NHẬT KÝ THEO ĐUỔI CHIẾN THẦN TƯỚNG CÔNG


Ỷ Lan đeo sẵn Quỷ Lệnh bên hông, nàng đi qua Quỷ Môn Quan mà tay bất giác run lên cầm cập vì khí lạnh và sự u ám của Quỷ Giới.

Nơi đây tử khí bao trùm khắp nơi, mùi tử thi, mùi cô hồn quỷ dã như phảng phất chung quanh, phía trên còn có một lớp sương dày đặc, mờ mờ ảo ảo hạn chế tầm nhìn.

Hiên ngang đeo tấm Quỷ Lệnh, chúng quỷ ai nấy nhìn nàng với ánh mắt kì lạ.

Nàng không khác nào một đóa hoa mọc trên mảnh đất cằn cỗi, thu hút mà kì quái vô cùng.

Chúng dòm ngó cũng tránh né nàng, vì lũ quỷ cho rằng chỉ có người quyền cao chức trọng, có thể hô phong hoán vũ mới có được tấm lệnh bài thông hành như vậy.

Ỷ Lan đối diện với những con ngươi sáng hoắc mà sống lưng lạnh toát, nàng giấu đi đôi tay run lẩy bẩy dưới lớp tay áo dài, da gà, gai óc đểu sởn lên vì căng thẳng.

Nàng nhìn cổng lớn Diêm Vương điện, thầm cảm thán sao lại uy nghi và to lớ đến thế, tới mức có chút ghê rợn.

Nàng nuốt ực một miếng lớn rồi dồn hết dũng khí mà đường hoàng bước vào.

Đứng trên thảm đen, nàng còn chẳng dám ngước nhìn lên phía vương tọa, nơi Diêm Vương đang chễm chệ ngồi.

Hai bên là những dãy bàn ngay ngắn, trái với vẻ u ám rùng rợn ngoài kia, bên trong đám quỷ sai đang bận rộn xử lí công chính, quy củ vô cùng.

Chúng bận rộn tập trung làm việc tới nỗi hoàn toàn không nhận ra có kẻ lạ là nàng bước vào.

Cả chính điện rộng lớn chỉ có tiếng xột xoạt của giấy và tiếng thân bút va chạm bút với nghiêng mực.

Vốn đã im ắng, bầu không khí lại càng thêm căng thẳng, ngột ngạt ná thở khi Diêm Vương trợn mắt nhìn nàng đang bước gần về phía vương tọa.


Chẳng đợi nàng kịp hành lễ, Diêm Vương đã cất lời, giọng ông ồm ồm, có ý dọa nạt, đa nghi:
“Kẻ nọ từ đâu tới sao lại có trong tay Quỷ Lệnh thông hành?”
Khóe miệng Ỷ Lan như cứng đờ nhất thời chưa nhận biết kịp, không biết đáp lại ông ra sao.

Bị “vị vua phán xét” cứng rắn tra khỏi, bảo nàng không thấy ngượng ngịu, nặng nề sao được.

Diêm Vương lại có vẻ nóng vội, ông nheo mắt nhìn nàng, cái áp lực như tăng thêm bội phần.

Ỷ Lan siết chặt tay, nàng gượng nói:
“Tiểu tiên, là được lệnh của Thiên Giới,...”.

Hãy tìm đọc trang chính ở -- ТRUМT RUYEЛ.Vn --
“Vậy sao!?”- Diêm Vương hừ lạnh- “Bổn tọa lại chưa từng nghe nói, Thiên Đế lại có thể tùy tiện trao Quỷ Lệnh thượng cấp, cho một kẻ vô danh tiểu tốt mà không được sự chấp thuận từ bổn tọa đấy!”
Ỷ Lan vội vã cúi thấp người, nàng vừa định bao biện cho bản thân thì cả Diêm Vương điện như sáng bừng, thân ảnh váy trắng nhẹ nhàng đáp xuống, giọng nàng trong trẻo, nội lực tới vang rộ cả điện:
“Là bản thượng thần lấy của phu quân cho nàng đấy!”
Ỷ Lan nhận ra giọng nói này, khí tức thanh khiết tỏa ra từ Bạch Uyển như đã kéo nàng vực dậy, bấy giờ nàng liền thấy Bạch Uyển như một tỷ tỷ đang che chắn cho muội muội của nàng ấy vậy.

Ỷ Lan thở phào nhẹ nhõm, mừng rơn.

