Edit + Beta: Vịt
Bạn học Tiểu Minh bị chính mình lôi tới ngoại tiêu lý nộn (*)! Giường cái quỷ ấy, đầu óc này của hắn thật nên túm tới vòi nước rửa cẩn thận!
((*) ngoại tiêu lí nộn: Gặp một việc rất ngạc nhiên, rất kinh ngạc, dâng trào cảm xúc)
Hắn rất buồn bực, học sinh chuyển trường nhất định là Doãn Tu Trúc, Doãn Tu Trúc sẽ đánh nhau với Tề Mộ? Xác suất sao hỏa đụng vào trái đất còn lớn hơn cái này.
Hứa Tiểu Minh xoa xoa mặt, lên tinh thần chút sau đó cũng tới gác chuông nhìn tình cảnh.
Trung học Quốc Thụy rất lớn, hơn nữa mấy năm nay xây mở rộng, lại lớn gấp đôi, bởi vì nguyên nhân kiến trúc mới cũ, vô hình trung chia làm hai khu trường học. Gác chuông là ở khu trường học cũ, rất có chút ít thời đại, chuông bên trên đã thay 1 lần. Gác chuông tuy nói là gác chuông, nhưng cũng không phải một gác, mà là một chỗ tương tự với chòi nghỉ, bên trên là chuông, phía dưới dựng một mảnh đất trống cực lớn, là thánh địa che nắng nghỉ mát trong sân trường mùa hè.
Hứa Tiểu Minh vừa đến gác chuông, liền dùng đôi mắt nhỏ tinh chuẩn không sai của hắn phân biệt ra động thái nơi này.
Một đám làm bộ đi ngang qua thực tế là đang chờ xem kịch vui, một dúm ngưng tiếng nín thở chính là đang sợ phát sinh "thương vong" trọng đại, thậm chí còn có mấy người làm xong chuẩn bị chạy lấy đà, đoán chừng là nghĩ gặp chuyện không hay vọt tới khu giáo vụ dẫn giáo viên tới.
Hứa Tiểu Minh xì mũi coi thường: Drama nhiều.
Đáng tiếc tiểu học Quốc Thụy nhân khẩu mỏng manh, hơn nửa lăn đi quốc gia tư bản, còn dư lại đều bị trung học Quốc Thụy khổng lồ vô tình pha loãng, nếu không khẳng định không nhiều quỷ ấu trĩ như vậy.
Doãn Tu Trúc và Tề Mộ đánh nhau? Truyện cười của thiên hạ.
Ngay cả hắn cũng không đếm được 10 năm này Tề Mộ vì Doãn Tu Trúc đánh nhau bao nhiêu lần, từ nhà trẻ đến tiểu học, cho dù lên cấp 2 Doãn Tu Trúc người không có ở đây, cậu cũng có thể đánh vỡ đầu tên khốn Vương Trác kia.
Anh Mộ của hắn đều trượng nghĩa tới mức này rồi, Doãn Tu Trúc nếu còn lấy oán báo ơn, Hứa Tiểu Minh, hắn đầu tiên đi lên...... Đi lên......
Đệt, không thể nào!
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Đám quần chúng vây xem cũng không biết mấy chuyện trước kia, bọn họ từng người khẩn trương, trong đầu hố nhiều tới khiến mặt trăng cũng vì vậy xấu hổ.
"Mau nhìn! Tề Mộ đến rồi!"
"Má ôi, cậu ấy ném đồ uống qua rồi!"
"Chiêu này độc đó, dùng đồ uống làm cục gạch nện về phía trán, đánh đòn phủ đầu!"
"Học sinh chuyển trường phản kích rồi, cậu ấy sẽ nện đồ uống lại chứ?"
"Tiếp được rồi......" Là tiếng rít nhỏ của nữ sinh, "Động tác rất soái, học sinh chuyển trường thật là đẹp trai quá đi mất!"
Phát triển kế tiếp khiến dám quần chúng ăn dưa nghẹn họng trân trối.
Đã nói đánh nhau đâu? Đã nói khiêu khích đâu? Đã nói coi đồ uống là cục gạch đâu? Nện trán nổi u đâu?
Học sinh chuyển TSo lại vặn mở đồ uống chứ? Làm sao lại uống? Không khí này...... Sao quỷ dị vậy, quỷ dị tới khiến cổ họng người ta lấp kín!
