NHẬT KÝ LÀM GIÀU TRÊN THẢO NGUYÊN

Trong chốc lát, nàng không biết những quả trứng này làm tổ ở đâu, cho dù biết cũng không đưa đi được. Hiện tại chúng cần được ấp, cứ thế ném ra ngoài thật sự hơi đáng tiếc.

Thử ấp trứng một lần đi, xem ý trời thế nào.

Sáu quả trong bụng mổ ra cộng thêm hai quả trứng do chính con rắn phun ra, tổng cộng là tám quả, tất cả đều bị Bảo Âm bỏ vào chiếc ổ tạm thời đặt lên giường.

Nhắc tới chỗ ấm áp nhất trong cái lều bạt này, cũng chỉ có hai chỗ là bên cạnh lò sưởi và trên giường. Ban ngày có người đi ra đi vào dễ dàng đụng phải, vẫn là đặt trên giường sẽ ổn thỏa hơn.

“A Âm, không phải ngươi nói chúng nó sắp nở ra sao, đặt ở nơi này làm gì?”

Không đợi Bảo Âm trả lời, giọng nói của Triều Lạc đột nhiên cao lên một độ rồi lại hỏi: "Không phải là muội muốn tự mình ấp đấy chứ?”

Bảo Âm sửng sốt một chút, trả lời: "Cũng không phải để muội ấp, cứ để đó thử đi. Muội thấy chúng sắp nở rồi, bây giờ ném ra ngoài thì thật quá đáng thương. Trước tiên chúng ta để đấy mấy ngày, xem chúng nó có thể nở ra hay không, nếu có thể tự nở ra thì đó cũng là vận mệnh của chúng.”

Triều Lạc không nói gì nữa, dù sao muội muội thích thì cứ nghe theo lời nàng đi.

"Vậy muội đặt xích qua một chút, để gần bên muội đi, tỷ sợ buổi tối ngủ có đè nát chúng thì muội lại tới tìm tỷ khóc nhè."

"Muội sẽ không ~"

Bảo Âm vừa cười, vừa lấy quần áo đắp lên trứng. Chuyện mấy quả trứng có thể tạm thời đặt sang một bên, bây giờ nương đang nấu cơm, nàng phải đi xem một chút.

Lúc giết thỏ tối hôm qua, nương có nói trưa nay sẽ nấu thịt thỏ ăn, quả nhiên là hôm nay đã có thịt thỏ băm nhỏ đặt ở một bên để dự trữ.

Hai muỗng dầu rưới xuống chảo, mùi dầu mỡ nhanh chóng tỏa hương bay xa, khiến mấy con sâu tham ăn trong bụng mấy đứa bé cũng muốn bò ra ngoài.

Bảo Âm hít hít mũi, nhìn nương cho dầu vào rồi cầm một nắm hành tây đã rửa sạch, ném vào trong chảo. Một mùi thơm mãnh liệt xông vào mũi, hành tây bị ngập trong dầu nóng thật sự là thơm vô cùng.

"Tay nghề ương thật tốt, người có thể làm luôn chỗ thịt rắn này không?"

Trác Na vừa cho thịt thỏ vào nồi, vừa trả lời: "Không phải chỉ là cắt khúc nấu canh thôi sao, cứ để đó ta làm.”

Thịt rắn nấu canh, tươi thật là tươi, nhưng mà con sâu tham ăn trong bụng Bảo Âm đã bị gợi lên, không muốn ăn thanh đạm.

Nhìn người không biết đủ này, một tuần trước còn đang vì chuyện cơm áo gạo tiền mà phát sầu, ngay cả bánh ngũ cốc thô cứng đến mức có thể làm mẻ răng cũng ăn được. Mà bây giờ đã biết kén chọn rồi.

Trác Na nhìn ra con gái muốn làm thịt rắn kia, vui vẻ để cho nàng phụ việc.

"Nếu không thì buổi tối nay để con nấu đi, đúng lúc chiều nay nương sẽ hơi bận."

"Được, được ạ!”

Bảo Âm vui mừng đáp ứng.

Đang nói chuyện thì Cáp Nhật Hồ, người chủ của gia đình bận rộn cả buổi sáng cũng đã trở về. Vừa vào lều bạt đã cảm thán: ‘Thơm quá!’. Nói xong lập tức bước tới trước nồi muốn nhìn xem là món gì, lại bị Trác Na dùng một tay đẩy ra.

"Trên người chàng còn dính đầy mùi gì kia, thối muốn chết, đứng cách cách nồi của ta xa một chút, đi ra ngoài phơi phân với con trai đi, một hồi là có thể ăn."

Thịt thỏ không được nấu chín như thịt trâu thịt bò và cả thịt cừu, đun sôi trên lửa lớn trong một phút sau đó hơi sôi một chút là được. Đợi hai phụ tử bận rộn xong, có lẽ thịt cũng vừa chín tới.

Cáp Nhật Hồ vừa bị ghét bỏ một hồi, không thể đến gần nương tử, chỉ có thể tủi thân vén rèm ra ngoài làm việc với con trai.

Trong nồi bắt đầu sôi lên.

Lúc này không cần người nồi canh nồi nữa, Trác Na lấy phân nửa con thỏ còn lại ra để bôi muối, treo trên tường vách của lều vải.

Một con thỏ cũng có mấy cân thịt, cho dù trong nhà muốn khai trai cũng không thể ăn hết trong một lần.

"Triều Lạc."

Nghe được tên mình, Triều Lạc vội vàng tiến lên.

"Năm trước ngươi và đại ca ngươi đều đã làm giày mùa đông, cũng có mũ mùa đông, cho nên ba tấm da thỏ mới về này sẽ làm cho muội muội trước."

Tuy rằng Trác Na biết con gái lớn không có tính tình đố kỵ, nhưng cũng phải nói trước với con bé một tiếng. Bảo Âm còn nhỏ, thân thể lại không tốt, không tránh khỏi sẽ làm người lớn thiên vị vài phần, nếu ngày nào cũng như vậy, kéo dài một thời gian thì hai bên tỷ muội sẽ sinh ra hiềm khích không tốt.

"Ai da, nương, người nghĩ con là người nhỏ mọn vậy sao. Con cảm thấy rất tốt, không thiếu gì cả, tất cả đều làm đồ dùng cho muội muội trước đi. Mà khoang!”

Triều Lạc đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, chạy đến ngăn tủ đựng đồ linh tinh trong nhà, lật rất lâu mới cầm một cái túi vải đi ra.

"Con nhớ đây là tấm da cáo mà Ba Nhã Nhĩ thúc thúc tặng cho con lúc sinh thần mười tuổi, nương cầm đi làm xiêm y cho A Âm đi. Lang trung nói mùa đông sẽ làm A Âm khó chịu, phải mặc ấm một chút.”

Bình luận

Truyện đang đọc