NHẬT KÝ THÚ CƯNG II: BỔN CHUỘT Ở TU CHÂN GIỚI CÙNG RỒNG LĂN LỘN


Tình huống lúc rời khỏi di chỉ cổ thành Bạch Cửu chỉ biết họ đi ra, nhưng sau đó làm sao lại xuất hiện ở nơi này thì nó không biết.
Nhưng hiện tại nơi này không còn là Bắc Thần đại lục nữa mà là Đông Thần đại lục.
Nơi Bạch Cửu trôi vào là một làng chài nằm ở phía nam, điểm cuối của Đông Thần đại lục.
Đại lục Đông Thần có một nữa diện tích là biển rộng.

Ở đây, không chỉ là người thường mà cả tu sĩ cũng sẽ ra biển.

Bởi vì trên biển mới có hải thú cho họ đánh giết.

So với yêu thú trên mặt đất thì hải thú được tu sĩ nơi này chuộng hơn, không chỉ là yêu đan mà còn có da, thịt.

Vậy nên đánh bắt ngư long là nghề nghiệp kiếm sống của ông lão này.
Ngư long là một loài cá có màu bạc, thân mình chỉ lớn chừng hai ngón tay nhưng dài hơn một gang tay.

Trên thân của nó có vảy giống như vảy rồng, trên miệng còn có hai cái râu bạc nên mới được gọi là ngư long.
Ngư long thật ra cũng không phải sản vật được tu sĩ ưa chuộng, mà thật ra nó còn chẳng có giá trị gì.

Nhưng chừng hai năm trước thánh nữ đương nhiệm của Cổ Thiên Điện, thế lực giống như tông môn phụ trách quản hạt vùng đất phía nam đại lục này bỗng nhiên rất thích ăn nó.

Nên nó bắt đầu có giá trị ở Nam đại lục này.

Lại nói, Cổ Thiên Điện là một tông môn dựa vào việc truyền bá tín ngưỡng lực mà nổi danh.

Dùng tín ngưỡng của dân chúng bình dân để tu luyện, họ gọi nó là niệm lực.

Cổ Thiên Điện lấy thánh nữ làm đầu, dưới nữa là trưởng lão, hộ pháp...!Tất nhiên, nếu họ đã nổi danh thì cũng không hề thua kém gì những tông môn đi theo con người chính tông.

Thánh nữ cũng có tu vi Hợp Thể kỳ giống như tu sĩ tu luyện nguyên lực.
Tuy nhiên, phạm vi hoạt động của họ không chỉ là trong nội bộ tu luyện giả mà còn là bình thường dân chúng.

Mà một đại lục dân chúng bình thường chỉ có hơn chứ không hề kém tu sĩ tu tiên.
Vậy nên Cổ Thiên Điện cực kỳ có tiếng tăm trên khắp đại lục Đông Thần này.
Khác với Bắc Thần nhiều môn nhiều phái, Đông Thần chỉ có bốn tông môn tu tiên nằm ở bốn mảng của đại lục.

Phía nam có Cổ Thiên Điện, Bắc có Tuyết Lạc Cung, Tây có Mảng Sa Tông, Đông có Hải Thần Tông.

Và ở đây cũng có một hiệp hội luyện đan sư giống như Bắc đại lục.

Nhưng bên cạnh đó còn có một hiệp hội luyện khí sư cùng nó chiếm cứ trung tâm đại lục Đông Thần.
Đông Thần đại lục bởi vì biển cả chiếm cứ một phần ba nên trông có vẻ chật chội hơn Bắc Thần đại lục nhưng ngũ tạng đầy đủ, có khi còn đầy đủ hơn.
Luyện khí sư ở đây được hoan nghênh vô cùng, nhất là những đại sư chế tái bảo y.

Bởi vì nữ tu sĩ của đại lục nhiều như cá ngoài đại hải nên bảo y lộng lẫy luôn là sự quan tâm hàng đầu của họ.
Không nói tới Cổ Thiên Điện bởi vì Thánh nữ nên nữ tu nhiều, chỉ nói Tuyết Lạc Cung ở phía bắc, giống như Vân Hạc Môn đệ tử đều là nữ.

Mà họ không chỉ có phong cách của Vân Hạc Môn mà còn gom luôn nét đặc sắc của Bế Hoa Cung.

Nữ tử ở đây...!Tóm lại là không còn lời nào để nói ngoài mấy chữ như tuyệt đại phong hoa, đi đến đâu là hút ong hút bướm đến đó.

Chưa kể họ còn rất phóng khoáng, vậy nên càng thêm được hoan nghênh.
Quay lại chuyện chính, Bạch Cửu sau khi hiểu rõ được nơi này thì cảm thấy chán nản muốn chết.

Một Bắc Thần còn chưa rời đi được đã đến một Đông Thần.

