NHẤT NIỆM VĨNH HẰNG

Có khi là lúc hắn ở Linh Khê Tông. Có khi là ở Huyết Khê Tông. Còn có khi là hắn ở trong Man Hoang. Cũng không ít là chuyện phát sinh trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, sau khi thế giới Thông Thiên tan vỡ.

Mỗi một đóa hoa, đều đại biểu cho tiết điểm khác nhau, số phận khác nhau. Lựa chọn như thế nào, lấy một đóa hoa nào ra, vậy phải xem chính hắn.

Lão già chèo thuyền không giục. Trên thực tế hắn là không dám giục. Lúc này, sau khi nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút, hắn tùy ý ngồi ở một bên, không biết lấy từ nơi nào ra một bầu rượu, uống.

Sau một hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ở trong vô số vĩnh hằng hoa này, hai đóa rất sáng chói rõ nét. hai đóa hoa vĩnh hằng này, một trái một phải, phân biệt rõ ràng.

Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một chút, nhìn về phía đóa hoa vĩnh hằng bên trái này, thần niệm còn tản ra, giống như cùng đóa hoa này, dung hòa với nhau. Trong nháy mắt trong đầu của hắn, lại hiện lên một cảnh tượng.

Trong hình ảnh, là dưới làng Mạo Nhi Sơn. Lúc này phụ lão hương thân trong thôn, mỗi người đều ở vị trí cửa thôn, nhìn người thiếu niên đứng ở cửa thôn này.

Người thiếu niên này mắt rất sáng, quần áo chất phác, da trắng non, vóc dáng không cao. Vừa nhìn chính là hài tử dáng vẻ tốt. Chỉ có điều lúc này trong ngực nhô ra. Có thể nhìn thấy được có một vài tay nắm của búa dao làm bếp, từ bên trong y phục lộ ra, khiến cho toàn thân hắn thoạt nhìn có chút không phù hợp.

Bạch Tiểu Thuần yên lặng nhìn người thiếu niên kia. Hình ảnh này trùng khớp cùng trí nhớ của hắn. Hắn hiểu rõ, tiết điểm của đóa hoa vĩnh hằng này, là tất cả trở lại thời điểm ban đầu, trở lại nguyên điểm.

- Các phụ lão hương thân, ta muốn đi tu tiên, nhưng ta luyến tiếc các ngươi.

Trên gương mặt của người thiếu niên lộ ra cảm giác không muốn.

- Tiểu Thuần, cha nương ngươi đi sớm. Ngươi là một... hài tử tốt! Lẽ nào ngươi không muốn trường sinh sao? Trở thành tiên nhân có thể trường sinh, có thể sống cực kỳ lâu. Đi thôi, chim ưng non lớn lên, luôn luôn có một ngày nào đó bay ra ngoài.

- Ở bên ngoài gặp phải bất cứ chuyện gì, cũng phải kiên trì. Đi ra khỏi làng, cũng không cần trở về. Bởi vì con đường của ngươi ở phía trước!

Các hương thân ở bốn phía xung quanh đều khuyên bảo. Vị thôn trưởng kia còn đi tới vỗ nhẹ vào bả vai của người thiếu niên, vẻ mặt cổ vũ. Người thiếu niên hình như cũng nhận được cổ vũ nhiều, trong mắt chậm rãi kiên định, cuối cùng nặng nề gật đầu. Hắn liếc mắt thoáng nhìn hương thân ở bốn phía xung quanh, xoay người bước nhanh, dần dần đi ra khỏi làng.

Mắt thấy người thiếu niên rời đi, mọi người trong thôn đều kích động. Có người còn run rẩy chảy nước mắt,

- Trời xanh có mắt. Bạch Thử Lang này, hắn cuối cùng... cuối cùng cũng đi. Là ai nói cho hắn biết, ở gần đây nhìn thấy được tiên nhân? Ngươi vì làng lập được công lớn!

- Ngày hôm nay mừng năm mới!

Thời điểm tiếng hoan hô, tiếng đập la không ngừng truyền ra, bỗng nhiên, người thiếu niên chỗ cửa thôn ban đầu vốn đã rời đi, cuối cùng lại nhanh chóng chạy trở về. Sau khi bước vào làng, trong mắt hắn kiên định, vội ho một tiếng.

- Ta nghĩ xong. Ta không đi, ta là nghiêm túc. Ta không đi làm tiên nhân!

Tất cả hương thân trong thôn, đều há hốc mồm, ngơ ngác nhìn người thiếu niên. Còn có mấy người trong tay cầm chiêng trống không chắc, ầm một tiếng rơi trên mặt đất...

