NHẤT LỘ AN NINH


Thu Đồng bấm chuông cửa, cánh cửa đang đóng nhanh chóng được mở, khuôn mặt tươi cười của Lâm Thư lộ ra, trong mắt tràn đầy vui mừng.
"Chị Đồng, sao chị không báo trước một tiếng với tôi, tôi xuống đón chị".
Lâm Thư nhỏ hơn Thu Đồng một tuổi, Thu Đồng yêu cầu cậu ta gọi cô là chị Đồng như những người khác.
Cậu lấy trong tủ giày ra một đôi dép bông mềm mại, đặt chúng dưới chân Thu Đồng, cúi người tháo khóa giày da trên mắt cá chân cô.
Vẻ mặt Thu Đồng nhàn nhạt, vô cùng tự nhiên tiếp nhận hành động lấy lòng của cậu, nâng chiếc túi trong tay lên đưa cho cậu ta: "Mang cho cậu, bánh kem của Hạ Hoa"
Lâm Thư ngạc nhiên nhận lấy nó, hơi có chút thụ sủng nhược kinh.

Thu Đồng ra tay hào phóng, tặng nhà cũng không chớp mắt, mỗi tháng chuyển khoản cũng không hề keo kiệt nhưng cô ấy chưa bao giờ tự tay đưa thứ gì cho cậu chứ đừng nói đến tự mình mua.

Đây là lần đầu tiên cô đến gặp cậu mà mang theo quà, lại còn là bánh kem của Hạ Hoa, vậy ra cô biết cậu thích ăn đồ ngọt sao?
Lâm Thư thích đồ ngọt nhưng cậu ta nghĩ rằng con trai thích đồ ngọt thì quá nữ tính mà bản thân cậu ta tính cách so với những cậu trai khác đã dịu dàng hơn rồi, sợ Thu Đồng sẽ nghĩ rằng cậu yếu đuối nên cậu chưa bao giờ tiết lộ sở thích này.
Cậu không biết sau khi Thu Đồng nhìn trúng cậu thì đã điều tra cậu từ trong ra ngoài một lượt, làm sao lại không biết cậu ta thích đồ ngọt? Nhưng cô chỉ nhìn lướt qua thông tin trên tư liệu thu thập được, thấy thân thế sạch sẽ không có gì của cậu nên cũng bỏ qua, không để ý đến sở thích nhỏ của này cậu ta làm gì.
"Chị Đồng, chị có muốn ăn thử không? Mousse dâu tây này đặc biệt ngon!", Lâm Thư cắn vài miếng bánh rồi dùng thìa sạch đào một miếng đưa bên miệng Thu Đồng.
Thu Đồng nheo mắt nhìn miếng bánh màu hồng nhạt được đưa bên môi, mùi dâu tây và kem thoang thoảng từ chóp mũi, cô mấp máy môi lắc đầu: "Tôi không thích đồ ngọt."
Ánh mắt cô nhàn nhạt, trên mặt không lộ vẻ gì, trong nháy mắt Lâm Thư tỉnh lại từ trong vui sướng, sao cậu lại không nghĩ tới chị Đồng không thích đồ ngọt chứ? Liệu cô có tức giận vì cậu không hiểu rõ về cô không?
Lâm Thư hơi có chút lo sợ bất an khi nhìn thấy khuôn mặt của Thu Đồng hiện lên vẻ phiền chán cầm lấy điện thoại di động.

Điều này rất hiếm thấy, tuy rằng cậu ở cùng Thu Đồng không tới một năm nhưng cũng hơn nửa năm rồi thế mà cậu vẫn không nhìn thấu được cô.

Cảm xúc của cô luôn được kiềm chế rất tốt, ở trước mặt cậu hoàn toàn là thái độ cư xử với người tình, lúc dịu dàng khi hờ hững, không có gì bất thường.
Giống như ở bên cô lâu như vậy nhưng cậu không biết cô không ăn đồ ngọt, càng không biết những thứ cô thích hay không thích.

Lần này là lý do gì lại khiến cô lộ ra vẻ chán ghét rõ ràng như vậy?
Thu Đồng đứng dậy đi đến ban công, nghe điện thoại.
Cửa ban công đóng lại, Lâm Thư không nghe thấy một tiếng động nào.

Nếu cậu mà nghe được thì cậu sẽ phát hiện một mặt khác hoàn toàn của Thu Đồng.

