NHẬT KÝ QUAN SÁT

Hai đầu lưỡi dây dưa gắn bó với nhau như môi với răng, Hàn Ba không để Giang Cửu Vĩ có nhiều thời gian để thở, hắn thầm muốn từ đôi môi mềm mại ấm áp của Giang Cửu Vĩ mà đòi lại dày vò trong khoảng thời gian này. Hắn vô cùng biết ơn do dự cuối cùng của mình, cũng vô cùng biết ơn bản thân đã có dũng khí mở cánh cửa ra một lần nữa. Người không có dũng khí bỏ trốn khỏi nơi này của Giang Cửu Vĩ, lún xuống quá sâu mà lại không muốn tự giải thoát, là hắn.

Nước mắt Giang Cửu Vĩ chảy mãi không ngừng, nhưng cậu vẫn rất cẩn thận che chở bàn tay đang bị thương của Hàn Ba, gần như để nó vẫn duy trì tình trạng bất động, như vậy đau đớn cũng sẽ giảm đi không ít.

Hàn Ba nhẹ buông đôi môi mình đang mút trên miệng. Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi lúc nghe thấy Giang Cửu Vĩ thông báo, linh hồn hắn như lãng đãng bay đến vút lên bầu trời. Thời điểm đó chỉ có tự mình cảm nhận mới biết nó tuyệt vời đến mức nào.

Đôi môi Giang Cửu Vĩ mềm mại mà ấm áp, hắn nếm được một lần thì lại muốn nếm tiếp lần thứ hai, thứ ba. Nhưng Giang Cửu Vĩ lại chuyển mắt lảng tránh làm hắn bắt đầu lo lắng, có phải là mình nhất thời mơ màng hay không? Tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi đều là do chính mình đang ảo tưởng? Vừa nghĩ như vậy, hắn lại bị dọa đến toát mồ hôi lạnh. Đến khi nhìn thấy Giang Cửu Vĩ cẩn thận che chở cho tay mình, hắn mới giật mình hiểu ra.

-Đau quá…

Vừa nghĩ đến đau, hắn lại cảm giác dường như con dao nhíp xuyên qua tay kia lại thọc cho hắn một nhát nữa, đau làm cho người ta không thể chịu nổi. Giang Cửu Vĩ duỗi tay nhấc điện thoại trên bàn nhấn vài cái, Hàn Ba nhìn ra cậu ta đang gọi 120. Đó là số điện thoại cấp cứu. Hàn Ba lại có thêm một căn cứ xác minh Giang Cửu Vĩ không phải kẻ điên, tuy tay đang đau muốn chết nhưng hắn lại cảm thấy không có thứ gì quý giá bằng một nhát dao này.

Điều không ngờ được chính là, sau khi đến bệnh viện, vì đây là vết thương cố tình gây ra nên các bác sĩ hỏi rất nhiều những câu chi tiết, Hàn Ba thật sự không muốn có bất cứ rắc rối lằng nhằng gì nữa, đã thế lại còn gào ầm ở trong phòng chăm sóc. Đợi tay hắn được băng bó xong xuôi, mà vết thương của Giang Cửu Vĩ cũng được khâu và bôi thuốc rồi, hắn liền kéo Giang Cửu Vĩ vội vội vàng vàng chuồn về nhà của bọn họ. Hắn vốn rất ghét trở về cái nhà kia, nhưng hiện tại nơi đó lại chính là thiên đường của hai người họ.

Giang Cửu Vĩ đã im lặng rất rất lâu rồi, cho nên bây giờ cậu rất khó khăn khi trả lời những vấn đề Hàn Ba nêu ra. Sau khi nghe câu trả lời của cậu thì tất cả những nỗi băn khoăn từ trước đến giờ đều trở nên rõ ràng.

Giang Cửu Vĩ không hề bị điên. Sau khi ba bỏ đi thì cậu sống cùng với mẹ mình. Mỗi lần tâm trạng mẹ cậu không tốt thì liền đánh cậu, hơn nữa còn ra lệnh cho cậu không được kêu, không được khóc… Cậu ấy có thói quen ghi nhớ tất cả những lời mẹ không cho mình nói, những việc mẹ không cho mình làm mỗi ngày, đó là tác dụng của cuốn nhật ký kia. Nhưng dù như vậy vẫn không thể làm cho tình trạng của mẹ cậu ấy tốt hơn. Mỗi ngày bị đánh, lại không được khóc không được kêu, thậm chí không được nói, dần dần, cậu trở thành con người như bây giờ.

