NHẬT KÝ THUẦN PHU CỦA NỮ PHỤ (XUYÊN SÁCH)


Chỗ thương tích trên người Phó Gia Bảo phải tĩnh dương, chăm sóc cả chục ngày cuối cùng mới coi như khỏi hẳn.

Ngày hôm ngay hắn sải chân bước nhanh ra khỏi Đông viện, khuôn mặt trắng hồng tinh thần sáng láng, hắn cảm thấy rốt cục mình cũng lại được tự do rồi! Hắn vén ống tay áo lên nhìn một cái trong bụng thầm nghĩ, vất vả ở yên một chỗ mãi mới dưỡng thương xong, hôm nay nhất định phải gọi hai người Sử Khấu Minh Cảnh ra ngoài tụ tập ăn mừng một phen mới được!
Lâm Thiện Vũ thấy hắn đang đi đường mà hồn cứ như ở trên mây, bước chân cứ đảo qua đảo lại không vững vàng liền hỏi hắn đang suy nghĩ cái gì.

Phó Gia Bảo trả lời không chút che giấu: "Ta đang suy nghĩ vất vả lắm mới hoàn toàn khỏi hẳn, phải gọi mấy người anh em tốt đi ra ngoài chúc mừng một phen!"
Lâm Thiện Vũ nhìn dáng vẻ đầy hưng phấn của hắn, đột nhiên hỏi: "Đi chỗ nào chúc mừng, lầu xanh?"
Phó Gia Bảo sửng sốt, lập tức không hài lòng nói: "Nương tử nàng đây là có ý gì? Vi phu là loại người như vậy sao?" Nói xong lại thấy nàng như cười như không đứng đó nhìn mình, hắn đột nhiên nhớ tới ngày đầu tiên sau đêm tân hôn, hắn xác thực đã đến lầu xanh, hai má nháy mắt biến đỏ, đầy ngượng ngừng, hổ thẹn.

Hắn liếc mắt nhìn trái ngó phải, lúc này hai người bọn họ đang đi qua một cánh cổng vòm dẫn đến chính viện, chung quanh không có người nào khác.

Vì thế tiến nhấc chân bước đến sát bên người nàng, nhỏ giọng cầu xin tha thứ: "Nương tử ta sai lầm rồi, lúc ấy không phải là do ta có chút hiểu lầm đối với nàng sao? Lúc ấy ta nghĩ nàng muốn hại ta, hai người anh em tốt của ta lại đúng lúc đang ở lầu xanh, cho nên ta mới đi vào mà.

Ta thề, nếu như ta có đụng chạm đến cô nương của lầu xanh, dù chỉ là chút xíu thôi, thì ta bước ra cửa sẽ bị ngã gãy chân!"
Thật ra Lâm Thiện Vũ cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi, Phó Gia Bảo là người như thế nào, khoảng thời gian này nàng nhìn còn chưa đủ rõ ràng sao? Thấy hắn dán lại ra vẻ, vành tai dưới nắng sớm dường như đang phát ra ánh sáng trong suốt lấp lánh, nàng theo bản năng vươn tay nhéo nhéo, thật mềm.

Ngoài miệng thì nói: "Đi ra ngoài chúc mừng thì được, nhưng tốt nhất là không uống rượu."
"Đã biết." Vành tai Phó Gia Bảo bị nhéo, mặt lại càng đỏ hơn, hắn lùi về sau một bước đứng thẳng người đáp, trong lòng lại vui mừng rạo rực, hắn biết mà, nương tử rất yêu hắn, thương tích trên người hắn vừa mới khỏi hẳn, cho nên nương tử sợ hắn uống rượu sẽ làm tổn thương thân thể, lại còn cố ý dặn dò hắn đây này!
Còn Lâm Thiện Vũ thì vừa đi về hướng chính viện vừa suy nghĩ: nếu như thương tích trên người Phó Gia Bảo đều đã ổn cả rồi, thì cũng là lúc nên bắt đầu rèn luyện thân thể, và nỗ lực ra sức học tập rồi, nếu như để hắn thoải mái uống rượu, thì trở về làm sao có thể rèn chữ, đọc sách hay đúng tấn được nữa?
Đôi phu thê này, mặc dù ý tưởng suy nghĩ trong lòng đều trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, hoàn toàn không đồng nhất, nhưng lại một lần nữa đạt đến mức độ hài hòa.

Hai người cùng nhau đi vào đại sảnh của chính viện, điểm tâm đã được dọn lên bày biện sẵn sàng trên bàn ăn, người một nhà đều ngồi vào bàn dùng bữa.