Tề Mộ mua hai chai đồ uống, một chai là vị đào, một chai là vị nho, cậu cho Doãn Tu Trúc vị đào, mình giữ lại vị nho.
Giữa mùa hè, hơi nóng bên ngoài oanh trời, uống ngụm đồ uống hết sức thoải mái.
Doãn Tu Trúc: "Cám ơn."
Tề Mộ nghe không được lời này của anh, không thể vui vẻ nói: "Sao cậu tới lớp hai?"
Doãn Tu Trúc giải thích: "Lớp hai vừa lúc thiếu 1 người."
Tề Mộ rất không vui: "Trường cũng không quy định số người trong lớp, dựa vào cái gì chỉ lớp bọn họ thiếu người?"
Tư vị trong lòng Doãn Tu Trúc còn ngọt hơn soda vị đào này, "Học kỳ này không có cách nào, chờ học kỳ sau tớ nghĩ cách tới lớp các cậu."
Tề Mộ không thoải mái như cũ: "Cậu không dễ dàng thích ứng hoàn cảnh mới, đổi qua lại cái gì."
Doãn Tu Trúc: "Tớ chưa chốt......"
Không đợi anh nói xong lời, Tề Mộ đã khẽ thở dài, ngữ trọng tâm trường nói: "Học kỳ này không có cách nào, chờ học kỳ sau tớ nghĩ cách tới lớp các cậu."
Lời giống y đúc, là Doãn Tu Trúc vừa mới nói. Lúc này từ trong miệng Tề Mộ lại nói ra, đã là một mùi vị khác. Cả người Doãn Tu Trúc đều ngẩn ngơ.
Tề Mộ rốt cục lại cười ra một đôi răng nanh: "Được rồi, ở lớp hai không phải sợ, tớ ở ngay cách vách cậu."
Nhiều năm như vậy cậu thủy chung như một, ghi nhớ một câu nói coi như lời hứa năm 4 tuổi tới tận bây giờ.
Mười năm...... Doãn Tu Trúc không còn là Doãn Tu Trúc năm đó nữa, nhưng Tề Mộ lại vẫn là Tề Mộ lúc ban đầu.
Doãn Tu Trúc trong 1 năm thay đổi hoàn toàn kia, chưa từng một lần đỏ hốc mắt. Cho dù rốt cục chờ được cái gọi là tình cha, cho dù bị người mẹ trong viện an dưỡng tay đấm chân đá, cho dù anh tự tay cắt đứt liên hệ cuối cùng, trong lòng cũng không có bao nhiêu sóng động.
Nhưng bây giờ chóp mũi anh ê ẩm, một luồng nóng bỏng thẳng tắp xông lên, khiến trước mắt anh đều có chút mơ hồ.
Vận mệnh là công bằng, tàn nhẫn cướp đi một nửa nhân sinh của anh, lại ban cho anh một nửa khác. Sinh mạng mới của anh, thắt trên tay Tề Mộ.
"Đừng khóc mà." Tề Mộ thấy anh như vậy, có chút luống cuống tay chân, "Nếu không tớ hiện tại chuyển ngay tới lớp hai? Kỳ thực cũng được, tớ đi tìm ba tớ nói chút, dù sao vừa khai giảng......"
"Không cần......" Doãn Tu Trúc đã chỉnh lý xong tâm tình, "Đừng phiền chú Tề."
"Cài này có gì mà phiền?" Tề Mộ càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, cậu nhất thời không chờ được, liền muốn về nhà tìm ba nói.
Doãn Tu Trúc: "Lớp hai và lớp ba đều không sao hết, tan lớp tới liền tới tìm cậu."
Tề Mộ buồn cười nói: "Thôi đi, cậu một học sinh giỏi sao có thể tùy tiện xuyên lớp?"
Doãn Tu Trúc: "Tớ không quan tâm mấy cái đó......"
Tề Mộ nói: "Ngoan ngoãn ở phòng học chờ, tớ đi tìm cậu."
Doãn Tu Trúc còn muốn nói gì, Tề Mộ lại nói: "Môn học cậu bỏ rơi một năm, phải bổ sung cẩn thận, cứ xuyên lớp sao được? Chờ tớ là được rồi."
Doãn Tu Trúc không kiên trì nữa, anh mím môi cười: "Được."
Cách một năm, anh rốt cục lộ ra nụ cười chân chính - Đuôi mắt nhẹ nhàng giương lên, là từ tim phát ra, dường như rắc toàn bộ đốm sao trong mắt tới bầu trời đêm rực sáng.
