“Lúc này trong Huyễn Vân thành, tình cảnh đại khái còn đáng sợ hơn luyện ngục.”
Lời Chỉ Sát Ma Nhan nói khi lâm chung không hề là suông, ngàn năm trước sau khi Khuynh Thành điện hạ trở thành Ảo cảnh chi chủ đã phát giác phong ấn phương Đông không ổn định, linh lực của Ảo cảnh thiên tiết ra ngoài, cho nên dựng Huyễn Vân thành.
Phi Thiên Tu La nói “Nếu ta không thể được huynh, vậy thì ai cũng đừng mong!” Y tuyệt vọng không cần thế giới này tiếp tục tồn tại, tình chú đã hệ lại chính là Huyễn Vân thành! Kết quả Tu La vừa chết, chẳng những Hoàng tuyền cảnh chấn động, ngay cả Ảo cảnh thiên cũng đứng trước nguy cơ sụp đổ!
Kỳ thật đây làm sao không phải là mưu kế của Nguyệt Cơ? Trong mộng của Phi Thiên nàng sớm đã ám chỉ – “Nếu ngươi đã định trước là không thể có được y, vậy thì, ai cũng đừng mong!”
Linh khí tích tụ dài lâu phóng lên trời, phá tan phong ấn phương Đông đã qua vạn năm, nỏ mạnh hết đà! Linh khí của Ảo cảnh thiên thứ kích phàm nhân cực đại, người trong thành chứng kiến đều là yêu ảnh trùng trùng, từ từ lạc mất tâm trí.
Huyễn Vân thành ngàn năm trước từ trên trời giáng xuống, ngàn năm qua mây tía tràn ngập, đô thành điềm lành vô tai vô nạn, bỗng nhiên chỉ trong một đêm, đích xác đã biến thành nơi còn đáng sợ hơn luyện ngục trong ác mộng.
Người già ngã xuống, lập tức có chân người bước qua đầu. Bọn trẻ cao giọng gào khóc, đổi lấy sự thô lỗ. Đàn ông, đàn bà chẳng còn biết thẹn, trần truồng dưới ánh mặt trời, xấu xí vặn vẹo eo, phát ra tiếng thở dốc dâm loạn.
Người vật chẳng khác gì nhau, trắng đen điên đảo. Những chuyện bội đức điên cuồng trình diễn trong từng ngóc ngách, người ăn vận chỉnh tề duy nhất bàng quan đứng trên đỉnh tòa lầu cao nhất toàn thành, là một đại thần cấp thiên quân, y chống lại linh khí Ảo cảnh thiên ăn mòn hoàn toàn không có vấn đề, nhưng lúc này, y cũng tuyệt đối không dễ chịu.
Gió lạnh thổi qua đầu, y mở to đôi mắt như khó lòng tin tưởng, nhìn nhân tính yếu ớt này, trong lòng không khỏi buồn nôn từng cơn.
Bởi vì vô luận thế nào, những người vô tội này, đã sa thành tế phẩm.
“Nếu ta có thể làm rõ một việc, đồng thời có thể sống sót trở về, vậy thì không thể tốt hơn. Còn nếu ta không thể trở về…” Chiến Thần Tây thiên trịnh trọng nói, “Mộ Yên, xin nhất thiết lấy tốc độ nhanh nhất đi phương Đông, Huyễn Vân thành.”
Biển Tử Vong đã đột phát dị biến, phạm vi tàn hại của độc khí đang dần thu nhỏ, oan hồn như là đã bị áp chế. Ánh mắt Huyền Vũ trở nên ảm đạm, giải thích duy nhất chính là, Bạch Hổ đã hy sinh bản thân, hóa thành phong ấn phương Tây.
Khúc mắc của Gia Bố, cuối cùng cũng coi như giải thoát rồi ư?
Khỏi phải chứng kiến thảm trạng của Huyễn Vân thành lúc này, làm sao không phải là một chuyện may mắn?…
Một lát sau, tầm mắt Huyền Vũ bị tình cảnh của hơn mười nam nhân và một thiếu niên gầy yếu nhợt nhạt cách đó không xa thu hút. Y quả thật đã sợ ngây người, muốn quay mặt đi lại phát hiện cổ mình căn bản không động đậy được.
Rất lâu trước kia, y đã biết chuyện Nhiễm Tích và thiếu niên ngoại tộc, về sau Thiên Đế bệ hạ ái mộ Khuynh Thành, bản thân y cũng thường bởi vì tưởng tượng có thể ôm ấp Mộ Ưu mà trằn trọc không yên, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy cảnh nam nhân giao hợp.
Những nam nhân đã mất đi lý trí động tác kịch liệt, không hề có khái niệm thương hương tiếc ngọc. Thiếu niên gào thét, trên làn da trắng như tuyết là dòng máu diễm lệ, thị giác dâm mỹ như thế, đừng nói đám nam nhân phàm giới càng thêm hưng phấn, ngay cả Huyền Vũ, cũng cảm thấy ngực khô nóng lên…
“Nếu chúng ta không phải là huynh đệ, ngươi sẽ yêu ta chứ?” Ánh mắt y khi nói chuyện rất gần, cũng rất xa, chính là mê hoặc vi diệu vừa đúng, “Nếu chúng ta không phải là huynh đệ.”
Mộ Ưu, Ưu…
“Chúng ta cùng nhau tiến vào không gian đó không tốt sao? Không ai biết chúng ta là huynh đệ, ngay cả chính chúng ta cũng sẽ quên mất!… Vốn chẳng có tội nghiệt, ngươi còn chống cự gì nữa? Mộ Yên, đến đây đi! Ta biết tình cảm của ngươi đối với ta, đừng gạt ta nữa, cũng đừng gạt bản thân nữa…”
Hoa hồng tản ra mùi hương yêu dã.