"Có chuyện gì?", cô nhìn những đám mây u ám cuộn lại phía chân trời, vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng lời nói thốt ra giữa môi và răng lại lạnh lẽo vô cùng.
Thanh âm già nua của chú Lục quản gia đầu dây bên kia vang lên: "Tiểu thư, tiên sinh nhắn cô về nhà một chuyến".
"À, về làm gì?", Thu Đồng cười gằn nhưng không dập máy tại chỗ.

Chú Lục cũng coi như là người nhìn cô từ nhỏ đến lớn, thời điểm Thu Văn Sinh trách phạt cô đều là ông giúp cô xin tha.
Chú Lục thở dài một tiếng: "Tiểu thư, cô đừng lấy cứng đối cứng với tiên sinh, dạo này thân thể tiên sinh không tốt lắm, cô quay về xem ngài ấy đi".
Trong lời nói Thu Đồng mang ý cười: "Sao ông ta chưa chết vậy? Ông ta mà chết thì nhất định tôi sẽ là người đầu tiên đi phúng viếng!"
Chú Lục trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: "Cô nhớ về nha, hai ngày nữa là sinh nhật phu nhân, tiên sinh muốn tổ chức một buổi tiệc từ thiện, ngài ấy muốn tích phúc cho phu nhân..."
"Được rồi, không cần nói nữa, lấy người chết ra làm bình phong cho mình, Thu Văn Sinh đúng là giỏi mà!", Thu Đồng giận dữ cười, đôi môi đỏ mọng nhếch lên nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.
Hai cha con trở mặt nhau, chú Lục thân là quản gia không giúp được ai mà chỉ truyền đạt lại lời nói: "Tiên sinh muốn cô trở về tham gia bữa tiệc này ạ".
Ông dừng một chút lại nói: "Cùng ngày hôm đó, tiên sinh cũng gọi Thu Nguyên tiên sinh về".
"À, đây là đang tìm lợi ích khác, lấy mẹ tôi ra làm cái bia à?"
"Tiểu thư, cô cứ bình tĩnh trước đi, trở về cùng tiên sinh nói chuyện với nhau thật tốt", chú Lục chứng kiến mâu thuẫn giữa cha con Thu gia từ lúc mới bắt đầu, trong lòng ông hiểu rõ người làm sai là Thu Văn Sinh nhưng ông chỉ là một người hầu, làm gì có tư cách mà xen vào? Chỉ có thể ở sau lưng giúp đỡ đôi chút, truyền tin này nọ cho tiểu thư số khổ mà thôi.
"Tối mai tôi sẽ về", Thu Đồng vẫn duy trì tia lý trí cuối cùng.

Cúp máy, điện thoại di động bị cô nắm thật chặt, các khớp ngón tay đều trở nên trắng bệch.
Cô đứng trên ban công một lúc mới nguôi ngoai cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực.

Sở dĩ tối nay cô không về là vì sợ bản thân sẽ trong cơn giận dữ mà mất lý trí, sẽ cùng Thu Văn Sinh liều mạng.

Lúc cô nổi cơn điên lên thì hậu quả khó mà lường được, cô mưu tính lâu như vậy không thể vì việc này mà thành dã tràng se cát.
Sau khi vào phòng, ánh mắt Lâm Thư lo lắng nhìn sang, Thu Đồng biết trạng thái hiện giờ của cô rất không tốt, cô kéo kéo khóe môi, thật sự không thể giả vờ như không có chuyện gì, dứt khoát nói đơn giản: "Đi, tôi dẫn cậu đi Hoàng Đình chơi!".
Điều mà Lâm Thư làm cho Thu Đồng hài lòng nhất chính là cậu ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, có thể nhìn thấu ánh mắt của người khác.

Lúc này cậu ta không nói một lời, ngoan ngoãn gật đầu, lấy giày cho cô thay, thu thập đồ đạc cần đem theo và không quên mang theo một vài viên thuốc.
Thấy Thu Đồng nhìn sang, cậu cúi đầu cười xấu hổ, trong nụ cười có chút ngượng ngùng: "Chị Đồng tối nay nhất định sẽ uống rượu, dạ dày chị không tốt, tôi mang theo thuốc đau dạ dày cho chị".
Thu Đồng giơ tay thân mật véo véo mặt cậu, cô vào nhóm cô ấm cậu chiêu phú nhị đại trên điện thoại nhắn tin nói [tối nay sẽ bao một phòng lớn ở Hoàng Đình, có ai tới không?]

Ngay lập tức, hàng chục người xuất hiện trong nhóm, từng người đều nhắn "Đến!", "Chị Đồng chờ em!", "Phòng mấy?"...
Thu Đồng nhắn số 308 gửi đi, sau đó quay lại dẫn Lâm Thư ra cửa.
"308" là phòng Hoàng Đình dành riêng cho cô, bình thường không mở cửa cho người ngoài, là địa bàn thuộc về riêng của cô.

