NHẠT MÀU

Day 02 16:33

Lúc sẩm tối, Tụng Nhiên đạp chiếc xe đạp cũ đến đón Bố Bố tan học.

Hôm qua Bố Bố không chờ phụ huynh đến, nên lòng bàn chân như bôi dầu chạy đi trước mắt cô giáo. Hôm nay có anh trai đến đón, bé thoải mái đứng ở cửa chính, vừa nhìn thấy Tụng Nhiên đã nhanh chóng dán một đóa hồng nhỏ lên mặt cậu. Tụng Nhiên hỏi có chuyện gì thế, Bố Bố tự hào nói, bé đã kể câu chuyện Sóc Chuột và Sóc Xám cho các bạn khác nghe, được khen ngợi, mỗi bạn nữ trong lớp đều tặng cho bé một tờ giấy dán.

Tụng Nhiên kinh ngạc với trí nhớ xuất sắc và năng lực biểu đạt của bé, mà nghĩ lại, ngay cả thứ đồ chơi biến thái như tiểu Q mà Hạ ba ba còn kinh doanh được, tuyệt đối không phải chủng tộc giống mình. Tục ngữ nói hổ phụ không sinh khuyển tử, Bố Bố di truyền gen của anh, nhất định phải thông minh hơn những đứa trẻ khác một chút.

Bố Bố nếm được lợi lộc, sau bữa tối lại quấn lấy Tụng Nhiên đòi kể chuyện, muốn kiếm hoa hồng của ngày mai.

Lúc này Tụng Nhiên chọn cuốn "Hươu cao cổ không biết khiêu vũ", một lớn một nhỏ nằm ườn thoải mái trên sô pha, bắt đầu kể chuyện.

Câu chuyện này rất đơn giản, kể về một con hươu cao cổ nhỏ thích khiêu vũ, nhưng vì bốn cái chân dài khác biệt với những loài động vật khác mà rất hay bị ngã, gây ra nhiều trò cười. Về sau, nó tìm được loại nhạc thích hợp với bản thân, rốt cuộc cũng trở thành một con hươu cao cổ biết khiêu vũ.

Bố Bố nghe chuyện xong thì nhảy ra giữa phòng khách nhón chân rướn cổ lên, bắt chước một con hươu cao cổ đạp chân bình bịch. Bố Đâu Đâu bị cướp địa bàn thì ghét bỏ rồi ngạo kiều đứng dậy nhảy lên tay vịn ghế sô pha, duỗi lưng duỗi chân.

"Meo méo!"

Nó kháng nghị với Tụng Nhiên.

Tụng Nhiên vội vàng đóng tranh vẽ lại, gãi gãi phần lông mềm như nhung ở hai má nó, nịnh nọt nói: "Hai đứa đều họ Bố, đều là tổ tông, tao làm một nô tài hai mặt thì khó xử lắm. Chi bằng hai đứa thông cảm cho tao, thử sống chung hòa thuận nhé?"

Bố Đâu Đâu dùng răng nanh biểu đạt ý kiến, cắn cậu một cái.

"Quá đáng lắm nhá!" Tụng Nhiên thổi ngón tay, phẫn nộ nói: "Hôm nay cắt phần đồ hộp bữa khuya!"

"Meo!"

Bố Đâu Đâu dựng râu trừng mắt.

Tụng Nhiên nhụt chí ngay lập tức: "Được rồi, có đồ hộp, có đồ hộp."

Tại sao lại nói bắt cá hai tay phải gặp báo ứng? Tụng Nhiên thân kiêm hai chức, lúc thì làm sen mèo lúc thì làm sen trẻ con, quả thật địa vị trong nhà thấp như hạt bụi.

Tám giờ năm mươi phút tối, Bố Bố ngồi cạnh bàn ăn, trên cổ đeo một tấm vải vẽ nhỏ, trên tay đeo tất tay, nghiêm túc dùng chì màu tô vẽ trên trang giấy.