Hấp dẫn vô lực và cũng không muốn cự tuyệt tùy ý lan tràn, khuôn mặt mỹ lệ hiện ra vẻ tươi cười thắng lợi.
“Ngươi yêu ta chứ?” Mái tóc dài tháo ra, buông xuống, y giống như một con mèo, híp mắt cuộn tròn trong lòng mình, ngửa mặt, xương quai xanh như ẩn như hiện dưới áo. Bàn tay run rẩy xé rách quần áo vướng víu, từng mảng da thịt trắng nõn bại lộ trong đêm lạnh, y hơi lui lại, tiếp đó kề đến, đầu lưỡi liếm liếm vành tai, tản ra một chuỗi hơi thở hừng hực như lửa.
Ca ca…
“Ưu…” Bỗng nhiên không tự giác rên rỉ ra tiếng, Huyền Vũ thình lình tỉnh lại, đủ loại thanh âm khiến người đỏ mặt tới mang tai lại đổ vào tai, thoạt nghe như một lời châm chọc. Huyền Vũ đầm đìa mồ hôi lạnh, lực linh khí chí huyễn của Huyễn Vân thành quả nhiên không thể coi thường, hơi khiêu khích là chúng lập tức thừa cơ.
Thiếu niên kia hiện tại thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, đã chẳng còn khí lực để kêu đến kinh tâm động phách nữa, mặt vô lực dán lên bãi cỏ lạnh lẽo, tay cũng bất tri bất giác buông ra, không còn nắm thành nắm mà đập xuống đất như vừa rồi, chưa biết chừng đã sắp không xong. Nhưng đám nam nhân tra tấn gã lại như chẳng những không có ý dừng tay, ngược lại còn đổi mới nhiều kiểu.
Huyền Vũ định thần, quyết định cứu gã. Thế là những nam nhân đang khoái lạc chỉ cảm thấy mắt hoa lên, bị ném phịch xuống, thiếu niên dưới thân đã không thấy bóng dáng!
Có lẽ là công tử của nhà thủ Huyễn Vân thành, Huyền Vũ phát hiện chiếc vòng ngọc trên cổ thiếu niên, mặt trên có khắc năm áng mây tươi đẹp. Thật đáng thương, mới hơn mười tuổi, vốn có thể có được cuộc sống thoải thoải mái mái, thế nhưng hiện tại, lại bởi vì trường kiếp nạn này mà chịu hết ô nhục tra tấn!
Thương xót nhìn khuôn mặt mỹ lệ của thiếu niên nhắm chặt hai mắt, Huyền Vũ thận trọng lui về sau, đám nam nhân bước chân loạng choạng xúm lên, trong mắt chỉ có dục vọng đục ngầu mà dày đặc. Bộ dáng đó đáng ghê tởm là như vậy, Huyền Vũ lại hiểu là không thể trách họ. Nên trách, kỳ thật là thần ma cao cao tại thượng bao quát y, không thể ngăn cản màn bi kịch nhân gian này phát sinh!
Lực chú ý của Huyền Vũ đặt hết trên đám nam nhân trước mắt, không hề chú ý thiếu niên trong lòng tỉnh lại từ khi nào. Chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh, Huyền Vũ kinh ngạc cúi đầu nhìn, vạt áo trước ngực đã bị thiếu niên xé ra!
Thiếu niên ánh mắt trống rỗng, trên mặt lại lộ ra nụ cười tham lam, đầu lưỡi màu hồng phấn mắt thấy sắp chạm tới ngực Huyền Vũ.
Tại sao ta lại khổ sở như vậy chứ? Đáy lòng Huyền Vũ chợt dâng lên nỗi bi ai thật lớn, ta là đang đồng tình gã, đồng tình họ. Đồng tình, những người đã không còn nhận thức của con người!
Khi lưỡi thiếu niên sắp liếm đến da mình, Huyền Vũ nhẫn tâm đẩy gã ra. Thân thể gầy gò của gã như lá rụng, giữa không trung lưu lại một chuỗi tiếng cười hàm hồ.
Những người trần truồng xung quanh như đã bị kích thích, chen nhau mà lên, có điều đối tượng không còn là thiếu niên, mà là Huyền Vũ. Họ bao quanh Huyền Vũ, không biết có bao nhiêu bàn tay vươn qua túm xé quần áo y, bầu không khí khiến Huyền Vũ gần như ngạt thở!
Hiểu tình thế không thể phát triển nữa, đè xuống sự đồng tình, Huyền Vũ vận pháp lực chấn văng mọi người, sau đó bay lên không trung. Đứng trên mây nhìn xuống, những người đó ngửa khuôn mặt vặn vẹo, liều mạng vươn tay về phía y, trong miệng phát ra tiếng kêu khó mà phân biệt, không khác gì cầm thú.
Thần trí tuệ nhắm mắt, bất đắc dĩ, vì thiên hạ thương sinh, rơi xuống một giọt lệ…
…
“Ngươi thương tâm lắm sao?” Có một thanh âm trầm thấp lãnh đạm nhưng cũng không mất đi sự êm tai vang lên phía sau Huyền Vũ.
Hơi ngẩn ra, Huyền Vũ quay đầu đánh giá người tới, đang đứng trên mây mù mỏng manh như y, cự ly chừng mười bước, nam tử trẻ tuổi khí chất lạnh lùng, khuôn mặt mỹ lệ cực kỳ, tiếc là ánh mắt tràn ngập vẻ cự người ngàn dặm.