Chỉ vì cô là người đầu tư vào Hoàng Đình từ những ngày đầu tiên, việc này ngoại trừ ông chủ của Hoàng Đình ra thì không ai khác biết được.
Sau khi chạy với tốc độ bàn thờ tới nơi, Thu Đồng trực tiếp gọi rượu, uống mấy chục loại rượu đỏ, trắng, vàng pha với nhau.

Sau đó mấy người phú nhị đại kia cũng kéo tới, xun xoe tâng bốc cô đều có, Thu Đồng cũng lười quan tâm, tự tiện chơi đùa một mình.
Lâm Thư luôn ở bên cạnh cô, rót rượu, đút hoa quả cho cô, mọi người đều biết thân phận của cậu ta là gì nên không có nhiều người đến nói chuyện với cậu.
Sau khi uống một chập họ bắt đầu chơi trò chơi.

Một buổi tối Thu Đồng thua mất hơn mười vạn, Lâm Thư nhìn mà trong lòng run sợ.

Kết quả cô còn cười nói lần này cô thua không nhiều.
Một đêm này cực kỳ hỗn loạn, Lâm Thư trước khi ở bên cạnh cô đã nghe qua lời đồn về danh tiếng của cô nhưng cũng chưa từng trải qua thực tế thế này.

Cậu là chim hoàng yến do cô nuôi, chỉ cần ở trong lồng ríu rít hót khiến cô vui vẻ là được, thật sự chưa từng cùng cô ra ngoài trải nghiệm cuộc sống xa hoa lãng phí của nhóm phú nhị đại.
Khi những người trong phòng bao đã say ngã trái ngã phải thì Lâm Thư - người chỉ uống mấy ly nên vẫn còn tỉnh táo đã đến đỡ Thu Đồng.

Thu Đồng ngồi phịch ở trên ghế salông, cậu ôm lấy eo cô, khoác tay cô lên vai mình, nửa ôm nửa đỡ đi ra ngoài.

Bước chân của Thu Đồng loạng choạng, hai người lảo đảo ra cửa, cái người say đến toàn thân đều mùi nồng nặc mùi rượu lại mở miệng nói: "Đi lầu bốn, phòng 402!".
Lâm Thư sửng sốt, cứ tưởng rằng cô không say, nhưng nhìn đôi mắt nhắm nghiền, đầu cúi xuống, thân thể mềm oặt tựa trên người cậu của cô lại không giống như là không có say.

Dù sao cậu cũng thấy cô uống bao nhiêu là rượu mà.
Không thấy cậu nhúc nhích, Thu Đồng hơi nhấc mí mắt nặng trĩu lên liếc cậu một cái: "Đi thôi!".

Lâm Thư thế mới biết rằng cô thực sự không say.

Cậu dìu cô lên lầu bốn, cửa phòng 402 cần mật mã mới mở được, Thu Đồng giơ tay nhập mấy con số, cửa mở ra.

Bên trong là một căn phòng được bày trí xa hoa với một chiếc giường tròn lớn.

Người cô như không còn sức lực nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, phân phó: "Đặt tôi xuống giường, cậu đi tắm trước đi."
Lâm Thư ngoan ngoãn làm theo, đi vào phòng tắm.

Thu Đồng từ từ nằm ở trên giường, cơ thể vẫn còn mềm nhũn nhưng đầu óc lại căng vô cùng, dạ dày cô cũng hơi đau.

Cô nhắm mắt lại, chịu đựng cơn đau quặn thắt trong dạ dày, lấy điện thoại ra.
Cô mơ hồ nhớ lại hình như điện thoại hơi rung, cô không thường nhắn tin mà có việc gì thì sẽ trực tiếp gọi đi, vậy đây là điện thoại của Từ Giai Tư – cái người mà một ngày không thấy bóng gọi tới sao?
Màn hình điện thoại sáng lên, nhảy ra một tin nhắn WeChat.
Tiểu nha đầu: [Chị ơi, em thích chị lắm, không phải là chị không thích em đó chứ?]
Đồng tử của cô hơi rút lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt ngây thơ của cô gái nhỏ.

Thu Đồng liếc nhìn thời gian, em ấy gửi tin nhắn lúc chín giờ bốn mươi tối, bây giờ đã là một giờ mười lăm sáng.
Có nên trả lời không? Đã trễ thế này, em ấy hẳn đã ngủ.
Điện thoại bị ném trên chăn bông, màn hình tối sầm lại, Lâm Thư mặc áo choàng tắm bước ra, đứng bên cạnh Thu Đồng đang nhắm mắt nằm trên giường, nhỏ giọng gọi cô: "Chị Đồng?"
Thu Đồng hừ ra một tiếng từ trong lỗ mũi, mở mắt ra.