Tề Mộ nhìn tới sửng sốt, thanh thanh cổ họng nói: "Nữ sinh lớp các cậu đều nói cậu rất đẹp trai."
Doãn Tu Trúc không nghe rõ: "Huh?"
"Nhìn như trở nên đẹp trai rồi," Tề Mộ ghé sát vào Doãn Tu Trúc, nhìn anh hồi lâu, "Còn đẹp trai hơn tớ nữa, sao cậu dám!"
Doãn Tu Trúc bị bỗng nhiên nhích tới gần của cậu khiến cho trái tim nhảy mãnh liệt.
Tề Mộ lại vẫn hỏi anh: "Một năm không gặp, cậu không phát hiện tớ có thay đổi gì?"
Hai người bọn họ cách quá gần, chóp mũi và chóp mũi chỉ cách khoảng cách một nắm đấm, Doãn Tu Trúc đâu còn nghe rõ cậu đang nói gì.
Tề Mộ truy hỏi: "Không phát hiện sao?"
Doãn Tu Trúc nắm chặt chai soda, đều sắp bóp nó nát rồi.
"Hai cậu......" Hứa Tiểu Minh luôn cảm thấy mình trước kia khả năng đã nói những lời này, "Làm gì thế, muốn hôn hả."
Doãn Tu Trúc: "......"
Tề Mộ rốt cục kéo ra khoảng cách với Doãn Tu Trúc, mắng Hứa Tiểu Minh: "Cút sang một bên."
Hứa Tiểu Minh ngáp một cái: "Học sinh lớp hai ba chúng ta đều đợi xem các cậu quyết chiến vũ trụ đấy, hai các cậu không đánh nhau thì thôi, còn ghé gần như vậy, không thấy có lỗi với đám quần chúng vây xem sao?"
Tề Mộ căn bản không coi hắn ba hoa là gì, cậu nói: "Doãn Tu Trúc lâu lắm không gặp tớ, tớ để cậu ấy nhìn kỹ tớ chút."
Hứa Tiểu Minh nói tiếp: "Nhìn cậu cái gì?"
"Nói nhảm, đương nhiên là nhìn tớ có trở nên đẹp trai hay không á."
Doãn Tu Trúc rốt cục hồi phục tinh thần, anh nhẹ giọng nói: "Đẹp."
Tề Mộ vui rạo rực: "Đúng không, tớ chơi bóng rổ cả hè, có thể coi như rám đen chút."
Hứa Tiểu Minh thầm nghĩ: Cậu vậy mà cũng gọi là đen, nữ sinh trường mình phải khóc ngất tập thể trong toilet.
Âm thanh Doãn Tu Trúc hơi có chút khàn khàn: "Thế nào cũng đẹp."
Tề Mộ khó giải thích được lỗ tai xốp mềm, luôn cảm thấy âm thanh này của Doãn Tu Trúc có chút quái, nhưng thật sự hay, cậu nhe răng nói: "Cậu cũng đẹp, vóc người cao, càng đẹp trai!"
Hứa Tiểu Minh dự thính nổi da gà đầy người: Hai con người này còn thiếu hôn môi thôi, ngấy muốn chết!
"Đi thôi, đi ăn cơm." Tề Mộ kéo tay Doãn Tu Trúc, dẫn anh tới phòng ăn.
Hứa Tiểu Minh cũng đi theo, hắn ngó ngó tay hai bọn họ, sâu xa nói: "Anh Mộ, sao cậu chưa bao giờ kéo tay tớ?"
Tề Mộ nói: "Cậu không biết đường tới phòng ăn?"
Hứa Tiểu Minh trên người là ngôi sao phim: "Người ta hổng bít mòa!"
Tề Mộ buồn nôn muốn chết: "Xéo!"
Hắn vừa làm ồn, Tề Mộ ngược lại buông lỏng tay Doãn Tu Trúc ra, hai người bọn họ không phải hồi bé nữa, cậu cũng không thể luôn coi Doãn Tu Trúc là con gái, cái này rất không tôn trọng cậu ấy.
Doãn Tu Trúc không nói gì, anh rất may Tề Mộ buông lỏng tay ra, bởi vì lòng bàn tay anh toàn là mồ hôi, cả tay đều tê.
Ba người kết bạn đi ăn, trên đường đụng phải Phương Tiểu Mập.