Thần ma hai giới, những người biết phi hành không hề hiếm, nhưng biết lưu vân thì không nhiều. Trong mắt Huyền Vũ lướt qua một chút nghi hoặc, người tới có thể khẳng định không phải là người của Thần giới, vậy thì lại là người nào trong Ma giới đây?
Đột nhiên phát hiện châu liên ngọc bích trên cổ tay bên phải của y, trong đầu Huyền Vũ hiện lên hình tượng Độc Thánh U Minh trong Địa ngục thất quân chủ tại trận chiến Vân Tiêu quan ba trăm năm trước, đó không phải châu liên ngọc bích bình thường, đó là bảo vật của Độc Thánh U Minh, độc nha, trợ giúp áp chế độc tính trên người y đừng phát tác.
“… Độc Thánh U Minh?…” Huyền Vũ gọi rất không xác định. Trong ký ức dung mạo của U Minh thập phần hãi người, còn có một viên lệ trĩ màu đỏ, nhưng nam tử trước mặt mặc dù thoáng tái nhợt, lại tuấn mỹ không thể nghi ngờ.
“Không tồi.” Người nọ nhàn nhạt cười cười, “Trí Tuệ Thiên, chúng ta không phải lần đầu tiên gặp mặt.”
Nếu y sớm đã đến, e rằng đã trông thấy chuyện vừa rồi. Huyền Vũ nghĩ đến đây không khỏi xấu hổ, máu cũng xông thẳng lên đầu.
Quả nhiên, chừng như đang đáp lại tâm tư của Huyền Vũ, U Minh nhìn xuống dưới, trước cảnh tượng thế này mà còn có thể bảo trì vẻ lãnh đạm bình hòa đến bước đó cũng thật hiếm thấy, y khe khẽ thở dài nói: “Có lúc đồng tình sẽ chỉ kéo dài thống khổ.”
Nghe vậy Huyền Vũ không khỏi hơi cay đắng, có lúc đồng tình sẽ chỉ kéo dài thống khổ, đạo lý này đâu phải y không hiểu, chỉ là nói thì dễ, chứ làm thì có đơn giản vậy đâu?! Huyền Vũ và U Minh chẳng qua mới gặp đôi lần, phảng phất từng nghe Bạch Hổ nói đến uyên nguyên giữa họ, vẫn lập tức mở miệng phản kích: “Không biết Độc Thánh có cao kiến gì? Giết sạch họ sao? Có thể, chỉ là đừng quên linh khí của Ảo cảnh thiên đã xâm nhập linh hồn họ, vãng sinh kiếp sau vẫn chẳng được giải thoát!”
Đây mới là chỗ nan đề!
U Minh cúi đầu cười nói: “Vẫn còn biện pháp.”
Huyền Vũ chợt như bị đánh trúng, sắc mặt trắng bệch, đúng vậy, vẫn còn một biện pháp, không cần U Minh nói, y biết, nhưng y không cách nào chọn dùng! Y miễn cưỡng nhếch khóe miệng, gạt ra một chút cười khẩy, dùng ngữ khí có phần trào phúng nói: “Độc Thánh đại nhân quả nhiên cao kiến thật! Huyễn Vân thành trăm vạn sinh linh, Độc Thánh đại nhân nhẫn tâm khiến họ tan thành tro bụi, Huyền Vũ lại không nỡ.”
Không sai, biện pháp đó chính là hủy diệt những linh hồn đã bị linh khí của Ảo cảnh thiên cảm nhiễm, khiến họ không thể vãng sinh, tự nhiên cũng không thể nguy hại nữa!!
Nhưng đó cũng không hề nghi ngờ là biện pháp tàn nhẫn nhất! Với một sinh linh mà nói, chuyện đáng sợ nhất không phải tử vong thể xác, mà là diệt hết thần hình.
“Thỉnh giáo Trí Tuệ Thiên một vấn đề.” Thấy phản ứng của Huyền Vũ, U Minh mỉm cười, “Tình hình Huyễn Vân thành có thể bỏ mặc không?”
Tình hình Huyễn Vân thành có thể bỏ mặc không?! Hay cho một câu hỏi sắc bén! Nói cách khác thì chính là hỏi, phong ấn phương Đông có phải là nhất thiết cần khôi phục?
Việc này còn cần trả lời sao? Tâm Huyền Vũ dần chìm xuống đáy, ta thật sự có thể suy nghĩ vì đại cục, hy sinh những con người bởi vì sự vô năng của chúng ta mà vạn kiếp bất phục sao? Y tự hỏi bản thân, y có thể làm được sao?!
Thần trí tuệ? Hiện giờ danh hào trọng đại này, nghe mới mỉa mai biết mấy! Trí tuệ kiểu gì, đến lúc này không phải chẳng đúng tẹo nào?!
“Ha ha ha…” U Minh cười to, vừa cười vừa nhìn về phía Huyền Vũ, “Trí Tuệ Thiên có từng nghe nói u minh?”
Vấn đề gì đây, không phải y tên U Minh sao? Huyền Vũ nhíu mày, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Đó là tên loại độc dược lợi hại nhất của Độc Thánh?” Đến nay vẫn chưa có ai từng kiến thức, Huyền Vũ thầm nghĩ chẳng lẽ sự tình có chuyển cơ? Liền xốc lại tinh thần.
“Ta, chính là định dùng u minh để giải thoát tòa thành này.”
“Hóa ra ngươi vẫn muốn giết họ!” Huyền Vũ thất vọng nói. Gọi là Độc Thánh, quả nhiên tâm địa đủ độc ác!
“Họ tự nhiên phải chết, nhưng… cũng có thể thanh thanh bạch bạch đi chuyển sinh.” U Minh nhàn nhạt nói.
