NHẤT LỘ - TRẦM GIANG NHẤT

Lúc Thanh Khê gọi điện thoại cho cha mẹ thì nói Trương Tử Đồng cũng sẽ cùng trở về, thời gian trôi qua cho dù không thể làm cho bọn họ hoàn toàn thừa nhận một người bọn họ làm sao cũng không chịu thừa nhận, nhưng cũng có thể làm cho bọn họ chậm rãi bình tĩnh lại, không phải thừa nhận, mà là bao dung cùng tạm thời gác lại.

Triệu ba ba cùng Triệu mụ mụ yêu thương Thanh Khê hơn bất kỳ ai khác trên đời, người làm cha mẹ trong thiên hạ ai lại không đau lòng con cái của mình, bởi vì đau lòng, cho nên mới có thể bình tâm tĩnh khí đối mặt với một vài chuyện cùng người làm cho người ta khó có thể bình tĩnh.

Hiển nhiên, lúc này Trương Tử Đồng chính là người làm cho bọn họ vô lực.

Buổi tối, bốn người, cùng bàn, thức ăn trên bàn đều là món Thanh Khê thích ăn, lâu dần, cũng thành món Trương Tử Đồng thích ăn. Mọi người dường như đã ngầm thỏa thuận, cũng không ai lên tiếng, giống chiến tranh lạnh, cũng giống như giận dỗi.

Thanh Khê là người đầu tiên rút ra khỏi không khí yên lặng không bình thường này, nàng đứng dậy lấy thêm cơm cho Triệu ba ba, lúc ngồi xuống thì hỏi: "Ba, ba được nghỉ tới khi nào?"

Tóm lại là bắt chuyện với ba thì dễ hơn với mẹ, tâm địa khác với vẻ bề ngoài, ít nhất hắn cũng nể tình Trương Tử Đồng, càng muốn cho Thanh Khê một bậc thang để bước xuống, "Dựa theo chính sách thôi, nghỉ đến mùng bảy." Lại hỏi: "Còn con?"

"Mùng năm."

"Sớm như vậy sao?"

"Tụi con được nghỉ sớm, thời gian nghỉ cũng không khác nhau."

Triệu mụ mụ vẫn đang tự ăn cơm, trước kia người một nhà lúc ăn cơm, ba người bọn họ luôn nói nói cười cười, một bữa cơm hoà thuận vui vẻ, hôm nay lại mắc kẹt trong lạnh lùng lúng túng, Trương Tử Đồng cũng đã nhận ra phần lúng túng này, lại càng không muốn nói chuyện, gương mặt vốn lạnh lùng kia lại càng thêm lạnh.

Đại khái nàng không cảm giác được sắc mặt mình có bao nhiêu kém, nhưng những người khác là chú ý tới, Triệu ba ba nhìn sắc mặt Triệu mụ mụ, cũng không tốt đến đâu, vì thế đưa một ánh mắt cho Thanh Khê.

Cá hấp, từ sau khi Thanh Khê học làm cá hấp, Triệu ba ba Triệu mụ mụ liền coi đây là món yêu thích của Thanh Khê, không biết người thật sự thích món này là Trương Tử Đồng. Từ trước đến nay Triệu mụ mụ chủ yếu là ăn thức ăn thanh đạm, Thanh Khê gắp một miếng cá vào trong chén Triệu mụ mụ, Triệu mụ mụ dừng một chút, ăn miếng cá.

"Mẹ, ngày mai con cùng mẹ đi mua vài thứ đi."

Năm mới sắp đến, phải mua hàng tết, hàng năm đều là Thanh Khê cùng Triệu mụ mụ đi mua, nàng không gật đầu cũng không lắc đầu, Thanh Khê biết, đây là đồng ý.

Ăn cơm xong, theo thường lệ Thanh Khê cùng cha mẹ xem TV, Trương Tử Đồng cũng tự giác ngồi ở bên cạnh. Đến chín giờ rưỡi, Triệu mụ mụ đứng dậy trở về phòng, lúc đi đến cửa phòng ngủ đột nhiên nói một câu: "Sắp đến năm mới người đông, ngày mai đi sớm một chút."

Ngủ trong phòng của Thanh Khê, mặc áo ngủ của Thanh Khê, Trương Tử Đồng mở to mắt, nhìn trần nhà màu trắng ngẩn người, Thanh Khê kéo chăn lên một góc, nằm xuống.

Giường là giường đơn, bắt đầu từ trung học đã ngủ rất nhiều năm, trước kia không thấy chật, bây giờ vẫn như cũ không có cảm thấy chật chội, hai người cùng một chỗ, còn lo là chưa đủ gần, càng sợ không thể chen vào trong lòng đối phương, sao lại cảm thấy chật chội.

