NHẬT KÝ CHẠY TRỐN CỦA GIỐNG CÁI

Cũng phải nói là Thống Đốc Leopold của chúng ta thật sự không quá may mắn. Nếu cách đây không lâu hắn phải vất vả mới có thể giải quyết xong những phiền toái trên người, thì lúc này lại bị Gia Lôi hiểu lầm đem mọi tức giận trút lên trên người hắn.

Tốt xấu gì cũng nên nể mặt thân phận Thống Đốc của hắn mà giảm bớt lực đạp chân xuống một chút chứ!

Ít ra Gia Lôi cũng nên hỏi rõ ràng, để biết hắn là Seleigh Leopold thật sự, chứ không phải người anh em nhân cách phụ kia, trước khi ra "chân".

Bốn vị giống đực đứng gác ở cửa bị nghẹn họng, trân trối nhìn gương mặt đã bị đạp đến sưng vù bầm tím của ai kia. Qua thật lâu mà Thống Đốc Leopold không đứng thẳng nổi.

Ngài Thống Đốc à, cái đạp này cũng quá độc ác có phải không?

Bất quá giống cái nhỏ tuổi này tự nguyện để Thiếu Tướng nhà mình ôm, còn sau khi nghe Ngài Thống Đốc thổ lộ tình cảm lại nổi giận đạp người. Đây không phải đã chứng minh, trong lòng giống cái này Thiếu Tướng nhà mình mới là chân ái sao?

Cũng không có để ý tới Ngài Thống Đốc bị tổn thương nặng nề, Gia Lôi sảng khoái xoay lưng đá chân về phía sau, ý muốn đóng cửa phòng tiếp tục đi ngủ. Lại không nghĩ tới bị Leopard giành trước, hắn dùng cánh tay chen vào khe hở trước khi cánh cửa đóng lại hoàn toàn.

"Á" 

Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Cánh tay bị ván cửa kẹp lấy cảm giác không dễ chịu chút nào. Có thể so với việc bị người ta đá một cái.

Đôi môi trắng bệch run run. Trán lấm tấm mồ hôi. Leopold ngồi xổm ở cửa, đôi mắt màu bạc ngập nước mắt, so với con chó nhỏ bị vứt bỏ còn muốn đáng thương hơn.

Sờ cái mũi, Gia Lôi nghiêm trang lên án.

"Ngươi dùng tay chặn lại khi ta đóng cửa làm gì?"

Ngụ ý là ngươi bị kẹp tay cũng là xứng đáng.

"Em còn...... còn chưa có...... trả lời... câu hỏi của ta."

Trên người quá đau, cả nói chuyện cũng không thể suôn câu. Leopold hít hà mấy hơi để điều hòa nhịp thở. Từ nhỏ đến lớn Leopold chưa bao giờ phải vất vả chật vật như lúc này.

"Trả lời ngươi cái gì?"

Mờ mịt hỏi lại, Gia Lôi lộ vẻ mặt vô tội, chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Cũng không phải cố ý chọc giận ngài Thống Đốc, mà thật sự Gia Lôi không biết nên phản ứng như thế nào. Bởi vì căn bản Gia Lôi không để tâm lời thổ lộ vừa rồi của ai kia.

Seleigh Leopold ngây người.

Hoá ra hắn bị đạp cho sưng vù, rồi tay lại bị kẹp sắp đứt lìa đều công cốc sao?

Bốn vị canh giữ cửa đồng thời cười ra tiếng.

"Khụt khịt"

Cảnh này quá buồn cười mà!

"Ta nói ta muốn theo đuổi em."

Tự ái và thể diện đều vứt bỏ hết, Leopold bất chấp tất cả, lớn tiếng đem tâm ý của mình nói ra một lần nữa.

"Ui da..." 

Nói chuyện quá dùng sức lại thấy nhói nhói đau.

Thấy Gia Lôi chỉ nhìn mà không nói lời nào, trong mắt cũng hiện lên vẻ ảm đạm, Leopold nghĩ do hắn làm chuyện quá đường đột. Hắn cũng không dám trách cứ Gia Lôi chưa tin tưởng hắn.