Tụng Nhiên để bé vẽ một nhóm động vật đơn giản, có sóc chuột, sóc xám, hươu cao cổ và dế mèn nhỏ, còn cả lá cây, nấm và gốc cây cổ thụ, cho Bố Bố tha hồ bận rộn. Còn cậu thì cầm một chiếc dao phay đứng trong bếp băm nhân hoành thành khí thế ngất trời.

Cạch cạch cạch, cạch cạch cạch!

Băm ra nhịp trống, băm có tiết tấu.

Ban đầu khi Tụng Nhiên đang băm thịt, Bố Bố cứ một mực khoanh tay đứng cạnh ló đầu nhìn. Đứa bé này vô cùng thiếu thốn tình yêu, vất vả lắm mới gặp được một người kiên nhẫn làm bạn với mình thì như gặp được của báu, chẳng chịu rời xa Tụng Nhiên đến một phút.

Trẻ con quá dính người không phải là vấn đề, vấn đề là dùng dao băm thịt quá tàn bạo, ba trăm sáu mươi độ góc nào cũng không thích hợp cho trẻ con quan sát.

Tụng Nhiên vô cùng lo lắng, bèn dùng năm phút để vẽ một nhóm động vật đơn giản, lại dâng lên hộp chì bốn mươi tám màu, thành công hấp dẫn lực chú ý của Bố Bố, để bé tự vui tự chơi trong tầm mắt mình, hai bên bình an vô sự.

Một đứa bé ngoan ngoãn xiết bao, mới bốn tuổi thôi, ấy thế mà cảm giác an toàn lại kém đến mức này. Nói thật, thiên phú của Hạ ba ba trong bộ môn nuôi con này có thể khiến Tụng Nhiên cười nguyên một năm – Cậu nuôi chó cũng không đến độ này đâu.

Tụng Nhiên cầm con dao inox, nhớ đến người đàn ông có giọng nói hút hồn, tâm cơ thâm trầm, thích đặt bẫy chọc ghẹo, là tuyển thủ thả thính max cấp kia, hận đến nghiến răng. Giá trị phẫn nộ trong người cậu chuyển từ xanh sang đỏ, đỏ sang tím, lại lần nữa bùng nổ, điên cuồng vung dao băm thịt cho hả giận.

Bố Bố bị sát khí đầy trời hù dọa, bèn duỗi tay nhỏ vỗ vỗ trái tim yếu ớt.

Tích tắc.

Kim phút trên đồng hồ nhảy qua một nấc, chỉ thẳng lên trên: Chín giờ đúng.

"Pika pika – Pikachu! Pika pika — Pikachu! Pika pika — Pikachu!"

Trong phòng khách đột ngột vang lên tiếng chuông điện thoại pikachu, ma âm xuyên tai, suýt chút nữa đã hại Tụng Nhiên chặt đứt một ngón tay. Bố Bố đẩy giấy bút ra, nhảy xuống khỏi ghế vội vàng chạy đến nhận điện thoại: "Papa!"

Vì lễ phép, Tụng Nhiên thu hồi lửa giận ngập trời, đổi thành chậm rãi vung dao bằm thịt, hiệu suất giảm đến 90%. Chặt được một nửa, Bố Bố chạy từ phòng khách đến, vui vẻ gọi: "Anh đang ở nhà ạ, papa muốn nói chuyện với anh hả?"

Còn tới nữa?!

Nhận được sự coi trọng của Hạ tiên sinh, nhưng mà tôi không muốn nói chuyện với anh!

Tụng Nhiên trở tay đặt dao xuống, nhanh chóng ra khỏi phòng bếp đặt ngón trỏ tay phải lên môi, nhỏ giọng "Suỵt" một cái với Bố Bố.

Bố Bố kịp thời phanh lại, tò mò nhìn cậu chằm chằm.

Tụng Nhiên lại duỗi ngón trỏ trái ra, hai ngón trỏ cùng chỉ về phía phòng vệ sinh, sau đó hai ngón tay bắt chéo tạo thành một chữ X từ chối thật lớn.

Bố Bố ngầm hiểu, thông thạo truyền đạt lại với đầu bên kia điện thoại: "Anh nói là giờ đang đi thối thối, không muốn nói chuyện với ba đâu ạ!"

....

Tụng Nhiên hóa đá.

Trong chớp mắt này trong lòng cậu chỉ có một ý nghĩa: Thừa nhận mình đi vệ sinh không đóng cửa, chi bằng thừa nhận mình ngang nhiên nói dối còn hơn.

"Được rồi." Cậu vô lực đỡ trán, vươn tay ra: "Đưa điện thoại cho anh nào."

Bố Bố lại nói: "Dạ, lát gặp lại papa nha!"

Không thể nào, cứ đơn giản qua kiếp nạn thế à?

Tụng Nhiên thấy Bố Bố nhấn nút tắt máy thì như mở cờ trong bụng, thở một hơi thật nhẹ nhõm.

"Anh ơi, papa nói là không thể làm phiền anh đi thối thối được ạ, nếu không sẽ táo bón." Bố Bố cười híp mắt giơ điện thoại với Tụng Nhiên: "Nên papa để anh đi thối thối xong thì sẽ gọi lại."

Cạch cạch cạch, cạch cạch cạch!

Trong bếp dao phay múa lượn, vụn thịt trên thớt văng ra khắp nơi.

Dưới cơn thịnh nộ, Tụng Nhiên dùng một phút để băm số thịt bình thường phải mất năm phút mới xong, tiếp đó rửa hành thái nhỏ, cắt đậu phụ, đổ thêm rượu gia vị, xì dầu, rắc thêm bột ngô, tất cả làm liền một mạch. Sau đó lại dùng đũa đảo thật nhanh, cuối cùng cậu cũng xử lý hoàn tất nhân bánh trong khoảng thời gian cần thiết để một người bình thường giải quyết nhu cầu sinh lý, lại lấy một chồng vỏ hoành thánh trong tủ lạnh ra.

Chờ đến khi chuẩn bị tất cả nguyên liệu xong xuôi, cậu cầm điện thoại lên nắm trong tay thật chặt.

Sợ cái gì?

Người có hình tượng mới cần bận tâm đến hình tượng, cậu đã mất sạch hình tượng trước mặt Hạ tiên sinh rồi. Người ta nói, cùi không sợ lở, kẻ không biết xấu hổ thiên hạ vô địch. Tương lai mười ngày nửa tháng tới đây, hai người họ hợp tác không thấy mặt, gặp mặt hết hợp tác, dẫn con về thì chia tay, giữa họ cách hai cánh cửa chống trộm, mọi sự không dính dáng, có gì mà phải sợ?

Tới đi, cứ tới mà thả thính đi.

Tụng Nhiên cho mình một buff tăng cường sức đề kháng với thính, sau đó nhấn trái tim đỏ chót biểu tượng cho tình yêu của cha mẹ ở giữa bàn phím chín nút rồi đặt di động lên vai nghiêng đầu kẹp lấy, bắt đầu gói hoành thánh nhỏ một cách khí phách.

Hôm qua thanh kinh nghiệm đã tăng một đoạn dài, hôm nay chắc chắn trăm phần trăm sẽ không bị phá vỡ phòng ngự.

Bình tĩnh.

Tiếng tút tút vang lên mấy lần, điện thoại kết nối, giọng nói của Hạ Trí Viễn vang lên: "Tụng Nhiên?"

So với hôm qua còn biếng nhác hơn, thậm chí còn dịu dàng hơn nữa.

Hỏng rồi, lỗ tai hơi ngưa ngứa.

Vành tai Tụng Nhiên đỏ ửng, cậu rụt vai lại, cố gắng không để mình lộ ra vẻ sợ hãi: "Là, là tôi."