Có phải lão thiên gia muốn nó đi hết bốn đại lục của Đồ Thiên thế giới xong mới cho nó rời đi, tìm đường trở về thế thú hay không?
Vậy cũng thôi đi, để cho nó tức giận nhất là lần nào cũng tách nó khỏi rồng của nó, chuyện này chuột không thể nhịn được nữa!!
Nhưng không thể nhịn thì lại làm sao...
Tiểu chuột mềm như cọng bún nằm trên sàn thuyền ẩm ướt, tuyệt vọng chán nản bi thương.

"Di!?"
Đương lúc nó tự kỹ thì thân thể bị một bàn tay hao gầy nhẹ nhàng bế lên.
Đúng vậy, là nhẹ nhàng, mềm mại, không dùng chút lực nào quá lớn khiến nó đau đớn, còn đặc biệt cẩn thận.
Thì ra trong lúc nó thương xuân bi thu thì cháu trai của ông lão đánh cá, thừa dịp ông đi bán cá đã động thủ giúp ông tẩy rửa con thuyền nhỏ của nhà họ.

Bạch Cửu mấy hôm nay sống "cùng" họ quá an nhàn, lại thêm nguyên thần bị tổn thương nên tính cảnh giác yếu đi, mới để cho một đứa nhỏ mười hai tuổi tiếp cận mình, còn bế nó lên.
"Ngươi là tiểu thử đi? Nhưng sao lại nhỏ như vậy? Ta chưa từng thấy con nào đáng yêu như ngươi vậy đó!"
Đông Ninh hai tay bưng tiểu chuột lên nhìn ngắm, trong mắt đều là yêu thích.
Bạch Cửu mở đôi mắt đậu đen của nó nhìn tiểu hài đồng trước mặt.

Đông Ninh năm nay mới mười hai tuổi, là một tu sĩ tự do.

Bởi vì năm sáu tuổi nó không lọt qua đợt khảo nghiệm thiên phú tu luyện của Cổ Thiên Điện, nhưng nó cũng không buông tha cho tu tiên, nên mới phải dựa vào gia gia nó ngày ngày đánh cá kiếm tài nguyên tu luyện cho nó.
Cổ Thiên Điện đối với những đứa trẻ có thể bắt đầu tu luyện, nhưng không chiêu thu vào điện thì vẫn mở một con đường khác cho chúng nó.

Đó là ban cho công pháp nhập môn tu tiên, để chúng nó có thể dựa vào sự cố gắng dù không có thiên phú tốt cũng trở thành cường giả được.
Nhìn thì tưởng như Cổ Thiên Điện tâm bồ tát, thực chất ở trong mắt những tiên môn khác, đây là một mánh khóe để thu được càng nhiều hơn tín ngưỡng lực.
Tán tu trên đại lục sùng bái Cổ Thiên Điện không phải vì đó là cái nôi đưa họ đến với con đường tu luyện hay sao? Mà tán tu nhiều cỡ nào đâu? Chỉ nghĩ thôi cũng biết Cổ Thiên Điện chỉ cần nhẹ đưa tay, ném ra một quyển công pháp rẻ tiền mà họ không dùng là đã thu về bao nhiêu là tín ngưỡng lực.
Mà Đông Ninh cũng là một trong số đó.

Nhưng gia cảnh nó nghèo, việc tu luyện cũng không suôn sẻ theo.

Đã qua sáu năm mà nó chỉ mới ở Nạp Khí tầng sáu.
Nạp Khí là giai đoạn nhập môn trước khi bước vào con đường tu luyện chính thức là Luyện Khí kỳ, nó cũng giống vậy được chia làm chín tầng.

Vượt qua tầng chín sẽ là Luyện Khí tầng một.

Bước Nạp Khí là quá trình cảm ngộ linh khí trong thiên địa, mở rộng kinh mạch.

Sau đó mới có thể dựa vào công pháp chính tông để đột phá Luyện Khí kỳ, bắt đầu con đường tu luyện.

Còn hiện tại họ chỉ có thể chăm chỉ mỗi ngày dậy sớm đến cảm thụ linh khí trời đất cùng hấp thu, dù nó đến vận hành kinh mạch.

Người có tiền thì cho con em mình ăn nhiều thiên tài dị bảo đến thay đổi căn cốt trong cơ thể, giúp chúng có được nhiều năng lực cảm ngộ linh khí hơn.
Nhưng Đông Ninh lại không được như vậy.

Dưới sự cố gắng của Đông gia gia, nó chỉ mới đến Nạp Khí tầng sáu...!Sợ rằng, đến khi nó qua cái tuổi mười sáu, là thời điểm đẹp nhất để tu luyện thì cũng không lết nổi đến luyện khí tầng một.
Thật sự là bi ai...
Tuy vậy, Đông Ninh cũng chưa từng từ bỏ.

Bởi vì nó muốn nối tiếp phụ mẫu mình, cũng muốn làm một tu luyện giả.

Quan trọng nhất là, nó muốn ra biển, đi tìm phụ mẫu mình.
Phụ mẫu Đông Ninh bởi vì một lần ra biển không thấy trở về, đến nay đã hơn năm nay mà cũng không thấy tăm tích.

Nhiều người nói rằng họ đã bị hải thú ăn thịt rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc