Vừa vá vừa thở dài. Tết sắp đến, tích trữ phiếu vải hơn nửa năm mới được một thước năm, chỉ đủ làm một thân áo khoác, còn có phiếu bông, chị Liêu ở công đoàn nói, năm nay không thu hoạch được bông, không phát phiếu bông!
Không phát thì làm sao bây giờ? Trời rét đậm, chẳng lẽ mặc áo khoác phong phanh?!
Phó Thanh ăn cơm xong liền chạy không thấy bóng. Phó Yến mặc chiếc váy rách hông, đứng ở trước lò bếp cọ nồi rửa chén, dọn dẹp sạch sẽ căn phòng chưa đến 50 m2 của công nhân.
Gái lớn giỏi giang, nhìn đứa con gái thứ hai lại không vừa mắt. Từ Lan Anh nhìn Phó Nhiễm đang thò tay ra cửa sổ vo viên tuyết, giận sôi máu, tiện tay lấy cái chổi ném sang, trúng ngay mông Phó Nhiễm.
Phó Nhiễm ai u một tiếng, chắp tay sau đít xoa xoa mông, không nói gì nhìn trời.
Nếu đây là Đại Ngụy, dám đánh Hoàng Hậu nương nương, chắc chắn sẽ bị tiểu Thuận Tử kéo ra ngoài chém.
“Con nhãi chết tiệt kia, không biết giúp đỡ chị mày làm việc à!”
Phó Yến đang cọ nồi ở cửa cười nói: “Tiểu Nhiễm chân tay vụng về không làm được gì. Mẹ, đừng bắt nó làm không lại phiền con, cho Tiểu Nhiễm đi chơi đi.”
Nhìn là biết thừa. Không chỉ biểu hiện mặt tốt của mình, còn nhân tiện nói cô chân tay vụng về.
So với Phó Thanh bướng bỉnh, Phó Nhiễm thật ra càng ghét chị cả đầy tâm cơ của thân thể này.
Phó Nhiễm cũng bực chính mình vô dụng. Không có cách nào, cô không thể làm việc nặng, nói chung thì cũng không có tiểu thư nhà quý tộc kiêm Hoàng Hậu nương nương nào mà làm việc nặng lớn lên cả.
Trước kia có câu nói “bách vô nhất dụng thị thư sinh*”, mà cô rõ ràng chính là “bách vô nhất dụng thị nương nương”.
(*) Bách vô nhất dụng thị thư sinh [百无一用是书生]: trăm sự không sự nào là làm được, ý chỉ bất tài vô dụng.
“Mẹ, con giúp mẹ may quần áo nhé.”
Phó Nhiễm lấy kim chỉ từ trong giỏ, cô cũng chỉ có điểm này là ưu thế. Bàn về việc may vá, không ai có thể so cô giỏi hơn.
Đáng tiếc là mẹ cô không tin, không có lòng tốt nói: “Mày biết làm thật không đấy? Vá hỏng rồi cẩn thận tao đập chết!”
Phó Nhiễm xe chỉ luồn kim trông cũng ra dáng, thân thể chưa nảy nở, thanh âm còn mang vài phần mềm mại, không nhẹ không nặng tranh luận: “Mẹ cái này cũng sợ con làm hỏng, cái kia cũng sợ con làm hỏng, thế thì khi nào con mới có thể giúp mẹ được?”
Từ Lan Anh nghĩ lại cũng đúng, con gái ngốc từ nhỏ đã ngốc, vốn dĩ muốn vứt nó đi, nhưng cuối cùng vẫn là miếng thịt rớt từ trên người mình, cũng luyến tiếc. Hơn nữa bà nội thương đứa nhỏ này, nói rằng từ bỏ con cái sẽ bị thiên lôi đánh, vẫn nuôi nó ở quê, mãi đến khi đi học, mới đem nó nhận vào trong thành phố.
Phó Nhiễm không dám thể hiện quá mức, cố ý làm cho đường may vá xiêu xiêu vẹo vẹo, kém hơn so với Từ Lan Anh, nhưng cũng miễn cưỡng có thể nhìn.
“Mẹ, mẹ nhìn xem con vá được không?”
Từ Lan Anh cầm lấy quần áo, đưa về phía ánh sáng nhìn qua, có chút kinh ngạc, lại nhìn Phó Nhiễm, giống như đang nhìn một đứa ngốc trở nên thông minh, kéo nhẹ khuôn mặt Phó Nhiễm, vui mừng nói: “Con gái ngốc, không tồi, trở thành người giỏi giang rồi!”
Phó Nhiễm tránh khỏi tay Từ Lan Anh, xoa xoa khuôn mặt đau của mình, bò xuống giường đất, nói với mẹ mình: “Mẹ, con ra ngoài chơi một lát.”
Từ Lan Anh lúc này dễ nói chuyện hơn: “Đừng chơi lâu quá, về sớm một chút nhóm lửa cho chị con nấu cơm đấy.”
Phó Nhiễm dạ một tiếng, sung sướng chạy thẳng đến nhà của Nhan Đông Thanh.
Nhà Phó Nhiễm và nhà Nhan Đông Thanh ở cùng trong Gia Chúc Viện. Trong Gia Chúc Viện tổng cộng có bốn hộ gia đình, nhà Nhan Đông Thanh ở sân trước, Phó Nhiễm vừa chạy qua tiền sảnh, liền thấy cậu đang xách chai nước tương trở về từ bên ngoài.
Phó Nhiễm vội vàng chào hỏi: “Hoàng Thượng, ngài đi mua nước tương ư.”
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --- -----
Tác giả có lời muốn nói: Mở truyện mới, các chị em đã đọc truyện của Sơn Tra cũng biết, hố nhà Sơn Tra không bao giờ sai, không sợ hố văn, yên tâm nhảy nha O (∩_∩)O~
Chú thích: Nữ chính không có kinh nghiệm cung đấu, không có quá nhiều đoạn đấm đá nhau, chủ yếu vẫn là về đôi Đế Hậu này lén lút trộm học kỹ thuật thời Mao gia gia ~