NHẤT THỜI TÌNH NHIỆT



Phó Tư cầm lấy máy ảnh, tay hơi run.

Đây là lần đầu tiên cậu ấy làm việc như vậy.

Trình Ảnh sửa lại tay áo của cậu một chút rồi đưa máy ảnh lỗ kim buộc vào nút áo của cậu.
"Cậu không cần lo lắng những điều khác, chỉ cần mỗi đêm sạc là được."
Cổ tay áo của Phó Tư dựng lên rất cao, che đi vết mực không thể rửa sạch.

Hoa mẫu đơn chỉ còn rải rác đường viền của những cánh hoa, những bông hoa phú quý xếp chồng lên nhau nở quanh cổ và xương quai xanh, nâng đỡ khuôn mặt trắng như sứ của cậu.

Nếu như quá trình Lữ Dương vẽ hoa mẫu đơn không ác liệt như vậy, thì kết quả đó có lẽ sẽ tốt hơn.
Phó Tư siết chặt cổ tay mình.


Hai ngón tay của Trình Ảnh vẫn ở bên cạnh hầu kết của cậu, điều chỉnh vị trí của máy ảnh.

Khi anh di chuyển như vậy, xương ngón tay của Trình Ảnh đặt lên hầu kết của Phó Tư.
"Đừng cử động." Trình Ảnh dùng đầu ngón tay bóp vào phần sụn đang phát triển của cậu, khiến cậu có chút ngứa và đau, cậu muốn ho nhưng không thể ho lên, phần da có hoa mẫu đơn kia liền đỏ lên.
Trình Ảnh thu tay về, vỗ vỗ vai cậu, "Mau vào lớp đi."
Cả hai tạm biệt nhau ở ngã ba, và đi về phía trước hai bên trái và phải.

Khi còn trẻ, chúng ta không biết liệu nhiều quyết định của mình là đúng hay sai.
Tiết học đầu tiên là bình luận về một bài văn.

Bài thi tháng của Phó Tư và Lữ Dương xếp chồng lên nhau.

Bài văn của hai người bọn họ đều được chọn là bài văn tốt nhất.
"Hai người các em chuẩn bị trước ở ngoài phòng học một chút, rồi lần lượt vào đọc bài văn mẫu." Giáo viên ngữ văn chỉ tên của hai người, rồi đưa bài của cả hai cho Lữ Dương, để hắn cùng với Phó Tư đi ra ngoài.
Những người còn lại trong lớp đọc lại những tác phẩm kinh điển phải nhớ.
Gió tháng năm không còn lạnh nữa, nhưng Phó Tư đến gần Lữ Dương vẫn thích thu vai lại.

Trên hành lang ngoại trừ giáo viên đi tuần tra thì chỉ có hai người bọn họ.
Lữ Dương lắc tờ giấy thi, hai tờ giấy viết văn bị kẹp lẫn ma sát vào nhau.
"Đến đây.

Cầm lấy bài thi của cậu đi."
Phó Tư nghiêng người về phía trước, khi đầu ngón tay sắp chạm vào tờ giấy, Lữ Dương lại kéo tờ giấy ra một chút.


Chọc cậu ấy như một con chó.
Phó Tư bất chấp, nắm lấy một góc của tờ giấy, không chịu bỏ ra tiến về phía trước.
Lữ Dương ánh mắt nhìn hắn không chớp, hai tay cũng giãy dụa.
Hai người bỗng cứng đờ, tờ giấy mỏng manh bị kéo căng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé toạc ra.
Phó Tư chỉ kéo khoảng bốn năm giây, vẻ mặt cứng đờ sụp đổ, lông mày sụp xuống, di chuyển nửa bước về phía trước.
"Hừ" một tiếng, Lữ Dương trừng lớn hai mắt, khóe miệng mang theo ý cười, tay giơ lên cao lui về phía sau, xé đôi tờ giấy thi.

Vết rách từ nơi ngón tay cầm rúm ró như mạng nhện.
Phó Tư kinh ngạc hé miệng, giọt nước mắt ngưng tụ trong hốc mắt, run rẩy rơi xuống, giống như hạt trân châu.
Giáo viên trực tuần đang kiểm tra đến cuối hành lang và lắc lư quay lưng sang một tầng khác.
"Sao lại khóc, vẫn còn một nửa, không đọc sao?"
Nửa còn lại vẫn nằm trong tay Lữ Dương.

Phó Tư đưa tay áo lên để lau nước mắt trên mặt, cam chịu dán hai nửa trang giấy lại.
Lữ Dương cao hơn một cái đầu, tay chân dài có thể dùng độ cao để gây áp lực, cậu cũng không thể làm gì.


Kiễng chân lên, Lữ Dương vo tờ giấy trong tay thành một quả bóng và ném nó vào cổ áo của cậu.

Quả cầu giấy đè lên những bông hoa mẫu đơn lần trước, tất cả đều là kiệt tác của Lữ Dương.
Tiếng đọc thuộc lòng trong lớp ngừng lại, giáo viên ngữ văn mở cửa lớp để Lữ Dương đi vào.
"Em đã chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị xong." Lữ Dương lấy trong túi ra tờ giấy thi ngay ngắn của mình, nở một nụ cười không chê vào đâu được.
Trình Ảnh bật điện thoại di động để kiểm tra đoạn video vừa tải lên.

Ống kính liên tục lắc lư, không có hình ảnh rõ ràng về khuôn mặt của ai đó.

Nhưng giọng nói của kẻ bắt nạt có vẻ hơi quen thuộc với anh.
Kéo người bên cạnh, "Lần trước chúng ta đi chơi bi-a, tiểu tử mà ông chủ luôn khen có phải hay không tên là Lữ Dương?".


Bình luận

Truyện đang đọc