"Cậu... Nhanh thật đấy."

Hạ Trí Viễn cười đến ý vị thâm trường.

Sắc mặt Tụng Nhiên tái nhợt, hung hăng thọc đũa vào thịt băm: "Tôi không bị táo bón!"

Hạ Trí Viễn lại cười: "Được rồi, ít nhất thì cũng chứng tỏ thân thể khỏe mạnh... Cậu đang làm gì vậy?"

"Đang gói hoành thánh nhỏ." Tụng Nhiên đáp: "Sáng nay nấu một nồi cho Bố Bố, bé rất thích."

Câu nào câu nấy cậu đều nói rất ngắn, từng chữ không dính nhau, giống như đang dùng cách đọc của chị Google, vừa nghe đã thấy không muốn thân thiện với Hạ Trí Viễn.

Hạ Trí Viễn hơi bất đắc dĩ, anh đâu có làm gì đâu, chuyện tối qua đáng giá ghi hận thế à?

"Tự mình gói hoành thánh không phiền sao?" Anh hỏi: "Tôi nhớ siêu thị có bán mà,"

"Ôi Hạ tiên sinh à tôi xin anh, đó là hoành thánh lớn. Bố Bố miệng nhỏ, không đút vừa được, thằng bé thích hoành thánh nhỏ cơ." Tụng Nhiên gắp một đũa nhân thịt lên thành thạo đập non nửa viên: "Lại nói, hoành thánh siêu thị bán nào có ngon bằng hoành thánh tự tay tôi làm? Hoành thánh của tôi tràn ngập yêu thương, chọn thịt lợn hảo hạng nhất, hành thái hảo hạng nhất, đậu hũ hảo hạng nhất, tay nghề cũng hảo hạng nhất, tuyệt đối không cho mì chính, vừa lành mạnh thơm ngon lại gói rất đầy, cực kỳ thích hợp với khẩu vị của trẻ con."

Hạ Trí Viễn bị cậu chọc cười: "Tôi còn chưa ăn sáng đấy, cậu quảng cáo nghe kêu quá, tôi nghe mà đói meo đây này."

Tụng Nhiên nhíu mày, lấy một miếng vỏ hoành thánh, chọn trọng điểm để nhắc lại: "Cực kỳ thích hợp với khẩu vị "Của trẻ con".

Trẻ con, không phải là anh.

Nghe thấy thế, bên kia rõ ràng ngừng lại, âm cuối hơi cười biến mất.

"Ầy..."

Tụng Nhiên dừng động tác gói hoành thánh lại, cảm thấy khá áy náy – Có phải giọng điệu của cậu quá nặng nề không?

Quả nhiên một hồi lâu sau cậu mới nghe thấy Hạ Trí Viễn hơi lúng túng đáp lại: "Là vậy à, thế cậu cứ gói cho Bố Bố ăn đi, người lớn như tôi sẽ không dính vào nữa."

Tụng Nhiên vội nói: "Hạ tiên sinh, tôi... Ý tôi không phải thế."

Người ta là một dân kỹ thuật tinh anh, thái độ vừa khách sáo và am hiểu cổ vũ, còn cố ý tìm cơ hội khích lệ cậu hai câu. Còn cậu thì hay rồi, chỉ lo phát tiết cáu kỉnh, còn đập một cục gạch trở lại trên trán người ta.

Người có thể nghèo nhưng không thể thô lỗ, nghèo cũng phải có khí chất và phong độ.

Tụng Nhiên nhìn chằm chằm vào miếng hoành thánh nhỏ trắng như tuyết, nghĩ ra được một lời giải thích để cứu vãn tình hình: "Thật ra... Thật ra ý tôi là, nhân hoành thánh hôm nay là "khẩu vị trẻ con" mà Bố Bố thích, không phải là "khẩu vị của người lớn". Hạ tiên sinh, nếu ngài muốn ăn thì về sau tôi sẽ chỉ làm hoành thánh "vị người lớn" cho ngài ăn."