“Ý của ngươi, chẳng lẽ là…”
“Trí Tuệ Thiên, đã có duyên, thì làm một người chứng kiến đi! Định nghĩa của cái gọi là độc dược chung cực.”
“U minh kia, rốt cuộc dùng làm gì?…” Huyền Vũ khàn giọng, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt mà nhu mỹ như mây của U Minh, như sợ rơi mất một chữ.
Đôi môi củ ấu khẽ mở.
… “Tinh lọc.”
Địa ngục thất quân chủ – Độc Thánh U Minh – Ngữ
Bắt đầu từ cái ngày ta mang mặt nạ đó, ta liền quyết định đem quá khứ triệt để chôn vùi trong lòng, không chia sẻ với bất cứ ai.
Độc Nha cung của ta, bị xưng là nơi âm trầm đáng sợ nhất Ma giới, ta thừa nhận sự tàn nhẫn của ta, ta dùng người sống để thử độc, đối với một người từng bị thủ đoạn sỉ nhục giết chết một lần mà nói, bất cứ tiếng kêu thảm nào cũng có thể trở thành tiên nhạc.
Người khác kính mà không dám gần ta không quan tâm không nói, ngược lại còn rất cao hứng, như vậy thì sẽ chẳng còn ai đến quấy rầy ta nữa.
Chỉ là, những khi đêm khuya mộng tỉnh, thỉnh thoảng sẽ lạnh giá ôm chặt lấy mình. Thời gian hạnh phúc hai người một ngựa vẫn mồn một trước mắt, chưa bao giờ rời xa ta.
Cho đến một ngày, một thiếu niên đã xông vào, ta không dùng gã thử độc cho xong như nhất quán, ánh mắt gã, dáng vẻ gã ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe sáng nhìn thẳng vào ta, đã đả động ta. Từ sau khi mang mặt nạ, đã rất lâu rồi không có ai nhìn ta như vậy.
Khuôn mặt tái nhợt đầy những mạch máu màu xanh như mạng nhện, lệ trĩ đỏ tươi yêu dã bệnh trạng, dung nhan của cái mặt nạ này, ngay cả bản thân ta khi nhìn vào gương cũng phải không rét mà run, huống chi người khác?
Ta dùng phương pháp này để nhắc nhở bản thân, ta không còn là “sa mạc chi hoa”, ta không cần quan ái ôn nhu, cũng cần cách biệt tầm mắt dâm loạn. Ta hiện tại, là một trong Địa ngục thất quân chủ của Ma giới, không còn là thiếu niên nhu nhược vô trợ, mặc người xâm lược năm đó nữa!
Cảm giác này, thật sự rất tốt.
Không ngờ sau khi đến Ma giới, ngoại trừ vài người thượng vị bao quát Thánh Quân bệ hạ và Phi Thiên bệ hạ từng thấy diện mạo chân thực của ta, thiếu niên xuất thân hạ cấp Ma tộc này lại là ngoại lệ duy nhất. Gã chẳng những không sợ ta, hơn nữa trong mắt dường như còn lóe ra loại hào quang nào đó ta từng rất quen thuộc, mà hiện tại đã chẳng còn bắt gặp từ lâu rồi.
Gã không thể không khiến ta nhớ đến người đêm đêm vẫn xuất hiện trong mộng, vướng bận lòng ta giữa chốn hồng trần. Cho nên, ta chẳng những không giết gã, còn đặt cho gã cái tên “Hồng Trần”. Về sau, gã được Phi Thiên bệ hạ tán thưởng, trở thành Hồng Trần ngự tiền trong tứ ám ngự tiền.
Hồng Trần, là người duy nhất chủ động đến Độc Nha cung, dung mạo của gã có lẽ không thể xưng là xuất sắc bao nhiêu, gã có một bằng hữu tên Tử Mạch, ta cũng từng gặp rồi, họ là tân tú cùng được Phi Thiên bệ hạ tán thưởng. Ngũ quan của Tử Mạch, mới chân chính gọi là đẹp, ngoại trừ Khuynh Thành nhiều năm trước, chỉ sợ Ma giới không ai có thể bì kịp. Song nếu muốn ta nói, ta lại thích nhìn Hồng Trần hơn, bởi vì khí chất của gã mê người không ngờ. Điểm này, gã rất giống với Đãi Đọa Công Tước, vừa nhấc tay nhấc chân là có thể khiến người ta vui vẻ thoải mái mà không nhận thức được.
Nhưng gã dù sao vẫn không giống Đãi Đọa Công Tước, Đãi Đọa Công Tước thích rêu rao phô trương rằng mình chẳng hề để ý gì, mà Hồng Trần, lại luôn yên lặng đứng sau ta như một cái bóng. Gã không gọi ta là “Độc Thánh U Minh đại nhân” như những người khác, mà thủy chung cố chấp gọi ta là “chủ nhân”. Hơn nữa những lúc ta ngóng trông Ngọc Dương quan thông giữa Ma giới với bên ngoài, gã sẽ nhìn ta bất an khó chịu.
Ta biết điều gã vẫn canh cánh trong lòng, gã vẫn rất trẻ con mà muốn tiến vào thế giới của ta, nhưng đâu biết, ai cũng có thứ cần bí mật bảo hộ, ta cũng không ngoại lệ. Trân bảo của ta, chỉ ở trong mộng, nói đến, lại dài dòng…
Đa số người Trung Thổ đều có quy củ, quân đội cũng vậy, không có kỳ thuật gì, lại quý ở chiến thuật linh hoạt, muôn người thống nhất, cho nên đế quốc Long có thể uy nhiếp tứ phương.