Khi đó Giang Cửu Vĩ còn là học sinh cấp một. Thành tích học tập của cậu vẫn còn rất tốt, học cũng là chuyện duy nhất cậu có thể yên tâm làm. Chỉ cần cậu ấy đọc sách hay làm bài tập, mẹ cậu sẽ không đánh, cũng không mắng cậu ấy. Quan tâm cũng như chê bai của bạn cùng lớp với Giang Cửu Vĩ mà nói đã trở thành quá khứ rồi, phản ứng kỳ lạ của cậu, im lặng của cậu làm cậu mất bạn bè, mà chính cậu ấy cũng không để ý. Cậu chỉ hy vọng mẹ mình có thể cười, không hy vọng lúc nào cũng nhìn thấy mẹ đang khóc, không hy vọng lúc nào mẹ cũng lấy gậy đánh liên tục vào người mình.

Ba Giang Cửu Vĩ rất giàu, ông ấy để lại căn phòng này, chủ sở hữu đứng tên con trai mình, hơn nữa còn gửi ngân hàng mười vạn cho con trai đi học, bản thân mình thì ra nước ngoài. Giang Cửu Vĩ là một cậu bé thông minh, cậu ấy biết ba không cần mình, bây giờ cậu chỉ còn duy nhất mẹ thôi, cho nên dù mẹ cậu có đánh có chửi cậu đến thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn đều vội vàng trở về sau khi tan học để quanh quẩn ở bên mẹ. Không ai biết mỗi ngày cậu đều bị ngược đãi, cũng không ai biết mẹ cậu thật ra đã điên từ lâu rồi.

Một ngày nọ, khi mẹ cậu cầm gậy lao ra khỏi nhà đánh người đi đường, bà liền bị đưa đến khoa thần kinh, sau đó được chuẩn đoán mắc bệnh tâm thần, phải nằm viện. Giang Cửu Vĩ sống một mình trong căn phòng này, dần dần cũng mất đi thói quen nói chuyện, hơn nữa còn thường xuyên ngẩn người. Cậu ấy mất đi ba mẹ mình yêu nhất, cũng như mất đi linh hồn.

Thẳng đến một ngày nào đó, vào thời điểm Hàn Ba vì đánh người mà xuất hiện trước mắt cậu, Giang Cửu Vĩ biết thế nào là thích, tâm hồn yếu ớt của cậu không ngừng bị kích thích, cảm giác sợ hãi, chờ mong khiến cậu ấy bắt đầu có phản ứng với sự vật, sự việc xung quanh mình. Cậu không dám phản kháng, bởi vì cậu ấy sợ mình sẽ lại đánh mất thứ quý giá nhất trong lòng. Mà hành vi thế này ở trong mắt người khác, cậu ấy không khác gì một người ngu.

Hàn Ba châm một điếu thuốc rồi ngả người dựa vào đầu giường, sương khói uốn lượn bay lên rồi tan dần trong không khí. Đêm đã rất khuya, nhưng hắn lại không hề thấy buồn ngủ. Giang Cửu Vĩ là một người bình thường, nhưng thử hỏi ai có dũng khí để tìm hiểu con người cậu ta? Nếu cậu ấy không sinh ra cảm tình với mình, có lẽ cậu ấy sẽ cứ sống như vậy cả đời.

Đột nhiên cảm thấy không khí nóng bức, Hàn Ba phanh rộng cổ áo sơmi, lớp áo biến mất làm lộ ra lồng ngực khỏe mạnh của hắn. Ánh mắt Giang Cửu Vĩ nhìn chằm chằm vào ngực hắn, cảm giác trái tim mình như đang chạy nước rút trong lồng ngực.

… Đây là một cảm xúc mới ư? Đẹp quá, ấm áp quá, rộng lớn quá. Cuối cùng tôi không mất cậu ấy, hơn nữa còn được đến gần cậu ấy hơn cả lúc trước. Cảm nhận được mùi hương trên người cậu ấy, rất muốn… Rất muốn ở cùng cậu ấy vĩnh viễn.

-Tại sao…

Hàn Ba dụi tắt điếu thuốc lên mặt tủ đầu giường. Hắn quay đầu dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào Giang Cửu Vĩ, cậu ta cũng đang dùng ánh mắt nhìn chăm chú vào hắn.

-Tại sao cậu vẫn có thể cười được?