Lâm Thư đi tới đỡ cô dậy, mặt có chút đỏ lên: "Chị Đồng, có muốn tôi tắm rửa giúp chị không? Nhìn dáng vẻ này của chị tôi sợ chị đứng không vững sẽ ngã bị thương"
Thu Đồng nhếch môi cười, có chút mùi vị ám muội: "Tắm giúp tôi?"
Khuôn mặt trắng nõn của Lâm Thư nổi lên nét đỏ ửng, không dám nhìn cô: "Tôi, tôi không có ý gì khác.".

Cậu nay mới mười tám tuổi, Thu Đồng là người phụ nữ đầu tiên của cậu, căn bản là cậu được một tay cô dạy dỗ.

Mười tám tuổi là tuổi của sự xao động mà đã hai tuần nay cô không đến nơi đó gặp cậu, nói không muốn là giả.
"Đi thôi, dìu tôi vào", Thu Đồng giơ cánh tay lên, dựa vào cậu để đứng dậy, mặt Lâm Thư càng đỏ hơn, cho rằng cô đồng ý.
Vào phòng tắm, cô nói: "Đổ nước nóng vào bồn tắm, cậu đi ra ngoài đi, tôi muốn tắm một chút".

Lâm Thư đến cùng thì còn trẻ, cho dù khôn khéo thế nào thì cũng không có nhiều kinh nghiệm sống, sắc mặt lập tức trở nên trầm mặc, nhìn cô với vẻ mặt đáng thương giống một chú cún con.
Thu Đồng bật cười, thấy cậu đã đổ nước vào bồn thì vẫy tay đuổi cậu đi: "Cậu ra ngoài đợi, tôi muốn tắm trước".
Đánh một cái rồi cho một viên kẹo, chú cún nhỏ Lâm Thư trở nên vui vẻ lên, từ từ rút lui với khuôn mặt ửng hồng.

Trước khi đi cậu còn chuẩn bị nhiều loại muối tắm, bông tắm, tinh dầu, cũng như áo choàng tắm và khăn tắm cho Thu Đồng, tỉ mỉ chu đáo vô cùng.
Thu Đồng từ từ kéo xuống dây kéo váy, lớp vải đỏ trượt xuống rơi trên mặt đất, đôi chân dài miên man của cô bước vào bồn tắm, nước ấm bao bọc lấy cơ thể, sự thư thái hiếm có khiến cô trở nên buồn ngủ.
Nhưng trong đầu cô luôn hiện lên một câu nói ngây thơ, cô nhớ tới đôi má trắng nõn mềm mại của cô gái nhỏ, còn có đôi mắt trong veo như ánh trăng soi bóng xuống mặt hồ, thật mềm mại xinh đẹp như thế.
Em ấy nói rằng rất thích cô.

Thu Đồng biết, làm sao cô có thể không nhìn thấy niềm vui trong mắt cô gái nhỏ? Đối diện với cô, đôi mắt ấy sáng ngời lạ thường.
Em ấy hỏi cô có ghét em ấy không? Không phải.
Thu Đồng nhắm mắt, chậm rãi trượt xuống làn nước để nước phủ kín đỉnh đầu, phủ cả mũi miệng cô.
Thích, nên mới không dám đụng vào.
Em ấy là người mà cô vừa gặp đã sinh ra hảo cảm trong lòng sau nhiều năm như vậy.

Ở trước mặt An Ninh cô có thể cảm giác được sự yên tĩnh và dịu dàng, trong lòng bất giác sẽ buông lỏng sự đề phòng.

Người như vậy so với kẻ địch hùng mạnh còn đáng sợ hơn.
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của An Ninh:
Mình hôm đó, lấy hết can đảm hỏi chị ấy câu hỏi đó.

Trong bóng đêm thâm trầm, mình tỉnh giấc thật nhiều lần, lúc đó tưởng rằng điện thoại báo tin nhắn nên vội vàng mở điện thoại ra xem.

Nhưng cho đến sáng hôm sau điện thoại vẫn không nhận được hồi âm.

Mình không buồn, thực sự đó.

Mẹ từng nói với mình là mình cũng không phải là Nhân dân tệ nên làm gì có chuyện ai gặp cũng sẽ thích được chứ?.


Bình luận

Truyện đang đọc