Chỉ cách Huyễn Vân thành đại thành thị phương Đông đế quốc Long nhất một eo biển chật hẹp, là đại đảo quốc có diện tích chừng bằng một nửa đế quốc Long, Hải Doanh quốc. Hải Doanh quốc thực lực tuyệt đối không được khinh thường, nghe nói Thần giới Thủ Hộ Thiên, Thanh Long phương Đông chính là danh tướng phá quân xuất thân từ Ly vương triều của Hải Doanh quốc, chính là người cùng thời với Hiên Viên Kỳ, vị Thái tử danh dự chết trẻ mà dã tâm bừng bừng muốn chinh phục đế quốc Trung Thổ kia, có thể nói, uy hiếp lớn nhất của đế quốc chính là đến từ một phương này.
Trong Hải Doanh quốc ảo thuật hoành hành, ảo thuật của họ, nói trắng ra chính là một loại ám thị tâm lý. Người ý chí không đủ kiên định trước mặt cao thủ ám thị của Hải Doanh quốc, thường sẽ tự mình tước khí giới đầu hàng. Cho nên quân đội chính quy của Hải Doanh quốc số lượng khá ít, phần lớn thời gian và tiền tài của họ đều dùng để bồi dưỡng ảo thuật sư.
Băng nguyên phương Bắc lại là thiên hạ của thuật sĩ, những thuật sĩ này thiện về vận dụng lực lượng ngũ hành tự nhiên, bởi vì lực lượng tự nhiên là vô hạn, cho nên thuật sĩ lợi hại có thể cường đại đến không thể tưởng tượng, đương nhiên người như vậy rất ít gặp. Thuật sĩ cường đại nhất trong lịch sử nên thuộc Mộ Yên, không chỉ cường đại nhất, hơn nữa cũng là người sáng chế kêu gọi lực lượng tự nhiên. Về sau y đã thành Thần giới Trí Tuệ Thiên, thần trí tuệ, là hoàn toàn xứng đáng.
Thần xạ thủ Nam Cương nổi danh trên đời, bởi vì Ngũ Thú tộc sống bằng săn bắn, cho nên địa vị xạ thủ trong tộc được đặc biệt tuân kính. Trừ điều này, Nam Cương còn có cổ thuật mà hiếm người biết, thực chất là trớ chú lấy oán trùng làm mối dắt, chỉ các đời Đại vu sư của Hồ bộ mới biết sử dụng, cho nên rất là thần bí.
Mà dân tộc trên đại mạc phương Tây, đầu đội nắng gắt, chân đạp cát vàng, điều kiện sinh tồn gian khổ nhất, có điều cũng có sở trường của mình, đó chính là dụng độc.
Hoàn cảnh cực nóng, lại khô hanh, là môi trường thích hợp cho rất nhiều kịch độc có hiệu lực. Huống chi còn có nguồn độc biển Tử Vong nổi tiếng này. Thời xưa đã có người biết cẩn thận thu thập độc khí của biển Tử Vong để dùng, sau đó kỹ xảo dụng độc càng ngày càng thành thục chú trọng, dần hình thành một vài tập độc thế gia.
Ta, chính là sinh trong gia đình như vậy, tên của ta, là Chân Lâm.
Người bên ngoài nhìn tập độc thế gia khó tránh khỏi có vẻ lãnh khốc thần bí, kỳ thật chẳng phải vậy đâu. Phụ thân thích đùa và mẫu thân ôn nhu hiền lành, làm cho thời thơ ấu và thiếu niên của ta rất vui vẻ, huống chi khi đó ta còn có hảo bằng hữu, Gia Bố.
Gia Bố là một thiếu niên võ sĩ còn tự do hơn cả gió, trong ký ức bên hông y luôn giắt một thanh đoản kiếm sắc bén, mái tóc ngắn màu nâu tiêu sái vô cùng. Y cưỡi một con tuấn mã tên Tử Điện, thường đứng chờ ta dưới mấy gốc táo ngoài cửa nhà ta, ta vừa ra ngoài, y liền thoáng ngượng ngùng cười nhìn ta, tặng cho ta lễ vật mang về từ phương xa.
Thứ ta thích nhất chính là một cái vỏ sò y mang về từ Huyễn Vân thành, hình gợn sóng, mặt ngoài màu đỏ nhạt, đẹp đến không thể hình dung. Hơn nữa y còn cho ta biết, nếu kề tai sát lên vỏ sò cẩn thận lắng nghe, sẽ nghe được tiếng thủy triều lên xuống trên biển, a, “biển”… với đứa trẻ trong sa mạc mà nói, là chữ có ma lực biết mấy!
“Biển là như thế nào?” Ta thật sự rất thích vỏ sò đó, ôm nó trong lòng mà hỏi y.
“A… Rất lớn, không thể nói rốt cuộc lớn chừng nào, bởi vì căn bản không nhìn thấy bờ bến.” Gia Bố cố gắng khoa tay múa chân, hy vọng ta có thể tưởng tượng ra, “Mà còn là màu lam, đẹp lắm.”
“Màu lam, như bầu trời vậy à?” Dù rằng Gia Bố ngôn từ vụng về, đã đủ khiến ta mê mẩn.
“Không! So với màu lam của bầu trời, cũng so với màu lam của ngọc bích, là loại màu lam thần bí lắm.” Ánh mắt Gia Bố phủ lên một chút mơ màng, ta đoán y đại khái đang hồi ức cảnh đẹp mình từng thấy, “Tâm sự của nó, luôn giấu ở nơi sâu rất sâu, con người không thể nhìn thấu nó, lại luôn không nhịn được muốn phỏng đoán. Lúc nó ôn nhu, có thể như tình nhân ngọt ngào nhất, nhưng nếu tức giận, lại có được lực lượng phá hủy hết thảy.”
