3
Chùa Kê Minh cũng không phải là ngôi chùa bình thường, mỗi tháng chỉ mở cửa hai ngày vào mùng một và mười lăm, ngày mai không phải mùng một, cũng không phải mười lăm, chỉ vào cửa đã là chuyện rất khó, càng không nói đến việc có thể gặp được chủ trì.
Sáng sớm hôm sau ta liền giao phó Bảo Châu cho Hà nương tử rồi lên núi Kê Lung.
Núi Kê Lung tuy gọi là núi, nhưng cũng không hiểm trở, ta đã quen với công việc chân tay, vậy nên đi vài bước đường cũng không khó.
Đến cổng chùa, cửa chính đóng chặt, bên trong truyền ra một hồi tiếng tụng kinh gõ mõ.
Ta gõ cửa mấy lần mới thấy một tiểu sa di đi ra, thoạt nhìn mới năm sáu tuổi, đang ở độ tuổi đáng yêu, làn da trắng nõn, hắn nhìn thấy ta liền giơ một chưởng tay nghiêng có khuôn mẫu hướng về phía ta, nói: “Nếu nữ thí chủ muốn dâng hương lễ tạ, mời ngày mười lăm hãy quay lại.”
Ta thấy hắn đáng yêu, không nhịn được muốn xoa xoa đầu hắn, nhưng lại sợ có kiêng kị, móc hai viên kẹo thông từ trong hà bao ra đưa cho hắn, kẹo này là ngày thường dùng để dỗ Bảo Châu.
Hắn mím môi, do dự không chịu nhận, ta kéo tay rồi bỏ vào lòng bàn tay hắn.
“Ta không dâng hương cũng không lễ tạ, đệ đi nói với chủ trì, nữ nhi ở tục gia đến tìm ông ấy.”
Ta biết lừa gạt người khác là không tốt, nhưng đâu còn cách nào khác?
Nếu không phải ta từng nghe được một đoạn tin đồn ở trên thuyền, cũng tuyệt đối không nghĩ ra cách như vậy.
Chủ trì Pháp Tuệ trước khi xuất gia là con ruột của tiên hoàng, đương kim bệ hạ còn phải gọi ông ấy một tiếng tiểu vương thúc.
Năm đó ngũ vương đại loạn, chủ trì nhận lệnh của hoàng đế đi dẹp loạn, Hoài vương trói thân quyến trong nhà, lấy tính mạng của thân quyến ra uy h.iếp ông ấy rút binh, vương phi sợ ông ấy bị khống chế, dẫn theo tử nữ trong nhà phóng hỏa đốt vương phủ, tới khi ông ấy dẹp loạn xong trở về nhà, chỉ còn lại hơn một trăm thi thể đã bị thiêu rụi đến không thể nhận dạng.
Nghe nói trong nhà có một vú nuôi mang theo tiểu quận chúa chạy trốn, nhưng không biết trốn ở nơi nào, tìm mấy năm không có kết quả, chủ trì nản lòng thoái chí, xuất gia làm tăng ở núi Kê Minh.
Nếu quận chúa kia vẫn còn sống, có lẽ cũng khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
Tiểu sa di còn nhỏ, tất nhiên không biết quá khứ của chủ trì, nhưng vẫn đi vào tìm người.
Đã to gan đến đây, cũng không còn cảm thấy sợ nữa, về phần giả làm quận chúa, nghe nói năm đó có rất nhiều người mang hài tử tới vương phủ nhận thân, dù đều là không phải, cũng không thấy ai bị c.hém đầu.
Vương gia đã là chủ trì, càng sẽ không tạo sát nghiệp mới phải.
Không lâu sau, một hòa thượng mập mạp bước ra, bụng hắn tròn tròn, mũi to, chóp mũi còn đỏ, hai khối thịt trên hai gò má, nếu là người khác, dáng vẻ này đáng lẽ nên dữ tợn, nhưng ở trên người hắn lại chỉ hiện ra sự thân thiện đáng yêu.
Hắn nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới, cười tủm tỉm hỏi: “Nữ thí chủ làm thế nào để khẳng định mình chính là nữ nhi chủ trì nhà ta?”
Ta không phải người đó, đương nhiên cũng không dám khẳng định.
“Đoán, nếu lời đồn trong dân gian là thật, ta đều có thể so khớp! Về phần có phải thật hay không, chỉ có gặp chủ trì mới có thể biết được, dù sao thì rốt cuộc ta có phải là nữ nhi của ông ấy hay không, chỉ có bản thân ông ấy mới biết.”