Bạch Tiểu Thuần nhìn cảnh tượng như vậy, trên mặt không tự chủ được mỉm cười. Hình ảnh trước mắt, chậm rãi tiêu tan. Cho đến sau khi không thấy bóng dáng, Bạch Tiểu Thuần thu hồi ánh mắt nhìn về phía hoa vĩnh hằng bên trái.

- Nguyên điểm...

- Tất cả trở về nguyên điểm, là một giai đoạn rất tốt, lại giống như mang theo ký ức đi trải qua cuộc sống một lần nữa. Như vậy, ngươi vừa không cần lo lắng bị nghiệt đồ này của ta đoạt xác, mang đến phiền toái cho ngươi, lại có thể đi hoàn thành viên mãn rất nhiều tiếc nuối trong đời.

Lão già trên thuyền uống một hớp rượu, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

- Người trên thế gian có quá nhiều tiếc nuối. Vì trước kia tuổi nhỏ, đã không thể biết qua, trong lúc vô ý làm thương tổn hoặc mất đi rất nhiều. Nếu như cuộc sống có thể làm lại một lần, có lẽ sẽ càng hoàn mỹ hơn.

- Ngươi lựa chọn cái này, rất tốt.

Lão già than khẽ một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ hồi ức, giống như cho dù hóa thành một phần của thời gian, đối với hắn mà nói, trong cuộc sống vẫn có một ít hồi ức, tràn ngập tiếng thở dài.

Bạch Tiểu Thuần không nói gì. Hắn đứng ở đầu thuyền, từ từ nhắm hai mắt, hình như đang suy nghĩ, đang suy tư lời của lão nhân nói. Cũng giống như là đang nhớ lại cuộc đời này của mình.

Hồi lâu, khi lão già đã uống cạn một bầu rượu xong, Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra, không nói gì. Trong thần sắc hắn lộ ra ánh sáng thâm thúy khiến người ngoài xem không hiểu. Hắn nhìn về phía hoa vĩnh hằng phía bên phải cũng tiên diễm vô cùng.

Ở trong nháy mắt hắn nhìn về phía đóa hoa vĩnh hằng này, trong đầu Bạch Tiểu Thuần xuất hiện hình ảnh nữa. Hình ảnh này không ngừng phóng đại, cuối cùng chiếm tất cả thức hải của hắn. Hắn thấy rõ ràng, thế giới trong hình ảnh.

Lần này, Bạch Tiểu Thuần không giống như người ngoài cuộc, mà là dung nhập thần thức, dường như thật sự quay về đến trong một thời gian tiết điểm nơi này.

Ở đây không còn là chuyện cũ nguyên điểm. Tinh không mặc dù tối tăm, nhưng lại có vô số ánh sao lập lòe. Những tinh quang này, là trong cuộc chiến giữa Bạch Tiểu Thuần cùng Nghịch Phàm năm đó, thắp sáng thế giới đổ nát.

Thời khắc tiết điểm thời gian này chính là trong chớp mắt Diệt Thánh tử vong này. Chỉ có điều ở Diệt Thánh này, cũng không thành công mở ra thời gian sông dài, ở trong tiếng nổ lớn của vòng xoáy này, sắp tới chớp mắt mở ra thời gian sông dài, ý huyền diệu do bản nguyên vĩnh hằng hóa thành trong tinh không, trong nháy mắt tới gần, đã chỉ Diệt Thánh còn lại có đầu, giống như lau đi, trực tiếp xóa đi!

Chỉ có giọng nói của hắn, mang theo tiếc nuối cùng tiếng thở dài vô tận, vang vọng ở trong tinh không.

- Chung quy, vẫn bị thất bại...

Sau khi xóa đi, Diệt Thánh tiêu hao tất cả, bao gồm bảo của ba đại đạo vực hình thành vòng xoáy, cũng dần dần dừng lại. Điều này mơ hồ muốn xuất hiện thời gian sông dài, lúc này cũng từ từ mơ hồ, theo vòng xoáy không xoay tròn nữa, từ từ biến mất không thấy bóng dáng.

Tiên Vực Vĩnh Hằng mặc dù tràn ngập vết nứt, bộ dạng gần như tan vỡ chia năm xẻ bảy, nhưng chung quy vẫn giữ lại. Trên đó chúng sinh cùng với đám người Tống Quân Uyển, Chu Tử Mạch, Hầu Tiểu Muội, đều từ trong nguy cơ sinh tử này khôi phục.

Bình luận

Truyện đang đọc