Không chỉ ta, ngay cả Tử Điện cũng im lặng, phảng phất cũng vì tài ăn nói khó gặp chủ nhân nó tình đến bày ra mà nghe tới mê mẩn.
Nói đến Tử Điện, Tử Điện là một con ngựa đặc biệt thông nhân tính, thấy chủ nhân tặng ta lễ vật, sẽ chớp chớp mắt với ta, lại vẫy vẫy đuôi, dùng đuôi quất mông Gia Bố, mỗi lần Gia Bố đều bị nó trị cho mặt đỏ tai hồng, ta thì cười to không ngừng.
Khi đó ta mong ngóng có thể cùng y cưỡi Tử Điện, chu du tứ phương biết mấy, chỉ tiếc, ta phải thành thành thật thật ở trong nhà tập độc.
Trong sa mạc cũng có rất nhiều tiểu bang quốc, họ cần dùng độc để võ trang bản thân, tập độc thế gia chính là thu lợi qua đây. Trong mấy tập độc thế gia khá lớn trên đại mạc, nhà ta là nổi danh nhất, không chỉ bởi độc của nhà ta lợi hại, càng là vì thiên thạch truyền thuyết. Cho nên quân chủ các quốc thích phái người đến tìm nhà ta, thành ra cũng khó tránh khỏi bị người khác đố kỵ.
Lâu nay, vẫn có người không ngừng bịa đặt nói thiên thạch truyền thuyết căn bản là giả dối không tồn tại. Kỳ thật khối thiên thạch đó được cúng ngay trong tổ từ nhà ta, ta đã thấy không chỉ một lần.
Về cái gọi là thiên thạch truyền thuyết, thời cổ có sao băng rơi xuống nhà ta, tinh hoa tan đi, chỉ còn lại một tảng đá có khắc chữ, nói nhà ta sau mười đời sẽ xuất hiện Độc Thánh, giải cứu thương sinh.
Chuyện này lúc ấy huyên náo lắm, bang quốc lân cận đều có người đến, muốn chứng minh.
Tính ra, ta vừa vặn là hậu duệ đời thứ mười tính từ đời thiên thạch tới nhà ta, trên ta có ba ca ca và một tỷ tỷ, đều vô cùng xuất sắc, bên dưới còn có một đệ đệ, tuổi nhỏ nên vẫn chưa bắt đầu tập độc, nhưng sinh trong gia đình như thế, về sau sớm muộn gì cũng phải bước lên con đường này. Thiên thạch truyền thuyết nếu là thật, không biết sẽ ứng nghiệm trên người ai trong chúng ta.
“Kỳ thật ngươi đừng ứng với truyền thuyết mới tốt, chờ qua một vài năm nữa chúng ta sẽ cùng nhau cưỡi Tử Điện tự tại lữ hành, chẳng phải là tốt?” Gia Bố từng nói như vậy, ngữ khí khát khao, cũng thấp thoáng lo lắng.
Ta mặc dù cũng khát khao một ngày như vậy, nhưng không để tâm lo lắng của y.
Từ nhỏ, ta đã biểu hiện ra thiên phú rất cao, nhưng bản thân cũng không xác định đã đạt đến trình độ nào. Cho đến ngày mấy đại thế gia đấu độc mỗi năm một lần lại tới, phụ thân vậy mà phái ta đi tham gia.
“Việc này… Tứ đệ tuổi nhỏ, đi có thích hợp không?” Đại ca do dự nói, những năm trước đều là y và nhị ca cùng đi, năm nay phụ thân lại bảo ta đi một mình, khó trách sắc mặt y khó coi. Lại nhìn nhị ca, vẻ mặt càng không phục.
“Chân Lâm không có vấn đề.” Ánh mắt phụ thân vô cùng khẩn thiết, sự khẳng định của ông đã cho ta lòng tin lớn lao. Cũng khiến ta hữu ý vô ý nhãng qua vẻ không cam của đại ca và vẻ độc ác chợt lóe trong mắt nhị ca.
Trên đại hội đấu độc, ta quả nhiên đã chấn kinh bốn tọa, bất luận dược lý hay kỹ xảo hạ độc. Những tân tú các nhà khác cùng đến tỷ thí vừa nói chuyện với ta đã ngã, thậm chí còn không biết là mình thua vì đâu.
Khi đó ta mới biết hóa ra mình lợi hại như vậy.
Các bang quốc cũng có phái người xem chiến, đại hội đấu độc tổng cộng ba ngày, ngày đầu tiên vừa kết thúc, đã có sứ thần rất nhiều quốc gia nhao nhao báo tin về. Chẳng bao lâu nữa, sẽ có rất nhiều xe ngựa chở đầy tài bảo các nước chạy đến nhà ta.
Gia Bố và Tử Điện mỗi ngày đều đợi ta dưới gốc táo, đợi nửa tháng liền, cuối cùng đã đợi được tin tử của ta.
Ta bị người sát hại trên đường về nhà sau khi đại hội đấu độc kết thúc. Cái đêm ác mộng như chân thật ấy, dưới ánh sao mờ mờ, thân thể ta bị người một mặt dùng đao nhọn chạy dưới da, thưởng thức ta kêu thảm thiết khi bị chậm rãi lăng trì, một mặt dùng tay thô lỗ vuốt ve tất cả những bộ vị mẫn cảm trên mặt và thân ta.
Bị bức cong người lên, ta thống khổ nức nở, so với tra tấn đau đớn, ta càng không chịu nổi chà đạp mà hạ thể gặp phải. Hậu đình bị cự vật xỏ xuyên, máu tươi đầm đìa, mà phân thân mềm mại thì bị chúng đâm kim thép có bôi thuốc vào.