Hoàn mỹ!

Đã thể hiện được sự hiếu khách của mình, lại còn thể hiện quan tâm nữa. Hơn nữa thứ hoành thánh nhỏ này không thể coi như bữa chính, chỉ có thể làm điểm tâm thôi, tuyệt đối không thể lấy ra mời khách được – Ai lại mời người khác ăn điểm tâm chứ?

Tụng Nhiên bị thuyết phục vì sự cơ trí của mình, tâm trạng cũng vui vẻ hơn, sau đó ước lượng hoành thánh nhỏ trong tay rồi đặt lên chiếc mâm đã được bôi đều bột mì.

Đầu kia Hạ Trí Viễn cười nhẹ một cái: "Được, có cơ hội nhất định sẽ nếm thử tay nghề của cậu."

Một khi xù lông Tụng Nhiên sẽ như *một cây xương rồng bánh sinh nhật, sau khi được vuốt lông thì lại là một cây sen đá núc ních thịt, thái độ rất dễ chịu. Tay cậu thì gói từng miếng hoành thánh nhỏ, miệng thì trò chuyện câu được câu không với Hạ Trí Viễn. Chỉ chốc lát sau, hoành thánh trong mâm đã chất hai hàng.

*Xương rồng bánh sinh nhật

"...Không chỉ có thế đâu, rau dưa tính là gì, thịt hầm của tôi còn ngon hơn nữa kìa!" Tụng Nhiên hớn hở khoe khoang tài nấu nướng: "Thịt kho tàu tôi nấu béo mà không ngấy, lớp mỡ rung rinh sáng loáng, còn cả tôm hấp tỏi*, sò chưng trứng, thịt bò sa tế*, bạch trảm kê*... Chỉ cần ngài kể ra tôi đều làm được tất... Sách dạy nấu ăn? Xem thứ đó vô vị lắm, tôi toàn tự suy nghĩ cả thôi!"

"Nước sốt bạch trảm kê? Cái này mà khó hả? Không lừa ngài đâu, tôi biết pha chế nước sốt đấy... Bánh bông lan? Bánh bông lan không được đâu, Bố Bố ăn nhiều sẽ sâu răng, mà tôi không rành dùng lò nướng lắm, sợ làm hỏng của người ta... Tôi không khoác lác chứ trong mười tám kiểu ẩm thực, chỉ có món Tây là tôi không giỏi lắm..."

Tụng Nhiên gắp một đũa nhân thịt rồi đặt vào trong vỏ hoành thánh.

"À đúng rồi, Hạ ba ba này, bình thường Bố Bố thích ăn gì vậy?... Ngài không biết? Cái này không được đâu nha, sao làm bố lại không biết con mình ăn gì được. Thế này đi, tôi sẽ làm một tập hồ sơ của Bố Bố giúp ngài, những thứ nên nhớ đều ghi lại, về sau ngài tìm bảo mẫu mới thì cứ đưa hồ sơ cho người ta là được rồi..."

Hạ Trí Viễn nghe rất thích thú: "Cậu cũng có kinh nghiệm chăm trẻ con phết nhỉ?"

Tụng Nhiên "Ừm" một tiếng thật to: "Đương nhiên, trong nhà tôi nhiều em trai em gái lắm đấy, mỗi đứa đều có hồ sơ của tiêng mình. Trông trẻ là nghề cũ của tôi, còn đáng tin hơn nhiều so với Hoàng Hoa Quế lười biếng nhà ngài nhiều. Nếu mà tôi nhận lời mời đi làm bảo mẫu á, đảm bảo mỗi tháng có thể kiếm hơn mấy nghìn cơ..."