Có Thanh Khê nằm ở trong lòng, Trương Tử Đồng dịch chuyển tầm mắt ra khỏi trần nhà, nghiêng người, lẳng lặng nhìn Thanh Khê.

"Làm sao vậy?"

"Không có gì." Khóe miệng của nàng hơi hơi cong lên, bàn tay xoa xoa thái dương Thanh Khê, "Thanh Khê, vì sao lại muốn đưa ta về nhà?"

Thanh Khê rụt lui thân mình, tựa đầu vào trước ngực của nàng, "Ta muốn ngươi trở thành người nhà." Người yêu cùng người nhà, nàng đều luyến tiếc, thậm chí nàng hy vọng, người yêu cũng có thể trở thành người nhà.

"Ân." Trương Tử Đồng cúi đầu, hôn hôn cái trán của nàng, "Sẽ như vậy."

Ngày hôm sau Thanh Khê thức dậy sớm, lúc nàng tỉnh Trương Tử Đồng đã muốn mở mắt ra nhìn nàng, không phải lần đầu tiên bị ánh mắt ôn nhu kia dây dưa, lại vẫn có chút ngượng ngùng, nàng bình tĩnh lại tinh thần, chủ động đặt một nụ hôn chào buổi sáng lên mặt Trương Tử Đồng, sau đó làm bộ như không có việc gì, sau đó rời giường rửa mặt.

Bữa sáng là Triệu mụ mụ làm xong, đợi đến khi hai người từ phòng ngủ đi ra, trên bàn đã xếp xong chén, bốn cái chén bốn đôi đũa. Triệu ba ba đang xem báo, Trương Tử Đồng cười cười, lễ phép nói một tiếng "Thúc thúc, a di."

Triệu mụ mụ chỉ gật gật đầu, cũng không nói chuyện, nhưng Triệu ba ba thu hồi tờ báo, hỏi một câu: "Buổi tối ngủ có quen không?"

"Trong phòng Thanh Khê thật thoải mái, ngủ rất ngon, thức dậy đã trễ."

Ăn cơm xong, Thanh Khê cùng Triệu mụ mụ trên đường mua hàng tết, Trương Tử Đồng cũng đi theo.

Trên người mặc áo lông dê, áo gió màu tím, mang giầy cao gót vẫn là phong thái lãnh đạo mà đứng thẳng tắp, vốn là mái tóc quăn màu nâu đã sớm biến thành màu đỏ rượu vang, rối tung xõa trên vai, làm cho toàn bộ mùa đông đều nhiễm một loại minh diễm cùng sống động, ánh mắt Triệu mụ mụ dừng ở trên người Trương Tử Đồng, có bất đắc dĩ, còn có thở dài.

Nàng nhìn thấy tầm mắt của Thanh Khê dừng ở dưới chân Trương Tử Đồng, cũng thấy được sự đau lòng Thanh Khê không nói ra, sau đó liền thật sự cảm thấy đau lòng, đau lòng thay Thanh Khê, cũng đau lòng thay bản thân mình, nuôi con ngàn ngày, kết quả là trong mắt Thanh Khê lại chứa tràn đầy một người xa lạ.

Thanh Khê biết Trương Tử Đồng ít khi đi bộ, đi tới tới lui lui cả một buổi sáng, trên chân Trương Tử Đồng còn mang giầy cao gót tám phân, không sưng cũng là đau.

Dường như là cảm giác được ánh mắt của Thanh Khê, Trương Tử Đồng lén lút vươn tay nắm lấy tay nàng, nương chỗ tầm nhìn bị che khuất, nhẹ nhàng nhéo một chút, mỉm cười, sau đó buông ra.

Mua hàng từ siêu thị đi ra, Triệu mụ mụ đột nhiên dừng lại, Thanh Khê mang theo túi thức ăn nhẹ, trên tay Trương Tử Đồng cũng là đầy các túi đồ, còn nặng hơn Thanh Khê, bất ngờ dừng lại làm cho cả hai người đều giật mình một chút, Thanh Khê đang muốn mở miệng, lại bị Triệu mụ mụ ngăn lại.

Triệu mụ mụ lấy các túi đồ từ trên tay Thanh Khê cùng Trương Tử Đồng, nói với Thanh Khê: "Muốn ở lại lâu thì phải mua thêm vài bộ quần áo, ta đi về trước."

Thanh Khê hiển nhiên là hiểu mẹ của mình hơn Trương Tử Đồng, nàng cũng không nói gì, chỉ cười đồng ý, chờ Triệu mụ mụ đi xa, mới lôi kéo Trương Tử Đồng đi vào khu mua sắm bên cạnh.