Vặn vẹo khó chịu, nghe thấy tiếng cười ồ khiến ta tuyệt vọng: “Sa mạc chi hoa động tình rồi?! Chúng ta nhất định sẽ làm đến khi ngươi thỏa mãn mới thôi! Ha ha ha!”
Có một bàn tay tàn nhẫn bóp ta một cái, “Bộ dáng nhỏ lắm dấu hiệu! Nếu không phải nhị ca ngươi cho chúng ta biết tập quán sinh hoạt của ngươi, cũng khó mà bắt được ngươi dễ dàng như vậy! Tiểu tử, muốn hận thì cứ hận hắn đi!…”…
Nếu không phải nhị ca ngươi cho chúng ta biết tập quán sinh hoạt của ngươi, cũng khó mà bắt được ngươi dễ dàng như vậy…
Ta không có bất cứ biểu tình hay phản ứng gì nữa, tim như thoáng cái đã bị vô tình móc rỗng. Cái đêm gian nan ấy, khổ hình đại khái còn duy trì rất lâu, ta như một con rối gỗ mặc người bài bố, dần dần lạnh băng, cuối cùng bị roi da thít trên cổ lấy mạng.
Nháy mắt tắt thở, nghĩ đến lại là gương mặt ấm áp của Gia Bố, nhớ y từng nói với ta…
“Kỳ thật ngươi đừng ứng với truyền thuyết mới tốt, chờ qua một vài năm nữa chúng ta sẽ cùng nhau cưỡi Tử Điện tự tại lữ hành, chẳng phải là tốt?”
Như vậy, chẳng còn cơ hội nữa rồi…
Đáng tiếc biết bao, hóa ra tận đến khi chết, ta cũng chẳng thể đi ngắm biển một lần, cùng ngươi… ngắm biển một lần…
…
Hồn ta không chịu qua cầu Nại Hà, cứ du đãng bên sông Vong Xuyên mà thút thít. Không biết qua mấy ngày đầu cầu Nại Hà bỗng nhiên phát sinh biến cố, cư nhiên có người đại náo cầu Nại Hà! Làm du hồn, nên hiểu phải tránh việc này, nhưng ta chẳng hề gì, chỉ ngồi trong bụi bỉ ngạn hoa, nhìn dòng sông Vong Xuyên mà ngẩn người.
Từng màn hình ảnh tán vụn kia không ngừng thoáng hiện, ta không cam tâm biết mấy! Không! Ta không chịu quên!!
“Quả nhiên là một linh hồn không như phần đông.” Ta kinh ngạc nhìn nam tử anh tuấn tóc đen mắt xanh xuất hiện trước mặt, “Ta là Phi Thiên Tu La, đứng đầu Hoàng tuyền. Có một võ sĩ tên Gia Bố đang đại náo cầu Nại Hà, vì tìm ngươi về.”
Cái gì?! Gia Bố y… Ta mở to mắt nhìn Tu La, trong lòng dâng lên nỗi xót xa vừa ngọt vừa đắng.
“Y rất lợi hại, ngay cả U minh sứ giả cũng không phải là đối thủ của y, trừ ta. Nhưng ta không hề muốn động thủ với y, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy người như vậy… Rất thú vị.” Tu La mỉm cười nói với ta, “Nếu ngươi muốn báo thù, ta có thể cho ngươi và y quay về nhân gian. Nếu ngươi không muốn báo thù, thế hiện tại cứ thành thành thật thật theo ta qua cầu Nại Hà mà chuyển sinh đi! Ngươi muốn báo thù không?”
Thật sự không phải đang nằm mơ chứ? Lại có cơ hội như vậy! Huống chi, ta muốn Gia Bố phải sống tiếp thật tốt, vậy là ta trả lời: “Muốn! Vô cùng muốn!”
“Được, nhưng thân thể ngươi hư hao rất nghiêm trọng, đã không được rồi, ta tạo lại cho ngươi một cái, dung mạo không đổi, mà có thể thừa nhận độc tính mạnh hơn ngày trước.” Phi Thiên nói, “Ngươi là Độc Thánh thiên mệnh, có được thân thể như vậy, có thể lợi dụng trong rung chuyển lần này bằng hữu vì cứu ngươi mà tạo thành, u minh của Hoàng tuyền cảnh đến biển Tử Vong hàng loạt để luyện chế độc lợi hại nhất.”
“… Cảm ơn ngài.” Trừ điều đó, ta chẳng biết còn có thể nói gì với y.
“Ngươi không cần cảm ơn ta, dù sao ta cũng không phải là không công trợ giúp ngươi. Ta muốn ngươi thề hiệu trung cho Ma giới, dù phải đối địch với người yêu cũng không tiếc. Hơn nữa ngươi phải nhớ kỹ, một khi bắt đầu tu luyện u minh, sẽ không cách nào dừng lại giữa đường, đến chết mới thôi.”
Ý nghĩ muốn phục sinh đã áp đảo hết thảy, nhất là Gia Bố, ta không thể để y hy sinh vì mình. Ta gật đầu, một cơn choáng váng mãnh liệt nhất thời kéo đến…
Khi mở mắt lần nữa, ta đang nằm trong vòng tay ấm áp của Gia Bố, trên khuôn mặt lo lắng của y bởi vì ta tỉnh lại mà thái dương sống lại, Tử Điện cũng ở bên phát ra tiếng kêu hân hoan, ta run rẩy ôm cổ Gia Bố, hôn má y, chẳng biết lệ rơi đầy mặt từ lúc nào.
Thật như một giấc mộng, nhưng ta biết là không phải. Trước ngực ta vốn có một chu sa trĩ, mà hiện tại đã không còn. Thân thể này đích xác là mới.