Phó Gia Bảo gắp một miếng thịt thả vào chén của Lâm Thiện Vũ, ân cần nói: "Nương tử nàng mau ăn đi, đây là thịt mà nàng thích ăn đó!"
Lâm Thiện Vũ: "..."
Đây là sở thích ăn uống của Lâm Đại cô nương, mà không phải của nàng!
Nhưng mà chỉ trong chốc lát ngắn ngủi như vậy, Phó Gia Bảo cũng đã nhanh nhẹn gắp vào chén nàng bảy tám miếng thịt rồi.


Bây giờ mới là sáng sớm, nàng vừa nhìn thấy chỗ thịt thà đầy mỡ này đã cảm thấy đầu óc muốn choáng váng, vội vàng ngăn hắn lại bảo đủ rồi.

Phó Gia Bảo lại không đồng ý, "Nương tử nàng gầy như vậy, phải ăn nhiều một chút thì thân thể mới khá lên được."
Đây là những lời mà trước đó nàng đã dùng để khuyên Phó Gia Bảo ăn nhiều đồ ăn lên, hiện tại lại bị hắn dùng ngược lại cho nàng.

Nàng cũng đành bó tay, không còn cách nào khác, lại phải khuyên nhủ thêm hai câu mới làm cho hắn chịu buông tha hành vi cố nhét thêm thịt vào chén cho mình, đối với chuyện này, hắn còn tỏ ra vô cùng đáng tiếc.

Hai người chỉ có việc ăn bữa sáng thôi mà cũng ngươi đến ta đi vô cùng náo nhiệt như thế, Phó lão gia và Tân thị đều thật vui mừng ngồi một bên quan sát bọn họ, nhưng cũng không mở miệng góp lời gì, bởi vì cảnh tượng như thế này, mấy ngày nay ở chỗ này đều đã liên tục diễn ra không dưới mười lần rồi.

Người một nhà cùng nhau cơm nước xong rồi, đều giữ nguyên vị trí ở đại sảnh uống trà nói chuyện phiếm, có Lâm Thiện Vũ ở đây, tuy rằng Phó Gia Bảo vẫn giữ dáng vẻ mặt mày nhăn nhíu, mũi hếch lên trời, nhưng cũng không mở miệng châm chọc hay nói lời gì khó nghe với Phó lão gia và Tân thị, chỉ ngồi im một chỗ yên lặng tự bốc trái cây ăn mà thôi.

Yêu cầu của Phó lão gia và Tân thị đối với hắn rõ ràng cũng không cao, có thể cùng nhau hưởng thụ một buổi sáng thanh tịnh như thế, đối với bọn họ mà nói đã là rất khó có được rồi.

Đang nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên có người hầu báo lại, Nhị thiếu gia đã trở lại.

"Chu nhi đã trở lại!" Phó lão gia dù thắc mắc vì sao hắn lại trở về vào lúc này, nhưng cũng vô cùng cao hứng, vội vàng đứng lên đi ra ngoài đón, Tân thị cũng đi theo sau hắn cùng ra ngoài.

Phó Gia Bảo nhìn thấy một màn này, cũng xoay mình liếc mắt xem thường, hắn đứng dậy lôi kéo Lâm Thiện Vũ nói: "Nương tử, chúng ta trở về thôi, không theo chân bọn họ chụm vào cùng một chỗ."
Lâm Thiện Vũ lắc đầu: "Giờ này tiểu thúc vốn phải ở thư viện học tập, lại đột nhiên trở về như thế, nhất định là có chuyện gì, chúng ta cũng đi ra ngoài xem sao.

Còn nữa, ngay cả công công bà bà đều đã đi ra ngoài đón rồi, chàng thân là huynh trưởng, cũng nên đi xem chứ."
Phó Gia Bảo cực kỳ không muốn, tuy rằng đệ đệ này không làm gì đắc tội với hắn, nhưng thực rõ ràng hắn cũng không muốn thấy hắn ta.

Thấy Phó Gia Bảo không muốn đi, Lâm Thiện Vũ cố gắng kiên nhẫn khuyên bảo vài câu, dù nói nặng nói nhẹ thế nào thì hắn vẫn không muốn ra, cuối cùng nàng không còn cách nào khác, đành phải rút chày cán bột ra, đến tận lúc này Phó Gia Bảo mới tâm không cam lòng t không nguyện lê bước đi ra ngoài.

Hai người vừa mới đi đến cửa lớn, đã thấy Phó lão gia và Tân thị đang trò chuyện với Phó Chu, mà ở sau lưng hắn, còn có mấy người hầu đang cùng nhau khiêng mấy rương đồ gì đó theo sao vào nhà.