Cố nén đau đớn ngồi dậy, Leopold chậm rãi tới gần thiếu niên có sắc mặt cổ quái. Hắn đem ngữ điệu hạ thấp thêm vài phần.

"Karen à, trong một chốc một lát có khả năng em chưa có biện pháp tiếp nhận ta. Đừng nói là em, cả bản thân ta cũng không thể tha thứ cho chính mình. Nhưng xin em cho ta một cơ hội chuộc tội được không? Ta thề, ta sẽ dùng hết phần đời còn lại của ta để mà yêu em, bảo vệ em. Cả đời này ta chỉ yêu một người, đó chính là em."

Chỉ là lời lẽ gạt người. Đây là quang minh chính đại đào góc tường nhà Thiếu Tướng của chúng ta thôi!

Đây là phản ứng đầu tiên của bốn vị canh giữ cửa.

Tuổi thọ giống đực cùng giống cái chênh lệch mấy trăm năm. Bởi vì nguyên nhân thân thể, giống cái không thể sinh con nối dõi cho giống đực. Gia tộc Leopold là gia tộc lớn. Seleigh Leopold lại là người thừa kế. Mặc kệ hắn có đồng ý hay không cũng đều phải cưới nữ tính sinh đứa con giống đực. Đó là trách nhiệm, hắn căn bản trốn không thoát.

Mà quá khứ không phải không có giống đực cùng giống cái yêu nhau. Nhưng sau khi giống cái chết đi, giống đực không phải cũng đi cưới nữ tính sinh con nối dõi sao? Nói không có trách nhiệm gì cả. Có giống đực nào chịu được cô độc mấy trăm năm? Mà giống cái cũng không có tư cách bắt một vị giống đực hùng mạnh thủ thân cả đời vì hắn.

Trừ phi vị giống đực kia yêu đến điên khùng. Quá chung tình, trừ bỏ vị giống cái đã chết kia, ai cũng không muốn chạm vào.

Thống Đốc Leopold trước mắt sẽ là vị giống đực chung tình bậc nhất đó sao? Nếu hắn đúng là như vậy, bọn họ nên khen hắn một tiếng là Người đàn ông si tình nhất thế giới? Hay là nên khuyên hắn một câu đừng quá si ngốc như thế chứ?

Thời gian có thể xóa sạch hết tất cả. Ngài Thống Đốc ơi, lời thề này thì không phải chỉ một ngày hai ngày, mà là mấy trăm năm đó, có hiểu không?

Cho nên mới nói, toàn bộ Hệ Ngân Hà, những ai không biết thân phận thật sự của Karen đều có cùng ý nghĩ như bốn vị canh giữ cửa này.

Một giống cái yếu ớt chú định chỉ có thể là khách qua đường trong cuộc đời của của một vị giống đực mà thôi. Thề yêu duy nhất cả đời gì gì đó, tuyệt đối không thể có được.

Đây mới là nguyên nhân thật sự mà bốn vị giống đực canh giữ cửa dùng ánh mắt như thấy một kẻ ngốc nhìn Seleigh Leopold.

Lời thề của giống đực rất quan trọng. Seleigh Leopold không thể nói được mà lại làm không được. Nếu lời thổ lộ của hắn không được chấp nhận chẳng những hắn bị đau lòng mất mặt, cũng làm mất thanh danh của một nhân vật hùng mạnh trong lòng mọi người. Trong cảm nhận của mọi người nhân vật cao quý như ngài Thống Đốc sao lại có thể nói mà không giữ lời?

Rốt cuộc cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp, Gia Lôi nheo nheo đôi mắt cẩn thận đánh giá người đối diện.

Người này nho nhã hoạt bát, ánh mắt tràn đầy nhu hòa. Cặp mắt kia giống biển rộng bao dung hết thảy. Tên điên cuồng tà mị nhân cách phụ mà Gia Lôi từng gặp hoàn toàn không thể so sánh với người này.