Lấy giả làm thật, dù thế nào đi nữa, gặp được người là được.
Hòa thượng mập kia nghiêng đầu nhìn chiếc má phồng lên của tiểu sa di, bảo hắn đưa tay ra, tiểu sa di hiển nhiên còn quá non nớt, thành thật duỗi tay ra, ngón tay mập mạp của hòa thượng mập nhéo một cái, cầm viên kẹo còn lại nhét vào miệng mình, ưỡn bụng to quay lưng trở vào.
Tiểu sa di trợn tròn mắt, ta nhìn bộ dạng của hắn, bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai nhỏ nhắn của hắn.
“Đệ tên gì?”
“Minh Kính.”
Hắn xụ mặt, trông như sắp khóc.
“Minh Kính à! Nghe a tỷ nói, đợi mỗi lần sư phụ đệ ngủ say, thì đệ liền đi cào cửa của hắn, hắn cướp đồ ăn của đệ, đệ liền quấy nhiễu mộng đẹp của hắn, nếu còn không được, trước khi ăn đệ liền nhổ hai ngụm nước miếng vào thức ăn, xem hắn còn ăn được nữa không. Lần này coi như cho hắn được lợi, đợi lần sau a tỷ đến, nhất định sẽ mang thêm vài viên kẹo cho đệ ăn.”
Ta ngồi xổm trước mặt hắn, dỗ dành nói.
Có lẽ Minh Kính chưa từng nghe qua lời nói nào tà ác như vậy, trong lúc nhất thời sửng sốt, chỉ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn ta.
Sư phụ hắn tới rất nhanh, dẫn ta vào, Minh Kính đi theo bên cạnh ta, gương mặt nhỏ muốn nói lại thôi, ta đắc ý cười với hắn, có lẽ là đang cảm thấy ta rất lợi hại?
Chủ trì Pháp Tuệ vừa giảng kinh xong, chờ ta ở dưới tàng cây bồ đề sau viện, mùa đông trời lạnh, chỉ riêng cái cây này lại xanh biếc như mới.
Nếu không phải ông ấy đầu trọc mặc áo cà sa, ai có thể nghĩ rằng ông ấy là một hòa thượng?
Suy cho cùng thì dung mạo quả thật quá mức tuấn nhã. Ông ấy từng ra chiến trường, trên người lại không có chút huyết khí nào, thoạt nhìn nho nhã cơ trí, ngay cả tuổi tác cũng không phân biệt được.
Mọi người đã lui ra, ông ấy đứng dưới gốc cây bấm phật châu, nhìn xa xăm, giống như một bức tranh.
“Dân nữ có tội, mong chủ trì lượng thứ. Hôm nay nói dối cũng là bất đắc dĩ.”
Ta khom người hành lễ cáo tội, có vẻ là thất vọng quen rồi, biểu cảm của ông ấy cũng không có gì thay đổi.
Ta lấy xuống tay nải trên vai đưa cho ông ấy, ông ấy mở ra chỉ nhìn thoáng qua, liền đóng lại.
“Ngươi có tội gì? Tiểu cô nương có dũng có mưu, đúng là hiếm thấy. Như Sơ còn nói gì nữa không?”
Giọng nói của ông ấy trong vắt dễ nghe, không nhanh không chậm, nghe thôi cũng khiến lòng người ta vui mừng.
“Không có.” Như Sơ có lẽ là tên tự của Ôn đại lang quân.
“Đã tìm tới chỗ của ta, có lẽ là thật sự gặp phải khó khăn, sau này nếu hắn có chuyện gì, ngươi có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào. Nữ thí chủ tên họ là gì? Làm nghề gì?”
“Bảo Ngân, Trần Bảo Ngân, ta làm một thuyền nương bán rượu ở sông Biện.”
“Cô nương tốt, đi về đi!”
Kể từ lần gặp đó, đã là mấy tháng sau, băng trên sông Biện đã tan, việc làm ăn của ta lại càng ngày càng tốt.
Nghe nói trưởng công chúa sắp đi thuyền qua sông vào ngày mùng ba tháng ba, Bảo Châu nhất quyết muốn đi xem, việc làm ăn trên thuyền phải dừng lại một ngày, ta liền dẫn Bảo Châu đi xem từ sớm.
Trưởng công chúa là thân tỷ của kim thượng, phụ hoàng của nàng thương nàng, gả nàng đến Biện Kinh giàu có, còn trao cho nàng Biện Kinh làm đất phong.