Lần này, Bạch Uyển đã tự xưng “bản thượng thần” chứ không phải “vương phi” có thể thấy nàng là người tự trọng cỡ nào, không hề muốn dựa dẫm vào uy danh của phu quân, của hoàng thất Thiên Tộc mà giễu võ dương oai, người như Bạch Uyển chỉ cần lấy danh vị thượng thần của nàng, cũng đủ khiến đối phương phải nhún nhường rồi.

Diêm Vương thấy Bạch Uyển đột ngột xuất hiện, liền giật mình thu lại ánh mắt khinh rẻ sắc bén mà thay vào là đôi mắt có chút bất lực mà vẫn phải hoan nghênh.

Ông ta rời tọa bước xuống phía cả hai:
“Không biết lần này Bạch Uyển thượng thần đích thân tới chỗ ta lại hộ tống tên tiểu tử này, là vì nguyên cớ gì?”

Bạch Uyển nhún vai:
“Không phải công chuyện của ta đâu.”- Nàng tự nhiên, coi Diêm Vương như một người bạn già cũ- “Ta tới vì sợ ngài bắt nạt Tiểu Lan của ta thôi.

Muội ấy còn chưa nói hết câu đã bị ông trịch thượng, thô lỗ cắt ngang rồi, cơ hội cho người ta biện bạch cũng không có.”
….Chứ không phải vừa định nói thì nàng lại xuất hiện hay sao.

Diêm Vương bật cười lớn, bầu không khí như được hòa giải hoàn toàn, ông ta khách khí, lịch thiệp, hạ mình nhận lỗi trước Ỷ Lan:
“Haha, thô lỗ sao!? Ta lại chỉ muốn thử lòng chút thôi.

Mạo phạm cô nương rồi.”
Ỷ Lan ngơ ngác một lúc rồi vội khua khua tay như muốn bỏ qua mọi chuyện.

Nàng nói:
“A, không sao, chuyến này tiểu tiên đến vốn cũng là để nhờ vả Diêm Vương một số chuyện.”
“Cứ nói.”
“Tiểu tiên có thể được phép xem qua vật chứng còn sót lại dưới đáy vực chứ? Và cả một thỉnh cầu có chút quá đáng...!đó là sổ sinh tử, của hai người.”
Nghe yêu cầu đầu tiên, Diêm Vương có vẻ dễ dàng chấp thuận cho tới khi nàng nói nàng muốn xem sổ sinh tử, mặt ông liền đanh lại:
“Lí do? Ngươi cần sổ sinh tử để làm gì, đó không phải thứ ai cũng có thể tùy tiện đụng vào.”
“Tiểu tiên muốn điều tra một số chuyện, và lai lịch của vài kẻ đáng ngờ.

Nếu ngài nghi ngờ tiểu tiên làm chuyện bất nhân, thì liền có thể sai người giám sát, Bạch Uyển thượng thần ở đây, cũng liền có thể chứng giám cho tiểu tiên.”
Diêm Vương trầm ngâm một lúc, ông đăm đăm nhìn thẳng vào đôi mắt kiên định của nàng rồi cũng gật đầu đồng ý:
“Được!”
Dứt lời, ông ta phất tay, lập tức cả ba liền dịch chuyển qua hậu điện, giữa gian phòng rộng lớn là cả một viên Dạ Minh Châu to đùng, có lẽ đó là viên Dạ Minh Châu lớn nhất mà Ỷ Lan từng được thấy, ở dưới có đặt bản luật của Quỷ Giới.


Chung quanh có tới mười chiếc bàn rộng rãi cùng chín phán quan đang bận rộn cặm cụi trong núi sổ sinh tử và án thư phán quyết.

Diêm Vương dẫn nàng tới chiếc bàn tọa phía trên cùng...!Thập Điện Diêm Vương mới thực sự là đây, chiếc tọa rộng rãi uy nghi đó chính là nơi vị vua đưa ra phán xét cuối cùng.

Trên bàn có để chiếc áo choàng cũ kĩ được gấp gọn gàng, màu vải đã xỉn, chai sạn, nhuốm đầy bụi đất, chân áo rách nát tươm tả tơi vô cùng.

Ỷ Lan trừng mắt nhìn xuống, nàng giật mình nhận ra quả thực nó quá giống với áo bào mà Trần tướng quân hay mặc.