Nhìn thấy Phó Gia Bảo đi ra, Phó Chu hơi sửng sốt, hắn thật sự khó có thể nghĩ tới, không nghĩ tới Phó Gia Bảo lại nguyện ý đi ra đón hắn, lập tức cười nói: "Đệ nghe nói mấy thị trấn bên cạnh phát sinh nạn trộm cướp, lại nghe nói đại ca cũng bị sơn tặc bắt đi, cho nên mới sốt ruột trở về xem sao, hiện tại trông thấy đại ca an toàn, mạnh khỏe, mới có thể yên tâm được phần nào.

Đúng rồi..." Hắn xoay người nhìn về phía mấy người đang khiêng vác số rương gỗ từ trên xe ngựa xuống, nói tiếp: "Dạo trước phụ thân có viết thư nói đại ca muốn đọc sách, nhắn đệ tìm một số sách thích hợp cho huynh, đệ đã chuẩn bị từ sớm rồi, lần này cũng thuận tiện chuyển trở về đây."
Phó lão gia nghe vậy, cảm thấy rất vui mừng, bởi vì lo lắng nếu để Phó Chu biết được ở nhà xảy ra chuyện lớn như vậy sẽ không thể an tâm học tập được, vì thế hắn cũng không viết thư báo cho hắn biết chuyện Phó Gia Bảo bị sơn tặc bắt đưa lên núi, thế mà hắn lại có thể nghe được, có thể thấy được cho dù hắn học tập ở tận phủ thành nhưng lòng vẫn vô cùng quan tâm đến chuyện trong nhà.

Còn Phó Gia Bảo nghe hắn nói như thế cũng trừng mắt nhìn, trong lòng cảm thấy Phó Chu không có ý tốt, nhưng mà khóe mắt liếc về phía Lâm Thiện Vũ, lại phải nuốt lại mấy lời châm chọc, móc mỉa sắp bay ra khỏi miệng.

Phó Chu biết rõ Phó Gia Bảo không ham thích đọc sách viết chữ, cho nên hôm nay đem chỗ sách này trở về cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần chịu hắn hoạch họe, làm khó làm dễ rồi, lại thấy hắn chỉ đứng đó nhìn không mở miệng gây hấn, hay ý kiến gì, thì cảm thấy bất ngờ đồng thời lại có chút vui sướng.

Cả nhóm người vừa nói chuyện vừa đi trở vào nhà.

Phó Chu nói đến chuyện tháng tám năm sau mình sẽ phải tham gia thi Hương, lần này trở về nhà một là lo lắng cho sự an nguy của Phó Gia Bảo, hai là nhân dịp này ở nhà mấy ngày, sau lần này trở về thư viện, phải chờ đến lễ mừng năm mới mới có thể trở về.

Phó lão gia liền nói hắn mỗi tháng đều phải viết một lá thư báo bình an gửi về nhà là được, còn chuyện trong nhà thì không cần hắn phải quan tâm, đọc sách học tập quan trọng hơn.

Sau đó Tân thị cũng nói hắn vừa đi xe ngựa đường dài mệt nhọc trở về, hiện tại cứ việc nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt đi, thiếu cái gì cứ việc nói, bà sẽ chuẩn bị sẵn cho, chờ đến khi hắn trở lại thư viện chỉ cần đóng gói mang đi là được.

Hai người đều vây quanh Phó Chu, giống như nói mãi cũng không hết mấy lời quan tâm nhắc nhở.

Phó Gia Bảo đi theo phía sau duy trì động tác trợn mắt nhìn một nhà ba người bọn họ.

Số rương Phó Chu mang về được đưa thẳng về Đông viện, từng rương từng rương được mở ra, Phó Gia Bảo lập tức nhìn thấy mấy rương gỗ này chất đầy toàn sách là sách, cả người liền không khỏe, muốn hoa mắt chóng mặt.

Phó lão gia và Tân thị thì rất vui mừng, cảm thấy Phó Chu quả là lo lắng, suy nghĩ cẩn thận, chu đáo.


Phó Gia Bảo lia mắt nhìn trái nhìn phải, thấy những người khác đều đang nói chuyện với Phó Chu, vì thế lặng yên không một tiếng động xê dịch từng chút một về phía sau, vừa thấy rắt đào thoát tới cửa rồi, bỗng nhiên lại bị Lâm Thiện Vũ phát hiện.

Trông thấy nương tử đang thắc mắc nhìn mình, Phó Gia Bảo nhanh nhẹn nháy nháy mắt ra hiệu với nàng, sau đó liền thừa dịp mấy người Phó lão gia không chú ý đến, vụng trộm âm thầm trốn ra ngoài.