Điều Hàn Ba thấy khó hiểu nhất chính là nụ cười luôn hiện ra không hề lý do, mặc kệ tình hình của Giang Cửu Vĩ.

Giang Cửu Vĩ im lặng thật lâu. Tại sao cậu lại cười nhỉ? Chuyện cũ như làn khói, ùa về phủ kín trước mắt cậu, cảnh tượng phát điên kia, gậy gỗ không ngừng quất xuống kia, đau đớn vĩnh viễn không thể quên kia — tại sao mình vẫn luôn cười nhỉ?

-Bởi vì mẹ tớ… Không nói không cho tớ cười.

Tim Hàn Ba như thắt lại.

Giang Cửu Vĩ lại lộ ra nụ cười khờ dại quen thuộc của mình.

-Lúc còn nhỏ, mẹ tớ thường nói, những lúc không vui, những lúc đau khổ, nếu cười một cái sẽ tràn đầy hy vọng.

Lúc ấy, ba vẫn còn ở nhà, mà mẹ cũng vẫn chưa điên.

Nếu không phải luôn giữ nụ cười ở bên cạnh mẹ, có lẽ, cậu cũng đã điên rồi, hoặc là, đã tự sát rồi.

Hàn Ba duỗi tay xách cổ áo Giang Cửu Vĩ lại, hôn thật mạnh lên môi cậu ta. Giang Cửu Vĩ khẽ run rẩy, giơ tay lên xoa ngực Hàn Ba. Đụng chạm rất nhẹ, đầu ngón tay lạnh lẽo, làm Hàn Ba trở nên hưng phấn không thể kiềm chế. Nhưng hai người họ đều bị thương, Giang Cửu Vĩ bị thương ở bụng còn tay phải hắn thì bị đục cho một cái động. Trong tình huống này, không cần người nào khuyên hắn cũng biết tốt nhất mình không nên làm vận động quá mức kịch liệt… Nhưng nửa người dưới lại không chịu hợp tác, nó đã cực kỳ hào hứng chuẩn bị ngẩng đầu. Hàn Ba quả thực không dám nhìn vào mắt Giang Cửu Vĩ, mặt hắn đỏ bừng như phát sốt, xấu hổ quá đi mất!

Giang Cửu Vĩ bị hắn hôn làm tay mất hết sức trượt dài xuống dưới, Hàn Ba cuống quít rời khỏi môi cậu, vội ngăn tay cậu ta lại, mặt thì đỏ bừng còn bộ dáng thì chật vật không chịu nổi.

Giang Cửu Vĩ im lặng ngồi ở đối diện hắn, tình cảnh thế này làm Hàn Ba có thế nào cũng không thể khống chế nổi bản thân. Bất đắc dĩ, hắn đành phải kéo Giang Cửu Vĩ đến sát người mình, vòng tay ôm lấy cậu ấy còn mặt thì đỏ như mông khỉ.

-Ngại quá… Phiền cậu một chút…

Hắn khó khăn phun ra được mấy chữ này thì đã lúng túng muốn chết rồi, không biết nên tiếp tục mấy chữ sau thế nào.

-… Giúp… Giúp tôi…

Trời ơi, hắn không nói được, nhưng nếu không nói thì không biết Giang Cửu Vĩ có hiểu ý của hắn không. Tuy Giang Cửu Vĩ cũng là một nam sinh, nhưng cậu ta vẫn còn rất – ngây thơ, chết tiệt… Không lẽ phải nói trắng ra mới được…? Thật là chết tiệt…

Giang Cửu Vĩ vươn tay cởi cúc quần của hắn, vươn tay nhẹ nhàng kéo khóa tụt quần hắn xuống. Bởi vì động tác của cậu quá chậm làm Hàn Ba không nhịn được cắn mạnh một cái lên vai cậu. Giang Cửu Vĩ nhíu mày khẽ run, tay duỗi ra cầm lấy nơi đang hưng phấn đến sắp nổ tung kia của Hàn Ba. Hàn Ba khẽ kêu một tiếng, khoái cảm như điện giật xẹt ngang thân thể, hắn dúi mạnh đầu vào hõm vai Giang Cửu Vĩ. Thật sự là quá mất mặt… Quá mất mặt…

Trong bóng đêm, thanh âm khàn khàn của Hàn Ba tới tới lui lui.

-… Xuống dưới một chút… Ưm…

-… Mạnh một chút… A…

-… Dựa sát vào đây… Tôi muốn hôn cậu…

Bình luận

Truyện đang đọc