Ỷ Lan từng nghe nói, vì có kẻ thấy thủ phạm có mặc chiếc áo giống áo bào của Trần tướng quân mà đã muốn vội vã định tội ông, vậy giờ có phải những kẻ vu oan ông năm nào, nên biết run mình sợ hãi rồi chăng.

Vu oan giá họa là tội tày đình đấy.

Mặc Vũ à, nàng hi vọng hắn không dính líu tới chuyện này, dẫu sao hắn cũng từng giúp nàng không ít khi làm phụ tá tại y quán của nàng.

Nàng từng tin tưởng hắn vì vậy thực khong mong hắn lại là kẻ đứng sau hãm hại người mà nàng trân quý.

Nhưng quả thực, làm gì có chuyện chứng cớ đã rành rành như vậy mà lại không phải thủ phạm cơ chứ...!
Ỷ Lan mân mê lớp áo, phát hiện có thứ cộm cộm bên trong, nàng liền bạo gan cầm lên phủi mạnh xuống, tiếng rũ áo xé gió làm cho cả bầu không khí sau đó như ngưng lại, ai nấy cũng đều trố mắt ngạc nhiên nhìn nàng.

Từ áo rơi xuống một viên đá xám xịt to cỡ bằng nắm tay.

Ỷ Lan cầm lên, nàng ngắm nhìn hoa văn được khắc trên đó.

Diêm Vương ngộ ra:
“Là đá yêu!”
Bạch Uyển nhướng mày, nàng thắc mắc:
“Đá yêu!? Đò là gì ta chưa từng nghe qua, nó cần thiết để khởi động cấm thuật ư? Khoan đã...!hình trên đó, rất giống pháp trận được khắc trên lồng Trấn Yêu.”
Ỷ Lan môi run run, nàng hỏi:
“Diêm Vương tiểu tiên có thể thắc mắc rằng đá yêu có màu gì không?”
‘Xanh lục.”

A, vậy không còn phải nghi ngờ gì nữa rồi, không phải sự tình đã rõ ràng rồi sao, nhãn trận năm đó nàng lờ mờ nhìn thấy cũng màu xanh, lại thêm cái kiểu dáng áo choàng này.

Mặc Vũ đúng là người đã gây ra tất cả.

Nghĩ tới tên hắn, nàng liền rùng mình.

Hóa ra nàng lâu nay lại dung chứa một kẻ tâm cơ hiểm ác như vậy.

Nàng bất giác sờ tay lên cổ mình, lại dấy lên một suy nghĩ kì quặc, hắn vậy mà không kết liễu nàng ư!? Hay nàng nên tạ ơn vì mạng mình lớn và vô giá trị với hắn đây.

Thật may mắn khi nàng đã luôn dè chừng giữu khoảng cách với hắn.

Bạch Uyển cũng liền nhận ra vấn đề, kẻ như hắn thì dùng đá yêu để làm gì, còn không phải chuyện lồng Trấn Yêu bốn mươi năm trước ư, quả là giỏi che mắt thiên hạ, bảo sao nàng uôn thấy khó chịu với thứ khí tức tỏa ra quanh hắn.

Bạch Uyển cười khuẩy:
“Bốn mươi năm rồi, Trần gia có lẽ sắp lại đoàn tụ với nhau rồi.”
Ỷ Lan cúi gập người trước Diêm Vương, nàng ngỏ ý xin xỏ:
“Diêm Vương gia, hai vật này có thể giao lại cho tiểu tiên chứ?”
“Được.”
Dẫu sao việc Thiên Giới giao ông ta đã hoàn thành, vật này giữ lại cũng không còn giá trị nữa, sớm muộn ông cũng sẽ phải tiêu hủy nó mà thôi.

Diêm Vương nghi hoặc:
“Vậy còn sổ sinh tử? Ngươi muốn điều tra dnah tính kẻ này sao?”
Ỷ Lan gật đầu thừa nhận, nàng liếc qua Bạch Uyển, ngập ngừng rồi nói thêm:
“Và cả...!Bích La thượng thần.”
Bích La thượng thần- sư phụ quá cố của Bạch Uyển và Thái Uyên.

Trong bức thư Thiền Lẫm Bách để lại, ủy thác cho nàng, có nhắc đến sự kì quái trong sự ra đi của người năm nào, đó cũng là mầm mống để đám quan ô buộc tội danh vô lí lên đầu Trần tướng quân..


Bình luận

Truyện đang đọc