xoa quả đầu tròn của Nolan.

“Haizz, lại phải gọi thức ăn bên ngoài.”

Sau khi ngón tay bị thương, Sở Mộc Tự cũng lười ra cửa sắp xếp chuyện làm ăn, dù sao hai ngày nay không có chuyện gì cần anh phải ra mặt, dứt khoát làm ổ ở nhà xử lý vài núi hồ sơ.

Nolan lòng mang áy náy chủ động đảm đương nhiệm vụ quét dọn, đợi Sở Mộc Tự vào thư phòng rồi, cậu xắn tay áo lấy dụng cụ quét dọn ra, mở baidu tìm cách sử dụng, sau đó cầm chổi hăng hái chiến đấu với đống bụi bặm ẩn núp ở mọi ngóc ngách trong nhà.

Sở Mộc Tự đeo mắt kiếng ngồi trong thư phòng nhìn hồ sơ, nghe âm thanh binh binh bang bang bên ngoài, chẳng khác gì một buổi tiệc liên hoan náo nhiệt. Sở Mộc Tự xoa thái dương, tuy cảm thấy có hơi ồn ào nhưng cũng không hề ghét bỏ.

Ngôi nhà này đã yên tĩnh quá lâu, từ khi người này vào ở như bơm thêm chút sức sống.

Hai tiếng sau, cả người Nolan ướt đẫm mồ hôi dừng động tác quét dọn trong tay lại. Tất cả mọi chỗ đều đã được làm vệ sinh sạch sẽ, giờ chỉ còn lại mỗi thư phòng của Sở Mộc Tự. Nolan chần chừ một lát rồi quyết định gõ nhẹ cửa “Thư phòng có cần phục vụ dọn dẹp không ạ?”

“Vào đi.” Tiếng nói bên kia cửa của Sở Mộc Tự vang lên.

Nolan mở cửa, thấy Sở Mộc Tự đang ngồi trên ghế, tóc mái được tùy tiện vuốt ra sau đầu, lộ ra vành trán rộng đẹp mắt, cậu định cầm dụng cụ vệ sinh bắt đầu quét tước thì Sở Mộc Tự vẫy tay với cậu.

“Lại đây, cho cậu xem cái này, để đó rồi làm sau.”

Sở Mộc Tự cầm hồ sơ đang nhìn trong tay đưa cho Nolan xem cùng “Đây là tài liệu của những người mẫu khác, trước khi cậu chính thức vào nghề, tôi muốn để cậu tự hoạch định cho tương lai của mình.”

Nolan ngồi xổm bên cạnh anh, nghiêm túc nhìn mấy tờ giấy trước mắt, thấy trên đó ghi lý lịch cá nhân của vài người mẫu. Nolan thầm suy tính lượng thông tin này trong đầu.

Sở Mộc Tự cúi đầu là có thể thấy đỉnh đầu và cái cằm xinh đẹp của Nolan, cậu ngồi im bất động trông giống như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều mang sức hấp dẫn khiến người khác khó có thể cưỡng lại. Nhưng một người xinh đẹp như thế mà lại giống một chú chó lớn trung thành bên cạnh anh, làm anh không khỏi hơi mất hồn.

Anh thầm nghĩ tuy vẻ ngoài của Nolan rất đẹp nhưng lại là một tên to con, nếu vóc người của cậu mảnh khảnh yêu kiều một tí, nói không chừng anh thật sự không nhịn nổi mà ra tay với cậu.

Nolan đọc kỹ hồ sơ xong, cậu ngẩng đầu hỏi Sở Mộc Tự “Anh có thể cho em tự phân tích công việc à?”

“Dĩ nhiên.” Sở Mộc quay cây bút trong tay nói “Mặc dù tôi trải đường cho cậu nhưng cũng muốn nghe suy nghĩ và cái nhìn của cậu, dù gì chúng ta vẫn là quan hệ hợp tác.”

“Em không có ý kiến gì cả, dù anh có kêu em đi làm thì em cũng sẽ cố gắng hết sức hoàn thành thật tốt cho anh, đây chính là mục tiêu phấn đấu của em.” Nolan cười cong mắt với anh “Chẳng phải anh thích tiền sao, sau này em sẽ cày thêm việc, vậy là anh có thể kiếm được tiền rồi.”

Sở Mộc Tự cười gõ bút vào đầu Nolan “Cậu nghĩ tôi thiếu tiền? Chẳng qua tôi muốn hưởng thụ cảm giác thỏa mãn mà công việc mang đến cho tôi, còn giá trị thương mại của các cậu chỉ là số liệu để tôi suy xét tỉ lệ thành công đạt được trong công việc của tôi mà thôi.”

Nolan cái hiểu cái không gật đầu, dù sao đối với cậu mà nói, Sở Mộc Tự vui vẻ thì cậu vui vẻ, cậu rất thích Sở Mộc Tự nghiêm túc chứng tỏ bản thân, chứ không phải là một Sở Mộc Tự đeo mặt nả giả dối trước mặt người khác.

“Yên tâm đi, nếu anh muốn cảm giác thành tựu thì em sẽ giúp anh thỏa mãn.” Nolan thoải mái nói.

“Ờ, nhưng trước hết cậu dọn sạch thư phòng đi rồi hẳn nói.”

Bình luận

Truyện đang đọc