"Ngươi là Seleigh Leopold?"

Gia Lôi kinh ngạc trừng mắt.

Hắn thật sự là Seleigh Leopold chân chính sao?

Seleigh Leopold câm lặng.

"...... "

Đừng nói với hắn rằng người hắn thổ lộ nãy giờ không biết hắn là ai nha. Hắn sẽ điên đó.

"Hắn thật sự là Thống Đốc Leopold sao?"

Tựa hồ ngại đả kích còn chưa đủ, Gia Lôi chỉ chỉ ngón tay vào Seleigh Leopold, quay đầu hỏi bốn vị canh giữ cửa.

Bốn vị canh giữ cửa đồng thời nhìn trời. Bọn họ thật sự không đành lòng nhìn biểu tình của ngài Thống Đốc. Thật sự là đây giống đực bi thương nhất từ trước đến nay.

Thật là đáng thương quá đi!

"Karen."

Ném xuống bó hoa xinh tươi đã bị lăn lộn thành bầm giập, Seleigh Leopold một tay để lên vai Gia Lôi, một tay nắm cằm Gia Lôi. Hắn cố đảm bảo rằng thiếu niên mình yêu thích không có cách nào lại bỏ qua mình lần nữa. Hắn cúi người xuống thấp, khoảng cách giữa hai người chỉ còn bằng một đầu ngón tay. 

"Ta là Seleigh Leopold vẫn luôn là Seleigh Leopold. Có cần ta cho em xem thẻ xác định danh tính trên cổ tay hay không?"

Cẩn thận nghe, không khó để nghe ra trong giọng nói của Leopold mang theo tiếng nghiến răng nghiến lợi.

Thổ lộ bị cự tuyệt thì hắn đã nghe nói qua, nhưng phương thức cự tuyệt gây đả kích như của thiếu niên này là lần đầu tiên hắn biết.

Quả thực giống như mũi tên bắn xuyên tim!

Đẩy bàn tay đang nắm cằm mình ra, Gia Lôi cau mày, lui về phía sau.

"Ngươi là Seleigh Leopold thì báo cáo cùng ta làm cái gì?"

Hại người ta còn tưởng rằng đã đạp được tên nhân cách phụ điên kia rồi, còn vui vẻ vì trả được thù!

"Phụt"

Lại trúng một mũi tên nữa.

Cả người chỗ nào cũng đều đau, Leopold cố nuốt xuống máu đã dâng tới cổ họng, kiên cường truy hỏi.

"Ta là Seleigh Leopold vì cái gì không thể hướng em thổ lộ?"

" Á...... "

Không thể nói rằng mình hiểu lầm hắn là nhân cách phụ lại mượn xác chạy tới giả danh lừa bịp. Hiển nhiên là không nói như vậy được rồi, Gia Lạp chỉ có thể uyển chuyển khuyên.

"Ngài Leopold, chúng ta là bạn bè mà."

Cho nên ngàn vạn lần đừng để bị nhân cách phụ ảnh hưởng, nhanh đi trở về ngủ đi!

Trầm mặc, trong bộ não của Leopold đang nghĩ ra những câu như:

"Quá cảm động đi, Karen vậy mà còn đang che giấu cho sai lầm ta đã phạm phải"

...Cùng với:

"Karen, sao em lại quá lương thiện? Em ấy bị chính ta gây tổn thương đến như vậy, còn xem ta là bạn bè" 

...Lại còn:

"Karen thật đáng thương, đã đem cảm xúc che đậy hoàn mỹ như vậy. Khi thời điểm ở một mình có phải sẽ khóc vì thương tâm hay không?"

Nghĩ càng nhiều, chua xót trong lòng càng nhiều, hắn nhịn không được đem thiếu niên mà hắn nghĩ thật quật cường ôm vào trong lòng ngực, giọng nghẹn ngào nói:

"Cứ đả kích ta thêm nữa đi. Xin em hãy đồng ý đem hết mọi uất ức hướng về phía ta rải. Đây là vinh hạnh của ta."