Cậu nhắc đến chủ đề thu nhập, Hạ Trí Viễn mới nhớ đến chuyện chính hôm nay: "Tụng Nhiên, chúng ta thương lượng về tiền lương nửa tháng này một chút đi."

Tụng Nhiên rất kinh ngạc: "Tiền lương?"

Trông trẻ giúp mà còn được trả tiền lương?

Hạ Trí Viễn hào phóng báo giá: "Tôi trả cậu theo giá thị trường, nửa tháng tám nghìn, cậu thấy được không?"

Cạch!

Tụng Nhiên trợn mắt há miệng, đũa trong tay cũng rớt xuống – Tám nghìn? Làm bảo mẫu hay cướp ngân hàng vậy?!

Hạ Trí Viễn lại nói: "Tám nghìn chỉ là tiền lương cho người thôi, không bao gồm chi tiêu nguyên liệu. Cậu cứ ghi tiền mua thức ăn, tiền sữa vào sổ, khi về tôi sẽ trả cho cậu."

"Không... Không đến mức đó chứ?" Tụng Nhiên như đang trong mơ: "Tôi chỉ gói một nồi hoành thánh mà giá trị đến tám nghìn đồng ư?"

Còn nữa, cái nào cũng xấu xí thế này, nom như bị lăn trên đất mười vòng, tuyệt đối không hề đẹp.

Hạ Trí Viễn hỏi lại "Thế cậu thu bao nhiêu?"

Tụng Nhiên học toán kém, cậu huơ tay trên bồn rửa vài lần rồi do dự báo một con số: "Tám trăm?"

"Không bàn nữa." Hạ Trí Viễn thẳng thắn bác bỏ: "Thấp hơn mức tiền lương tối thiểu tiêu chuẩn rồi."

Tụng Nhiên kháng nghị: "Tôi chỉ có thể coi như làm việc vặt thôi mà!"

"Cũng thấp hơn mức lương theo giờ tối thiểu."

Hạ Trí Viễn rất kín kẽ, Tụng Nhiên á khẩu không trả lời được.

Hai người bắt đầu cãi cọ trong điệnt thoại, thổ hào giàu có bên kia cứ đòi xòe tiền ra, kẻ nghèo bên này đã không có tiền còn không dám thu linh tinh, cứ giằng co thật lâu không xong, cuối cùng lại xuất hiện một mức giá hoàn toàn mới: Mười hai nghìn.

Tụng Nhiên yếu ớt giãy giụa: "Hạ tiên sinh à, ngài nói đạo lý chút được không?"

"Mười ba nghìn."

Tụng Nhiên nghiêm túc: "Tôi giận thật đó!"

"Mười bốn nghìn."

Tụng Nhiên: "Tôi..."

"Mười...."

"Mười bốn nghìn mười bốn nghìn mười bốn nghìn!"

Tụng Nhiên vội cắt lời Hạ Trí Viễn, lệ rơi đầy mặt giơ cao cờ trắng vẫy tới vẫy lui.

Xét thấy Hạ Trí Viễn đề ra mức lương quá cao, Tụng Nhiên ăn cơm chúa phải múa tối ngày, cảm thấy mình phải cung cấp một chút phục vụ VIP ngoài lề cho chủ doanh nghiệp, ví dụ như tặng cho quý tiên sinh chủ thuê đang ở đất khách quê người một hồi quan tâm ấm áp như gió xuân.

Bước đầu tiên – Hỏi han ân cần.

Tụng Nhiên tươi cười để lộ tám cái răng trắng tinh: "Hạ ba ba này, ngài đã rời giường chưa? Bên ngài là mấy giờ rồi?"

Hạ Trí Viễn ngáp một cái thật hài lòng: "Hơn sáu giờ, vẫn chưa dậy."

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời lúc rạng sáng vẫn âm u, giọng nói của Tụng Nhiên rất nhẹ nhàng dễ nghe, tựa như một một chùm nắng sớm rọi vào, khiến tâm trạng anh cũng sáng sủa hơn.