Đối với hành động này của hắn, Lâm Thiện Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Chuyện Phó Gia Bảo âm thầm trốn ra khỏi phủ tất nhiên là không che giấu được, Phó lão gia vừa nói chuyện với Phó Chu xong, đang muốn quay lại căn dặn đứa con lớn thời gian gần đây đã tiến bộ không ít thì lại phát hiện không thấy hắn đâu, mà chỉ còn mỗi con dâu đang đứng đó thong dong mỉm cười.

Phó lão gia hỏi nàng: "Gia Bảo đâu?"
Lâm Thiện Vũ đáp: "Phu quân đi ra ngoài gặp gỡ bạn bè."
Phó lão gia nghe vậy nhíu nhíu mày, không vui nói: "Nhất định là lại đi tụ tập với đám bạn xấu của hắn đi ăn chơi càn quấy rồi, sao con lại không ngăn cản nó?"
Khuôn mặt Lâm Thiện Vũ đầy vô tội nói: "Phu quân muốn ra ngoài gặp bạn bè, làm sao con dâu có thể ngăn cản chàng ấy cho được? Mấy ngày nay chàng ấy vẫn một mực ở nhà dưỡng thương, cũng đã lâu không đi ra ngoài hít thở không khí rồi."
Tân thị cũng khuyên nhủ: "Lão gia, Gia Bảo vừa mới lành bệnh, mấy ngày nay cũng không có càn quấy phá rối gì, hắn cũng đã lớn rồi, chỉ là đi ra ngoài một chút thôi cũng không đáng bị chỉ trích nặng nề."
Phó lão gia thở dài, "Cũng phải." Rồi lại tiếp tục nói với con dâu: "Hôm nay để hắn nghỉ ngơi một ngày, kể từ ngày mai con cần phải làm cho hắn ngoan ngoãn ở nhà đọc sách rèn chữ."
Dưới ánh mắt trông mong của ông, Lâm Thiện Vũ gật đầu, mỉm cười nói: "Công công cứ yên tâm, con nhất định sẽ ra sức khuyên bảo, đôn đốc phu quân."
Thấy thế, Phó Chu rất kinh ngạc, rõ ràng không thể ngờ vị đại tẩu này lại thật sự có thể chế trụ đại ca.

Hắn cầm lấy cái hộp gỗ nhỏ trong tay thư đồng đưa cho Lâm Thiện Vũ, "Đại tẩu, đây là thứ đệ đã mua ở phủ thành, mấy ngày nay vất vả cho tẩu rồi." Tuy hắn không ở nhà nhiều, nhưng Phó lão gia vẫn thường xuyên viết thư cho hắn, trước khi hắn đi thư viện chỉ biết là đại ca và đại tẩu ở chung với nhau không tốt, sau này Phó lão gia lại viết thư cho hắn biết một số chuyện đại ca đã làm ra để làm khó làm dễ đại tẩu.

Bởi vậy lần này trước khi hắn trở về nhà, trong lòng trừ sự kính trọng đối với vị đại tẩu này còn có chút thương tiếc, vốn còn nghĩ về đến nhà sẽ nhìn thấy một vị đại tẩu cả người tiều tụy, phiền muộn, nhưng khi nhìn thấy đại tẩu nét mặt toả sáng, giữa hai người bọn họ cũng đã tiêu tan hiềm khích, trở ngại, ở chung với nhau thật thoải mái hòa thuận, trong lòng thầm kinh ngạc đồng thời cũng cảm thấy cao hứng vì bọn họ.

Lâm Thiện Vũ cũng không biết ý tưởng của phóc Chu, nhìn thấy hắn đưa hộp gỗ cho mình, nàng cũng không do dự gì mà chỉ nói lời cảm ơn rồi nhận lấy, chờ đến lúc mấy người bọn họ đều đi khỏi rồi mới mở hộp ra xem, lúc này mới biết đó là một ngọc bội trắng, bên trên điêu khắc họa tiết hoa cỏ, loại ngọc bội bình thường này dùng để đeo bên hông, cho dù nàng có đeo nó đi ra ngoài cũng không tính là khác người.

Chỉ là nàng không có thói quen đeo ngọc bội, cho nên chỉ tiện tay thả hộp gỗ đựng ngọc bội này lên trên bàn trang điểm, rồi sau đó phân phó nhóm A Hạ phân loại chỗ sách vở vừa chuyển vào xếp lên kệ sách.