Có rất nhiều lời đồn về trưởng công chúa, nghe nói p.hò mã nuôi một ngoại thất, nàng liền phái người thiến luôn p.hò mã, sau đó chính mình lại nuôi rất nhiều nam sủng mỹ mạo, ngày ngày tiêu dao khoái hoạt.
Chỉ cần là người nàng vừa mắt, không ai có thể trốn thoát, cho nên ở Biện Kinh rất ít khi nghe nói nhi lang nhà ai tuấn tú, đều là được đưa đến thư viện xa xôi đi học khi vừa đến tuổi, không có chuyện gì thì ngay cả về nhà cũng rất ít, trừ phi nổi lên lòng dựa dẫm, muốn tự đem mình đến cửa.
Lời đồn của công chúa có rất nhiều, cũng không ai biết thật giả, nhưng nghe nói đương kim thánh thượng cũng phải nhường nàng ba phần, quyền thế của nàng có thể thấy rõ.
Chúng ta đi sớm, dĩ nhiên chiếm vị trí tốt nhất trên cầu.
Công chúa xuất du tất nhiên là phải hoành tráng, chỉ riêng thuyền hoa đã có ba chiếc, hơn nữa đều cao ba tầng. Trưởng công chúa cực kỳ thích lụa trắng, chỉ cần nhìn xem chỗ nào được lụa trắng che khuất, nhất định là nàng đang ở đó.
Chính là chiếc thuyền ở giữa rồi.
Bảo Châu quan sát chăm chú, nói ríu ra ríu rít không để ý đến ai, ngoại trừ cung nữ nội thị hầu hạ ra, phần lớn là nam tử trẻ tuổi mỹ mạo trên thuyền.
Muôn hình vạn trạng, xem ra chuyện công chúa nuôi nam sủng, cũng không phải tin đồn vớ vẩn, nhưng lại không thấy công chúa ở đâu.
Mắt thấy thuyền hoa càng lúc càng tiến gần, một trận gió thổi đến, nâng tấm lụa trắng lên.
“Trưởng huynh, là trưởng huynh của muội.” Bảo Châu chỉ về phía thuyền hoa kia, ta kinh hãi, vội vàng đưa tay che miệng nàng lại, tới khi ta quay đầu nhìn lại, tấm lụa bay lên kia đã sắp rơi xuống.
Nhưng vẫn có vài người kinh diễm, cho dù chỉ là nhìn qua một cái, ở trong ngàn vạn người, liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra.
Công chúa mặc một bộ sa y màu trắng, chân dài như ẩn như hiện, trên trán vẽ hoa điền, khóe mắt và đôi môi đỏ hơi mở ra đều thấy rõ ràng.
Mà hắn, ở ngay dưới thân của công chúa, lồng ngực hở ra một mảng trắng nõn, ta thậm chí còn nhìn thấy rõ đôi lông mày đang nhíu lại và hàng mi dài lay động của hắn, công chúa muốn chạm vào môi hắn, hắn nghiêng đầu né tránh, chính vào khoảnh khắc đó, hắn mở mắt ra, chúng ta bốn mắt nhìn nhau.
Thời gian dường như rất dài lại dường như rất ngắn, dài đến mức đủ để ta thấy rõ sự xấu hổ và phẫn nộ trong mắt hắn, ngắn đến mức ta không thể tìm ra nốt ruồi nhỏ bên môi hắn.
Đường đường là trạng nguyên lang, nhưng lại không thể không uỷ thân cho trưởng công chúa.
Điều này phỏng chừng khiến hắn còn khó chịu hơn là g.iết hắn, cái gọi là khí khái văn nhân thà c.hết vinh còn hơn sống nhục, hắn hôm nay mà ta nhìn thấy và đêm đó hoàn toàn không giống cùng một người, hắn có thể nhẫn nhục chịu đựng, nhất định là có chuyện phải làm còn quan trọng hơn so với mạng của hắn.
Ta tin hắn, ta nghĩ.
4
Ngày tháng xoay vòng, nhưng ta vẫn không thể quên cái nhìn lần đó với hắn.
Bảo Châu đã là đại cô nương, chữ mà nàng học được gần như đã quên hết, vốn định đưa nàng tới chùa Kê Minh để chủ trì dạy một chút, lại sợ có người trốn ở chỗ tối phát hiện ra, nếu đại lang quân thật sự bại lộ, e rằng chỉ có một con đường c.hết.
Trưởng công chúa mở một học đường chuyên môn dạy nữ tử, ta đưa Bảo Châu đi, cùng đi còn có tiểu nữ nhi nhà Hà nương tử.