Cái này có ý tứ gì?

Thân thể cứng đờ ngẩng đầu, Gia Lôi ngốc lăng. Bộ dáng này làm tâm Leopold cũng tan chảy ra thành một vũng nước.

Thì ra đây là cảm giác thích một người sao? Nhất cử nhất động của đối phương đều có thể làm rung động cả tâm can. Làm chính mình cam tâm tình nguyện ở bên cạnh bao bọc, dù có mệt chết cũng thấy hạnh phúc.

Học cách của Anson cùng Garfield, Leopold dùng bàn tay to nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu của thiếu niên. Cảm xúc mềm mại trong lòng bàn tay làm Leopold híp mắt mỉm cười.

"Đừng lo lắng ta chịu không nổi. Em có thể cho ta bất cứ cái gì, dù đau đớn khó chịu hay lạnh lẽo như băng đá, ta đều sẽ tiếp nhận hết. Karen, ta là nghiêm túc theo đuổi em. Không phải chỉ để chuộc tội, cũng không phải nhất thời nhiệt huyết dâng trào. Ta chính là phát hiện mình bị em làm rung động. Ta muốn có được em, không chỉ dừng lại ở tình cảm bạn bè, em hiểu không?"

Không hiểu! Cầu buông tha!

Như là cố ý không có nhìn thấy kháng nghị trong ánh mắt của Gia Lôi, Leopold cúi người, thành kính hôn lên giữa trán Gia Lôi.

"Ta đã ở trước mặt cha mẹ mình biểu lộ quyết tâm, cũng thông qua video clip thông báo cho những trưởng bối đứng đầu gia tộc Leopold. Từ giờ trở đi, ta sẽ nỗ lực phấn đấu để trở thành người thứ tư ở bên cạnh em."

Nghĩ đến cha mẹ cùng những trưởng bối đứng đầu gia tộc Leopold sở dĩ đồng ý nhanh như vậy, đơn giản là muốn tẩy sạch tội "cưỡng bức không thành" kia. Chuyện đó đối với thanh danh gia tộc có ảnh hưởng rất lớn. Tội "cưỡng bức giống cái vị thành niên" sẽ rất nặng, đổi thành "theo đuổi người trong lòng mà nóng nảy một chút" tội danh sẽ nhẹ hơn rất nhiều.

Bên cạnh đó, trừ bỏ đương sự, ai có thể nói tình cảnh trong video kia rốt cuộc là thật sự cưỡng bức hay là trò chơi kích thích của đôi tình nhân? Tóm lại chỉ cần trong thời gian ngắn bên bị hại có chuyển biến tốt hơn, thì mọi tội danh đều sẽ tự sụp đổ, cớ sao mà không làm?

Đúng vậy, cớ sao mà không làm. Lợi dụng sự lo lắng của người nhà cùng người trong tộc để thuận lợi trở thành người theo đuổi Karen, không phải cũng là một loại thủ đoạn sao? Chờ đến khi Karen trở thành người của ta rồi, ai còn có thể nói không? Chính ta cũng không chấp nhận được bọn họ nói không.

Trong đầu đang phát họa những bản thảo nháp cho tương lai, Leopold cười càng thêm nhu tình như nước. Gương mặt đẹp trai phát ra hào quang rực rỡ lấp lánh.

"Karen, cho dù cuối cùng người bạn đời mà em lựa chọn không phải ta, ta cũng sẽ không cưới người khác. Ta nói rồi, cuộc đời này ta chỉ yêu một người, người đó chỉ có thể là em."

"Soạt "

Triền miên chìm đắm trong tuyên ngôn tình yêu lâm li, mới nói xong, Leopold đã bị Gia Lôi dùng tay đánh mạnh vào gáy, ngất xỉu ngã xuống mặt đất. Nhìn người đàn ông cao lớn nằm ngửa ở giữa những cánh hoa bị giậm nát một chút, Gia Lôi nhẹ nhàng nâng mi mắt nhìn bốn vị đang đứng canh giữ cửa. Mỉm cười, Gia Lôi dùng giọng nói êm ái du dương nhất nói với bốn người đang há to miệng không khép lại được.