Phương Tuấn Kỳ thấy Doãn Tu Trúc, chào hỏi sau đó hỏi: "Doãn Tu Trúc sao lại tới lớp hai?"
Tề Mộ coi như tìm được tri kỷ: "Đúng thế, cậu ấy sao có thể không cùng một lớp với tớ!"
Phương Tuấn Kỳ lặng yên, giải thích, "Tớ là nói, Doãn Tu Trúc nên tới lớp một á."
Mặt mày Tề Mộ hất lên: "Nè, anh Mập muốn cướp người với tớ?"
Phương Tuấn Kỳ dở khóc dở cười: "Tất cả môn của Doãn Tu Trúc điểm tối đa, chẳng lẽ không nên là người lớp một?" Lớp một là lớp học sinh giỏi, nếu như Doãn Tu Trúc không tạm nghỉ học, vậy thì sống là người lớp một, chết là ma lớp một.
Tề Mộ: "......" Đâm tim rồi!
Doãn Tu Trúc chọn thịt nướng trong khay ăn cho Tề Mộ, nói: "Tớ tạm nghỉ học một năm, để lỡ rất nhiều môn, không tới lớp một được."
Phương Tuấn Kỳ: "Cậu hồi lớp 4 đã có thể nhảy lớp tới lớp một sơ nhị rồi......"
Tề Mộ tò mò: "Còn có chuyện này?"
Phương Tuấn Kỳ nói: "Lão Vương lớp chúng ta nói, lúc ấy là đề ông ấy ra, lão Từ để cho Doãn Tu Trúc làm, cậu ấy nộp điểm tối đa."
Tề Mộ nhìn về phía Doãn Tu Trúc: "Cậu hồi lớp 4 đã lợi hại như vậy?"
Doãn Tu Trúc nói: "Vận khí tốt đi, đề trắc nghiệm."
Sóng não của Tề Mộ cũng hết thuốc chữa: "Cậu vận khí rất tốt, lần thi nào cũng đoán đề cực đúng."
Hứa Tiểu Minh & Phương Tuấn Kỳ: "......" Cũng không biết nên chửi từ chỗ nào, đoán đề nhưng không phải dựa vào vận khí đâu nhé anh Mộ của tui!
Phương Tuấn Kỳ cũng chỉ có thể nuốt lời "Tớ đã làm bộ đề đó, đề trắc nghiệm không tới 10 câu còn toàn là câu hỏi multiple choice" trở lại.
Doãn Tu Trúc có thể tới lớp một, nhưng anh muốn cùng lớp với Tề Mộ hơn, cho nên hồi thi nhập học toàn chọn đáp án sai, miễn cưỡng duy trì ở một thành tích có thể học sơ nhị nhưng không thích hợp tới lớp mũi nhọn.
Đâu nghĩ lớp Tề Mộ đủ người, anh bị phân tới lớp hai.
Tuy nói Doãn Chính Công cùng với anh hôm nay là "Phụ từ tử hiếu", nhưng Doãn Tu Trúc cũng không thể đề quá nhiều yêu cầu, "Phụ từ" này có giới hạn.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Ăn xong cơm trưa, học bá Phương vội vàng về lớp học, Hứa Tiểu Minh còn có vài hoạt động nhỏ, tỷ như lên mạng sau khi ăn gì đó.
Tề Mộ bình thường có thể đi chơi với hắn, lúc này Doãn Tu Trúc vừa về, cậu ở bên cạnh anh còn ngại thời gian ít đấy.
Hai người đi bộ về phía nhà dạy học, Tề Mộ nhiệt tình giới thiệu bố cục trường học.
Doãn Tu Trúc nghiêm túc nghe, khắc mỗi chữ mỗi câu cậu nói ở trong đầu, chờ đêm khuya người tĩnh lại mang ra tinh tế thưởng thức.
Nay trời trất nóng, Tề Mộ nói cả đường, khát không chịu được.
Đồ uống của cậu đã sớm bị cậu uống sạch, lúc này nhìn thấy của Doãn Tu Trúc còn hơn nửa, liền nói: "Cho tớ uống ngụm."
Doãn Tu Trúc ngẩn ra, không đợi anh phản ứng, Tề Mộ đã cầm qua, vặn mở nắp hướng miệng uống ngụm lớn.
Con ngươi Doãn Tu Trúc co lại, trái tim nóng tới giống như bị người thả nắm lửa.