Bảo Châu tuy khờ khạo, nhưng trí nhớ của nàng rất tốt, hôm nay học cái gì, trở về liền có thể học thuộc lòng viết ra nguyên bản, ta cũng học theo nàng, dần dần, ta đã có thể đọc một quyển sách đơn giản.
Lúc này ta biết được, đọc sách mới biết lễ nghĩa là thật, trong sách có rất nhiều chuyện ta chưa từng nghĩ tới, cũng không thể nghĩ tới.
Thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu nhan như ngọc*, cũng là thật.
*Trong sách tự chứa người đẹp như ngọc. Trong sách tự có vinh hoa phú quý. Bởi thế nên việc đọc sách có thể thay đổi hiện trạng, bạn có thể cưới được cô vợ xinh đẹp, bạn có thể sống được ngôi nhà lớn, đầy đủ tiện nghi.
Vào buổi trưa tháng năm, ta dẫn theo Bảo Châu tới lao ngục một chuyến, mang cả bánh chưng tự gói, thức ăn và rượu; ta và Bảo Châu mua giấy quạt, vẽ rồi làm thành chiếc quạt, lại mang theo rau ngải và dây màu.
Dường như họ đã tốt hơn một chút so với lần gặp trước, giọng phu nhân khi nói chuyện không còn nhọc nhằn nữa, nghe nói hai vị lang quân lấy đất làm giấy, lấy cành cây làm bút, ngày ngày cần cù không bỏ học, ngay cả di nương cũng không khóc nữa.
Ước chừng Ôn gia còn có hy vọng, ta dùng rau ngải hun qua một lượt lao ngục, một bó còn lại treo ở cửa, Bảo Châu buộc dây màu cho họ, sau đó bày thức ăn ra ăn.
Lúc tới đây ta nhiều lần dặn dò Bảo Châu, không thể nói ra chuyện hôm đó đã gặp trưởng huynh nàng, nếu để cho người bên ngoài biết, trưởng huynh nàng liền có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Nàng hỏi mấy lần rằng có thể nói cho cha nương hay không, ta lắc đầu mấy lần, nàng liền biết sự tình quan trọng, cũng không nhắc đến nữa.
Cũng không phải là sợ trưởng công chúa biết được thân phận của hắn, trưởng công chúa có thể giữ lại hắn, đương nhiên là đã điều tra rõ ràng tổ tông ba đời nhà hắn, càng có khả năng là nàng biết được xuất thân của hắn nên mới muốn làm nhục hắn như vậy, ta sợ cha và a nương của hắn không biết chuyện, nghe được chuyện của nhi tử, bi phẫn đan xen, nghĩ không thông mà tìm đến cái c.hết.
Hắn để chính mình chịu ủy khuất như vậy, một trong những nguyên nhân trong đó tất nhiên cũng là muốn cứu mạng người nhà, nếu hắn biết người nhà vì hắn mà bi phẫn đến c.hết, không biết tới lúc đó hắn sẽ như thế nào?
“A tỷ đưa con đến học đường, bây giờ con đã có thể học rất nhiều sách, chữ trên quạt cũng là con viết, cha xem con viết có đẹp không?” Bảo Châu ôm cánh tay cha nàng làm nũng nói.
Trông nàng lúc này chẳng giống khờ khạo chút nào, ta vẫn luôn cảm thấy Bảo Châu cũng không có bệnh, nàng chỉ suy nghĩ kém hơn một chút, trẻ con hơn một chút ở khía cạnh nào đó so với những gì người khác nghĩ.
Cha nàng quan sát cẩn thận mặt giấy quạt, vừa xem vừa gật đầu, râu đã rất dài, liền vuốt râu, trong miệng không ngừng khen ngợi.
“Con của ta có tiền đồ, lại có thể viết chữ đẹp như vậy, xem ra nhị huynh và tam huynh con càng phải cố gắng nhiều hơn mới được.”
Ta thích Ôn gia, cũng là bởi vì thái độ của Ôn lão gia đối với nữ nhi, đối với nhi tử thì nghiêm túc một chút, đối với nữ nhi thì dịu dàng một chút, nhưng trong mắt đều chất chứa yêu thương, chưa từng bên trọng bên khinh. Những hài tử mà ông ấy dạy dỗ, lòng dạ đều rộng lượng, cũng không quá cổ hủ.
“Nhị huynh tam huynh nghe thấy chưa, nếu còn không cố gắng, muội liền sẽ vượt qua các huynh.” Bảo Châu đắc ý hất cằm lên.