Ta không thể về nhà, bắt đầu dựa theo lời Phi Thiên bệ hạ đi dùng u minh tu luyện, dần dà, ta xa lánh Gia Bố, bởi vì ta phát hiện trong hơi thở của ta cũng có độc.
Trên đời có chuyện còn thống khổ hơn cả thù hận sao? Có. Đó chính là người yêu gần ngay bên cạnh, lại bất đắc dĩ chỉ có thể dựng lên một phòng tuyến lạnh lùng.
Gia Bố không hề hiểu những điều này, y chỉ cho là ta đã thay lòng đổi dạ. Có vài lần, y nhìn ta vẻ mặt lạnh lùng, muốn nói lại thôi, cuối cùng ảm đạm rời đi, ánh mắt y, là đau thương. Y đâu biết được, sau khi y rời khỏi ta đã thở dốc hư thoát, để duy trì vẻ lãnh khốc trước mặt y, cơ hồ cả sức lực để khóc ta cũng hao hết.
Nhưng ta không thể mềm lòng! Nếu ta và Gia Bố đã định trước là vô duyên, vậy thì ta tình nguyện dùng bản thân đến gánh vác toàn bộ bêu danh phụ tâm bạc tình, cũng không muốn Gia Bố bất chấp an nguy bản thân ở lại bên ta!
U minh chưa luyện thành, nhưng đã đủ đáng sợ. Ta không chỉ tìm đến những kẻ ngày trước đã hại mình, mấy đại thế gia không một ai may mắn thoát khỏi. Ta nghe thấy những người đó hoảng sợ thét lên: “Quỷ! Có quỷ!!”, trong lòng lạnh giá.
Một người báo thù, là so với quỷ, càng đáng sợ hơn.
Người cuối cùng ngã xuống trước mặt, là nhị ca. Lúc sắp chết y còn chỉ mũi ta mà nói: “Ngươi có điểm nào mạnh hơn ta?! Ta từ nhỏ đã lấy Độc Thánh trong thiên thạch truyền thuyết làm tiêu chuẩn cố gắng, nghiêm khắc yêu cầu bản thân! Mà ngươi, chỉ biết dựa vào thiên phú rêu rao khắp nơi!!…”
“… Hồi nhỏ, ngươi là ca ca thích bế ta nhất…” Tiếc rằng câu này của ta, y đã không nghe thấy.
Thù báo xong, ta lại ngỡ ngàng vô thố đứng trong phòng nhị ca. Bỗng nhiên trông thấy trên bàn sách trong phòng y, vẫn lẳng lặng đặt một đôi châu chấu cỏ, chỉ là lá cỏ đã úa vàng.
Ta run rẩy vươn tay về phía chúng, muốn cầm lên nhìn đàng hoàng, nhưng pháp thủ chỉ mảnh mai mới vừa chạm tới, lá cỏ quá yếu ớt đã lập tức tan rã, gió vừa thổi qua thì chẳng biết bao nhiêu mảnh vụn bay lên, dễ dàng như người chết.
Đôi châu chấu cỏ này, ta biết, bởi vì chúng là do ta bện khi còn bé. Ta không biết, cũng rất khó tưởng tượng, khi nhị ca như rất trân trọng mà đặt chúng lên vị trí hiển hách trên bàn sách, là tâm tình thế nào.
Thân thể ta bất giác loạng choạng, suýt nữa đã vô lực ngồi phịch xuống đất, trong lòng lạnh buốt.
Bên ngoài ánh đuốc lay động càng lúc càng nhiều, đến đây đi, đến bắt ta đi! Ta không muốn đào tẩu, ném ta vào lưu sa đi, ta là quỷ quái trong miệng các ngươi, dùng không sa chi hình mà xử quyết ta đi!
Là Gia Bố, thời khắc mấu chốt đã đến kéo tay ta, ta ngây ngây ngô ngô đi theo y, cho đến khi y không chèo chống được nữa mà ngã xuống đất.
“Gia… Bố…”
Ta rời đi. Qua một lúc là y sẽ tỉnh lại, nhưng ta không thể nán lại bên cạnh y nữa, nếu không một ngày nào đó y cũng sẽ trúng độc bỏ mình.
Kỳ thật ngươi đừng ứng với truyền thuyết mới tốt, chờ qua một vài năm nữa, chúng ta sẽ cùng nhau cưỡi Tử Điện tự tại lữ hành, chẳng phải là tốt?
Xin lỗi, Gia Bố, tự mình bảo trọng…
Nhiều năm sau, Gia Bố đã thành Tây thiên Chiến Thần Bạch Hổ, ta thành một trong Địa ngục thất quân chủ của Ma giới. Ta lấy U Minh làm tên, phong hào Độc Thánh, ta cuối cùng vẫn làm trọn thiên thạch truyền thuyết.
Hồng Trần đã vì ta mà vứt bỏ tình hữu nghị ngàn năm, thậm chí là bỏ mạng. Tin gã chết truyền đến, ta lại vẫn có thể bình thản thử luyện phương thuốc mới trong Độc Nha cung.
Ta nghĩ, tim ta đại khái đã thật sự lạnh thấu, chai cứng rồi. Cho nên Hồng Trần là một hài tử ngốc, gã tưởng rằng dựa vào thanh xuân và nhiệt tình là có thể đả động một người từng trải qua cái chết.
Nếu, ta còn có thể có nhược điểm…
Chỉ là mỗi khi ngóng trông Ngọc Dương quan, sẽ nhớ đến thiếu niên võ sĩ anh tuấn kia cùng thần câu Tử Điện, đứng dưới gốc táo chờ ta, thoáng ngượng ngùng tặng ta lễ vật.
Gia Bố, những năm qua, ngươi vẫn khỏe chứ?…