"...Ồ."

Tụng Nhiên gật gật đầu, trong đầu lại đang nghĩ viển vông.

Vẫn chưa rời giường, thế bây giờ hẳn là Hạ ba ba đang để trần thân trên, chỉ mặc một chiếc quần lót nói chuyện điện thoại với cậu? Bố Bố đáng yêu như thế, nhất định tướng mạo của Hạ ba ba cũng không tệ. Đàn ông xấp xỉ ba mươi tuổi, vừa chớm thành thục, sức sống chưa tan, hai khí chất này đan quyện lại cùng một chỗ chính là thời điểm mị lực lớn nhất. Nếu dáng người tuyệt vời một chút, vậy... Vậy quả là...

Phì!

Tụng Nhiên phỉ nhổ chính mình – Mày đã là người có gia đình rồi, còn dám ý dâm Hạ ba ba, có xứng với nam thần Infiniti không, hả?

Cậu kiên quyết lôi suy nghĩ mất khống chế đang chạy trên cơ bụng và đường nhân ngư về, lúng túng tìm đề tài nhằm để che giấu nội tâm xấu xa của mình: "Vậy... Hạ ba ba này, tôi nghe thấy ngài có hơi đượm giọng mũi, là bị cảm à?"

"Cảm không nặng lắm." Hạ Trí Viễn nói: "Tối qua lái xe quên đóng mui lại, còn lái với tốc độ tám mươi cây số trên giờ nên bị gió thốc vào mặt, sáng dậy hơi đau đầu."

Tụng Nhiên vội vàng nói: "Đây chính là triệu chứng trước khi cảm đó, nếu không chú ý sẽ rất dễ trở nên nghiêm trọng. Chỗ ngài có gừng già với đường đỏ không?"

"Gừng già với đường đỏ?"

"Đúng thể, có thể pha một tách trà gừng." Tụng Nhiên nói nhanh: "Trước tiên đun sôi nước, cắt bốn năm miếng gừng già bỏ vào, sau đó để lửa liu riu chừng mười phút, lại thêm một muôi đường đỏ, không có đường đỏ thì đường đen cũng được. Nhớ là phải dùng gừng già chứ đừng lấy gừng non, gừng non không có hiệu quả lắm đâu..."

Hạ Trí Viễn cười hỏi: "Đường trắng được không? Tôi chỉ có đường trắng dùng để pha cà phê."

"Được chứ được chứ." Tụng Nhiên liên tục gật đầu: "Mấu chốt là phải có gừng!"

"Không có."

Tụng Nhiên sửng sốt:"Hở..."

Gừng... Gừng cũng không có? Thế thì nấu trà gừng sao được?

Cậu không nhận ra rằng Hạ Trí Viễn đang cố tình trêu chọc mình, còn nhướn mày nghiêm túc suy nghĩ cách giải quyết, sau đó thật sự nhận ra không bột đố gột nên hồ, thế là thua trận uể oải nói: "Vậy... Vậy ngài ngủ thêm một lát đi. Ngủ có thể tăng cường sức miễn dịch, rất có tác dụng. Tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa..."

Không hiểu sao Hạ Trí Viễn lại hơi hoảng hốt, sợ một giây sau Tụng Nhiên sẽ thật sự cúp máy, lập tức đổi giọng: "Không sao đâu, tôi thường quên đóng mui nên hứng gió thành quen rồi. Chờ lát nữa tắm nước nóng là sẽ đỡ hơn."

Anh vén chăn xuống giường, lại phủ thêm áo ngủ đặt bên cạnh, bước chân trần ra khỏi phòng ngủ.

"Tụng Nhiên, nói cho tôi nghe xem hai hôm nay Bố Bố làm gì đi, đã lâu rồi tôi không ở cùng thằng bé."

_______________________

Chương này dài quá nên cắt đôi.

Người post: Yến Nhi

Bình luận

Truyện đang đọc