"Các ngươi có nghe được vừa mới rồi ngài Leopold nói cái gì hay không?"

Cùng nhau lắc đầu.

"Vậy, có nhìn thấy ai đánh ngài Leopold ngất xỉu hay không?"

Lại cùng nhau lắc đầu.

"Thật là ngoan, chuyện tiếp theo còn cần ta chỉ thị làm như thế nào hay không?"

Lần thứ ba cùng nhau lắc đầu.

Sau đó không đợi Gia Lôi lại mở miệng, Tứ Đại Môn Thần mỗi người một việc, phân chia rõ ràng. Một người khiêng Leopold rời khỏi, một người chạy đi tìm dụng cụ quét dọn sạch sẽ hành lang, còn lại hai người mặt không biểu tình đứng ở hai bên cửa phòng canh giữ.

Ngay cả khi cửa phòng đóng lại, thiếu niên có nụ cười làm da đầu người ta tê dại trở về giường ngủ, bọn họ vẫn đứng thẳng bất động không nhúc nhích.

Ôi mẹ ơi, giống cái này thật đáng sợ. Cũng không còn ai dám xem thường người có bề ngoài nhu nhược nhưng thật ra nội tâm mạnh mẽ nữa. Bọn họ họ đều được huấn luyện đó, ha ha ha...

Xem diễn biến từ đầu đến đuôi, Addis cười đến nằm liệt trên ghế dựa. Hắn cũng không thể không vì Leopold mà rơi nước mắt xót thương.

Thích một giống cái đặc biệt như vậy khác gì đi tìm ngược?

Cũng không phải Addis cố ý giám sát Gia Lôi. Chỗ Gia Lôi ở hiện tại chính là phòng đẳng cấp hoàng gia. Hành lang lại là nơi công khai, lấy thân phận của Gia Lôi hiện giờ có mấy ngọn núi lớn chống đỡ sau lưng, ai dám bỏ qua chứ? Hơi có một chút động tĩnh thì một giây sau, tin tức đã truyền tới chỗ Addis. Đương nhiên cũng không chỉ một mình Addis nhận được tin, những người có thân phận đủ quan trọng, đều thấy được một màn khôi hài trước cửa phòng Gia Lôi vừa rồi.

Cười một hồi, Addis lại thở dài.

Karen căn bản là đang cố ý chứng minh cho gia tộc Leopold thấy mình không có ý tứ gì với Seleigh Leopold sao? Ra tay dứt khoát, không dung tình chút nào.

Điều này cho thấy Karen cũng là một người nhạy cảm, đã nhìn ra ý đồ của gia tộc Leopold. Bọn họ muốn lợi dụng Karen để tẩy trắng danh tiếng đã bị ô uế. Nhưng bọn họ cũng phải xem Karen có chấp nhận bị bọn họ lợi dụng hay không đã.

Đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều là lũ ngu ngốc, nhìn không ra chủ ý của gia tộc Leopold. Ai không biết giống cái sống không lâu, gia tộc Leopold cố ý lôi kéo Karen về phía mình, để rồi sau khi Karen chết, bọn họ lại đi tìm bạn đời khác cho Seleigh Leopold chứ gì? Còn có thể thuận tiện tạo cho Leopold một thanh danh tốt, là người đàn ông si tình? Bọn họ cho rằng Sullivan Elvis cùng Anson Alfred đều ăn phân mà lớn lên sao?

Không nói hai vị đứng đầu Dark Clan, chỉ nói Thiếu Tướng Garfield thôi cũng sẽ không mặc kệ người yêu của mình bị người khác tính kế đến chết.

Còn về bản thân Seleigh Leopold, hắn thực sự nghiêm túc chứ?

Năm vị anh hùng đều cùng bĩu môi.

Bé Karen, em đúng là tai họa mà!

Bình luận

Truyện đang đọc