“Đây đều là công lao của a tỷ con, nàng nuôi con đã không dễ dàng, còn đưa con đi học, sau này nhất định phải nhớ rõ những điều tốt đẹp của a tỷ con.”
A nương của nàng ấn trán nàng.
“A tỷ của con tất nhiên là a tỷ tốt nhất trên đời, con cũng là muội muội thân thiết nhất của a tỷ, a nương, người xem áo mới a tỷ may cho mọi người đi, áo lót toàn là vải bông mịn, dùng nước giặt sạch phơi khô, lại dùng tay nhào mềm hết mới có thể may, cơ mà bây giờ con cũng có thể giúp a tỷ may nha.”
Bảo Châu lật gánh hành lý, lấy áo lót ra.
Hương Tú bị bán đến Biện Kinh cùng ta năm đó, hiện giờ đã làm di nương ở nhà giàu có, nghe nói định sai người về quê lấy đồ đạc, ta tìm tới nàng, mang quần áo mấy năm nay ta may cho cha nương, đệ muội và ba mươi lượng bạc trở về.
Mấy ngày trước người nọ quay về, mang theo một phong thư, là cha ta ở trong thành nhờ người viết.
Từ khi ta bán mình lấy hai lượng bạc, ông bà ta liền làm ầm ĩ lên đòi chia nhà, hai lượng bạc kia thì chia theo đầu người, cha nương ta chỉ được sáu trăm đồng.
Nhà là do ông bà xây, dĩ nhiên sẽ không chia cho cha nương ta, cha ta cắn răng dẫn a nương, đệ muội của ta vào huyện thành.
Cha ta có chút sức lực, dẫn theo đệ đệ ta làm tiểu nhị ở cửa hàng lương thực, a nương ta dẫn theo muội muội đi giặt giũ cho người ta, mặc dù không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng hiện giờ đã thuê được nhà trong thành, sống cũng tạm ổn.
Bây giờ có thêm ba mươi lượng bạc ta đưa về, tính cả mấy năm nay tích góp được, có thể về thôn mua đất xây nhà, còn có thể tính chuyện hôn nhân cho đệ đệ ta.
Ôn gia đối với ta, giống như được tái sinh. Nếu không phải lão gia, phu nhân năm đó từ bi trả lại khế thư, ai biết hiện giờ ta còn sống hay đã c.hết?Đối đãi phụ mẫu ruột thịt như thế nào, ta tự biết nên đối xử với họ như thế đó, chỉ là một bộ áo lót, có tính là gì?
“Ôn gia gặp nạn, những bằng hữu thân thích thân mật khăng khít ngày xưa đều lùi về phía sau, không một ai ra mặt, chỉ có Bảo Ngân đối đãi chân thành với Ôn gia ta, lão gia, nếu chúng ta còn có thể sống sót, sau này liền để Túc nhi của chúng ta cưới nàng đi! Cái gọi là hoạn nạn mới biết chân tình, nữ tử có tình có nghĩa như thế, còn biết tìm ở đâu?”
Ôn phu nhân xoa đỉnh đầu ta, lúc đó ta cũng không biết Túc nhi mà bà ấy nhắc đến là người nào, nhưng ta tự giác được mình với người nào cũng không xứng, họ đều là công tử học thi thư, nếu Ôn gia được ân xá, tất nhiên còn phải đi con đường làm quan, nên cưới một cô nương môn đăng hộ đối làm nương tử mới phải, ta làm sao dám mơ?
“Phu nhân, tuyệt đối không thể như vậy, những điều mà Bảo Ngân làm bây giờ, cũng chẳng bằng một chút so với lão gia phu nhân, nếu không phải lão gia phu nhân trả lại khế ước bán thân, Bảo Ngân còn không biết mình hiện giờ còn sống hay đã c.hết, ta làm những điều này đều xuất phát từ tận đáy lòng, nếu có thể bước ra khỏi cánh cửa này, tương lai lang quân trong nhà chắc chắn phải đi làm quan, làm sao có thể cưới một nương tử xuất thân tỳ nữ? Nếu phu nhân thật sự muốn cảm ơn, đối đãi với ta giống như đối với Bảo Châu là được rồi.”
Ta vẫn giữ tư thế ngồi quỳ.
“Tương lai còn dài! Lão phu bây giờ chỉ là sợ Ôn gia sẽ làm chậm trễ ngươi. Được rồi, không nói nữa, Bảo Châu, rót rượu cho cha.”
Về sau, chuyện ngày hôm nay ta đã sớm quên mất, tới khi có một ngày lại nhắc đến, thì đã là một phen quang cảnh khác.