NHÁT GAN LÀ THUA

Bình thường nhà của Đỗ Biệt Ly ngoại trừ người giúp việc thỉnh thoảng đến quét tước theo lịch và thư ký tới lấy văn kiện ra, cơ hồ không có ai ra vào, lại càng chẳng nói tới chuyện bây giờ đã là đêm muộn, cho nên phòng hoàn toàn chỉ là thứ bày ra cho có, căn phòng nhỏ trống trơn để một cái máy chạy nộ — tiếc rằng cậu bình thường đã bận muốn chết, cái máy này đã mua nhưng chưa từng cắm điện. Ban ngày cậu nhất thời rút não mà cho Cố Quân vào nhà, hiện tại cũng chẳng thể đuổi người ta ra ngoài thuê khách sạn, đành phải cho hắn ngủ sô pha.

Đỗ Biệt Ly nghe xong một bản nhạc không lời khá dài, lại chẳng có lấy một chút buồn ngủ nào, cố lắm mới có chút mệt nhọc, đột nhiên lại thấy có chút khát nước, bật đèn ra lại nhớ đã quên cốc của mình ở phòng khách. Cậu đành đứng dậy ra ngoài. Nhưng mới vừa đẩy cửa phòng ra, tiếng ngáy rất nhỏ vừa nghe thấy liền ngừng lại.

Tiếng của Cố Quân vì còn đang ngơ ngẩn mà có chút khàn khàn: “Đỗ ca? Em ầm ĩ làm anh tỉnh à?”

Đỗ Biệt Ly lắc đầu, phát hiện phòng bây giờ đang tối đen, đối phương chẳng thấy được cái gì, liền mở miệng: “Tôi đi ra uống nước.”

Cố Quân “À” một tiếng, lại im lặng mà nằm xuống, Đỗ Biệt Ly tưởng hắn đã ngủ lại, thật cẩn thận rót nước, lại nghe thấy đối phương nói: “Ngủ ngon.”

Đỗ Biệt Ly sửng sốt: “Ngủ ngon.”

Cậu cầm cốc trở lại phòng, tận đến khi nước trong chén đều đã lạnh, trái tim mới tỉnh táo lại từ trong cảm giác ấm áp vừa thình lình xuất hiện.

Đỗ Biệt Ly nghĩ, nếu không có gì thì liền giúp hắn một lần, xem tại phân lượng cái câu “Ngủ ngon” kia.

Bình luận

Truyện đang đọc