Trong lúc đó nàng cũng thuận tay rút ra mấy quyển mở xem thử, phần lớn đều là mấy bộ sách ứng dụng cho khoa cử, trong đó còn có vài bản được Phó Chu ghi rõ là dự thi đồng sinh, mấy quyển này nàng vừa mở ra, đã thấy được bên trong chằng chịt những ghi chú, lý giải của Phó Chu, hẳn là hắn đã ghi chép, chú thích trong quá trình học tập, đọc xem mấy quyển sách này.

Còn có một quyển là do chính hắn tự viết ra, bên trong đều là những tâm đắc, ý tưởng và kinh nghiệm của hắn trong lúc tham gia thi cử, ngay cả hoàn cảnh, điều kiện trường thi cũng đều viết ra một cách rõ ràng.

Xem ra, trong lúc chuẩn bị chỗ sách vở tài liệu này hắn đều dùng toàn tâm mà làm, không có nửa điểm giấu giếm ý tứ.


Nhìn theo điểm này có thể thấy được Phó Chu đối xử với với vị đại ca Phó Gia Bảo này của mình coi như rất thật lòng, chỉ không hiểu vì sao Phó Gia Bảo lại ghét vị đệ đệ Phó Chu này của mình đến như vậy, chẳng lẽ vì hắn là con trai của Tân thị sao?
Mấy thứ này, bên trong nội dung truyện gốc cũng không có viết, Lâm Thiện Vũ cũng không miệt mài đoán, chỉ có thể chờ sau khi Phó Gia Bảo trở về lại tìm cơ hội hỏi hắn mà thôi.

Trong nháy mắt, hoàng hôn đã tới.

Phó Gia Bảo dạo chơi cả một ngày ở bên ngoài rốt cục cũng trở lại.

Phó lão gia đã sớm giải trừ lệnh cắt tiền tiêu hàng tháng của hắn, có bạc trong tay Phó Gia Bảo đi ra ngoài tiêu tiền vô cùng sảng khoái, sau khi trở về nhà tâm tình cũng nhẹ nhàng, khoan khoái rất nhiều, hắn xách theo hai hộp điểm tâm bước vào cổng lớn Phó gia, không liếc mắt nhìn Kỷ Họa Thúy đang quyết dọn ngay bên cửa dù chỉ một chút.

Họa Thúy thấy vậy, biểu cảm dần ảm đạm.

Sau khi nàng quét dọn xong, trở lại phòng nhỏ của mình, lấy ra một đôi giầy rơm mới đã làm xong.

Vốn dĩ nàng cũng không biết bện giầy rơm, vì làm đôi giày này, mà mấy ngón tay đều bị đứt vài lần.

Cũng may cuối cùng cũng có thể hoàn thành rồi.

Từ ngày ấy lỡ tay vứt bỏ đôi giày rơm mà Đại thiếu gia yêu thích, trong lòng nàng vẫn luôn cảm thấy tự trách, nàng chăm chú nhìn đôi giày mình đang cầm trên tay, thầm nghĩ: đem đôi giày này đưa cho thiếu gia, nàng cũng không dám hy vọng xa vời có thể một lần nữa quay trở lại Đông viện, chỉ hy vọng thiếu gia sẽ không tức giận nàng nữa mà thôi.

Bên ngoài lại có người gọi tên nàng, lại có việc cần phải làm rồi.

Họa Thúy cất giọng trả lời, rồi vội buông giầy về chỗ cũ đi ra ngoài.

Từ sau khi bị đuổi ra khỏi Đông viện, cuộc sống mỗi ngày của nàng cũng không tốt đẹp cho lắm, mỗi ngày đều phải làm việc mãi không xong, thật sự là vất vả hơn lúc ở Đông viện không biết bao nhiêu lần nữa, đợi đến lúc nàng thật vất vả làm xong mọi việc, đã gần đến giờ Tuất năm khắc, canh giờ này, rất nhiều người đều đã lên giường nghỉ ngơi rồi.

Họa Thúy chỉ có thể tranh thủ chút thời gian này, đem giầy đưa đến Đông viện.

Nàng lặng lẽ chạy đến cửa Đông viện, còn chưa kịp đi vào, chợt nghe thấy từ bên trong Đông viện truyền ra tiếng kêu la của Đại thiếu gia.

Nàng giật mình, hoảng hốt, vội chạy nhanh đến xem sao, cửa tiến vào Đông viện đã đóng chặt, vì vậy nàng chỉ có thể ghé mắt nhìn xuyên qua khe cửa, sau đó Họa Thúy khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, Thiếu nãi nãi đang cầm một cây gậy gỗ đánh thiếu gia!.


Bình luận

Truyện đang đọc