Áo ngủ có thể mặc của mình, nhưng quần áo khác thì phải mua cho phù hợp, bên miệng Thanh Khê mang theo ý cười không che dấu được, làm cho trái tim Trương Tử Đồng cũng sáng lên.

Những lời nói của Triệu mụ mụ thể hiện sự chấp nhận rõ ràng, mặc kệ có phải là từ bỏ hay không, có phải là cam tâm tình nguyện hay không, ít nhất thụ động chấp nhận cũng là chấp nhận.

Ba mươi tối sau khi ăn cơm tất niên xong, mọi người đều ở trong phòng khách xem chương trình đón xuân, chương trình đón xuân theo thường lệ là náo nhiệt, Triệu ba ba cầm hai bao tiền lì xì đi ra, một cái cho Thanh Khê, một cái khác đưa cho Trương Tử Đồng.

Sau khi đi làm cũng chưa từng được nhận bao lì xì nữa, bây giờ lại được nhận, có chút cảm động nói không nên lời, trong lòng ấm áp, hai mươi bảy tuổi, lại giống như một đứa nhỏ, một đứa nhỏ cảm nhận được không có bị bỏ rơi mà vui mừng đến phát khóc.

Lau đi vết lấp lánh nơi khóe mắt, nàng mỉm cười rạng rỡ, đột nhiên muốn có một gia đình, gia đình cùng Thanh Khê, không chỉ là gia đình của hai người, còn là gia đình cùng người nhà của hai nhà.

Chương trình đón xuân còn tiếp tục, Triệu mụ mụ gọi các nàng vào phòng, nên hiểu, không nên hiểu, Triệu mụ mụ đã không có nhu cầu phải hiểu nữa, nàng chỉ lẳng lặng nhìn Thanh Khê, Thanh Khê cũng nhìn nàng.

Mái tóc của mẹ vẫn là màu đen, tựa hồ vẫn chưa bị năm tháng nhiễm lên một tầng thanh sương, nhưng một chút nếp nhăn mềm mại kia, đã sâu thâm khắc ra dấu vết của thời gian.

Nàng trưởng thành, cha mẹ cũng già đi, khi nàng có thể tìm được người để chung sống cả đời, cha mẹ lại bắt đầu cần sự nâng đỡ của nàng, cuộc sống tiếp tục giữa hai thế hệ, đây là sự nhân từ của cuộc sống, cũng là sự tàn khốc nó dành cho chúng ta.

Trưởng thành, già cả, sinh trưởng, điêu linh, còn sống, lại chết đi.

Cuộc sống, vốn chính là một vòng luân hồi.

"Thanh Khê, hảo hảo."

Pháo hoa cùng tiếng pháo càng ngày càng nhiều, trong mắt Triệu mụ mụ cũng có một ít nước mắt, ai lại không muốn con cái mình hảo hảo, ai lại không muốn con gái của mình có thể gả cho một nam nhân tốt, sinh ra một đứa nhỏ nghe lời, có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.

Có vài thứ chỉ có thể là hy vọng xa vời, nàng nghĩ, lui một bước, chỉ mong Thanh Khê có thể hạnh phúc.

Trương Tử Đồng vươn tay, nắm lấy tay Thanh Khê, nàng nói: "A di, con sẽ làm cho nàng hảo hảo."

"Mẹ." Thanh Khê nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Triệu mụ mụ, cắn môi, "Năm mới khóc không tốt."

"Được rồi, hai đứa nghỉ ngơi sớm một chút, mẹ cũng đi ngủ."

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Thanh Khê tựa vào trong lòng Trương Tử Đồng, bên cửa sổ là bóng đêm mông lung, trong bóng đêm có mấy chiếc lồng đèn đốt sáng đỏ rực.

Đứng lặng thật lâu, trên bầu trời cả biển pháo hoa bung nở rực rỡ, lóng lánh cả một thành phố, tiếng chuông điểm mười hai giờ truyền đến, mới giật mình phát hiện, lại là một năm nữa.

Tân niên, tân sinh.

- -----oOo-----

Xong rồi tự nhiên thấy tiếc tiếc buồn buồn, truyện thực tế một cách nhẹ nhàng...Tạm biệt Thanh Khê - Tử Đồng.

Đọc chương cuối nôn tới Tết quá, tác giả miêu tả bầu không khí hoặc khung cảnh xung quanh thiệt là hay, cảm nhận được cả một bầu trời bình yên tràn ngập hy vọng.

Cám ơn các bạn đã cùng đồng hành.

Bình luận

Truyện đang đọc