NHỊ THIẾU TÀ ÁC



“Cái gì? Cái gì?!” Đầu óc Lý An Nhiên trong chốc lát xoay tới xoay lui: “Anh ta dám đuổi tôi? Bà đây cho ăn ta ăn không nổi mà phải đi!” Ngữ khí của cô ấy tức giận, đơn giản là cực kỳ tức giận!
Cô Niệm Niệm thở dài, định mở miệng giải thích lần nữa: “Lý An Nhiên, cô nghe qua cái gì gọi là “Ái ốc cập ô” chưa?”
Lý An Nhiên chớp chớp mắt, như hiểu như không: “Bà đây nhìn trúng Đông Thiên Hạo, không phải hồ ly tinh đó, làm gì có chuyện ái ốc cập ô?” Con quạ hôi hám đáng chết, có gì hay ho!
Cố Niệm Niệm nhìn biểu cảm tức giận muốn chết của Lý An Nhiên, lắc lắc đầu: “Nếu cô thật sự muốn gả cho Kỷ Thiên Hạo, thì cần phải học được tiếp nhận những gì anh ta thích, như vậy hai người mới có thể tâm ý tương thông, anh ta mới cảm thấy cô thích hợp với anh ta.”
“Nà ní?! Tôi thích anh ta, còn phải thích người phụ nữ anh ta thích, tôi không có điên!”
“Lý An Nhiên!” Cố Niệm Niệm kêu nhẹ một tiếng, có chút tức giận: “Nếu thứ cô thích, người khác luôn bài trừ, từ chối chấp nhận, thận chí thể hiện chán ghét rõ ràng, cô sẽ cảm thấy thể nào?”
“Bà đây một đao chém chết hắn ta!” Đột nhiên, Lý An Nhiên kinh ngạc: “Cho nên, tôi phải biểu hiện thật thân thiện với con hồ ly tinh đó?” Sắc mặt cô quái dị hỏi ra miệng, muốn cô biểu hiện thân thiện với con hồ ly tinh đó, còn khó hơn giết cô?!
Cố Niệm Niệm nghiêm túc gật đầu, nhìn Lý An Nhiên kinh hoảng, cô cười nhàn nhạt: Thật tốt! Lý An Nhiên có thể biểu đạt sự chán ghét của mình sinh động như vậy! Mà cô? Đôi mắt linh động của cô có thêm sự ưu sầu.
“Cố Niệm Niệm, sao cô lại giúp tôi?” Trong lúc Cố Niệm Niệm thất thần, Lý An Nhiên đột nhiên kinh thán một tiếng.
Ánh mắt Cố Niệm Niệm nhìn Lý An Nhiên cười nhẹ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô có vẻ mong ước: “Bởi vi, tôi hâm mộ cô dám yêu dám hận.”
Lý An Nhiên chớp chớp mắt, mê mang nhìn Cố Niệm Niệm: “Có gì đáng hâm mộ, cô cũng có thể như vậy!” Không thì thì trực biểu biểu đạt, thích thì nói to ra miệng.

Có gì đáng hâm mộ.


Thật kỳ quái!
Cố Niệm Niệm lắc lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp lóe lên vài phần chua xót: “An Nhiên, tại sao cô lại thích Kỷ Thiên Hạo như vậy?” Đột nhiên, Cố Niệm Niệm chưa từng nghĩ tới lý do Lý An Nhiên thích Kỷ Thiên Hạo.

Đột nhiên, cô muốn biết, sự động tâm chút ít của mình có giống với Lý An Nhiên không.
Không không phải thiếu nữ vô tri, khoảnh khắc nhận ra mình thích Cố Thanh Hoa, cô đã hiểu rõ tình yêu là gì, cho nên, lúc cô đau lòng khi thấy Kỷ Thiên Hạo bảo vệ Selena như vậy, thì cô đã biết mình động tâm rồi, có lẽ không phải sâu sắc như vậy, có lẽ không bằng sự yêu mến của cô đối với Cố Thanh Hoa, nhưng cái đó rõ ràng là đau lòng, cô cảm nhận được sâu sắc như vậy.
Lý An Nhiên có chút mê mang vì câu hỏi của Cố Niệm Niệm, cô ta chu chu môi, suy nghĩ: “Cái này có gì mà tại sao? Yêu là yêu.

Nếu có thể nói rõ, thì sao còn gọi là tình yêu.

Giống như cô, tại sao cô yêu Cố Thanh Hoa?”
Cố Niệm Niệm im lặng, cô nhìn bóng dáng Lý An Nhiên cúi đầu ngủ, rơi vào trầm tư: Tại sao cô yêu Cố Thanh Hoa? Vì sự ấm áp của anh, sự chu đáo của anh, giống như ánh mặt trời luôn chiếu sáng cho cô, nếu không có ánh mặt trời thì hoa hướng dương sẽ thế nào, đó chính là không có Cố Thanh Hoa thì Cố Niệm Niệm sẽ thế nào, cho nên, cô yêu Cố Thanh Hoa, vì anh là hy vọng sống của cô.
Còn Kỷ Thiên Hạo? Tại sao cô lại có chút động tâm? Vì lúc anh cà lơ phất phơ, không để ý bày tỏ sự ấm áp; vì lúc anh kiêu ngạo, cũng sẽ bảo vệ không nỡ tổn thương cô; vì lúc anh lạnh lùng, sẽ thể hiện sự yếu ớt mà quật cường...
Cố Niệm Niệm chậm rãi nghiêng đầu, nhìn đèn neon ngoài cửa sổ có chút hoang mang.


Trong đầu cô toàn là sự ấm áp của Cố Thanh Hoa và sự hoang dã của Kỷ Thiên Hạo.

Trong lòng cô, cán cân vốn luôn nghiêng về phía Cố Thanh Hoa không biết lúc nào đã từ từ lệch đi.
Sáng sớm hôm sau, Lý An Nhiên ở trong phòng khách, cô cắn răng nhìn chằm chằm đôi cẩu nam nữ trước mặt.

Ăn sáng thì ăn sáng, còn cần anh một miếng em một miếng chán ghét như vậy sao? Cũng không sợ ăn trúng nước miếng, thật tức chết!
“Niệm Niệm...Tên cô là Niệm Niệm?” Selena tò mò nhìn Cố Niệm Niệm, khuôn mặt ngây thơ.
Cố Niệm Niệm cười gật đầu: “Đúng, Cố Niệm Niệm.”
“Tên cô thật hay, tôi sau này có thể không gọi cô là chị dâu, trực tiếp gọi cô là Niệm Niệm không? Tôi cảm thấy tuổi cô còn nhỏ hơn tôi, gọi như vậy rất lúng túng.” Selena thể hiện thiện ý thân thiết.
“À! Đương nhiên có thể.” Cố Niệm Niệm ngại ngùng cười, cảm thấy rất lúng tùng với hành động đột nhiên nắm tay mình của Selena.
“Vậy thật sự tốt quá rồi! Niệm Niệm? Niệm Niệm! Tên này rất sự rất hay.” Selena nhiệt tình rõ ràng rất kích động.
Lý An Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Niệm, hừ lạnh một tiếng.


Loại phụ nữ giả tạo chỉ có đùa đồ ngốc Cố Niệm Niệm xoay quanh, muốn lừa Lý An Nhiên cô không dễ vậy!
Ăn xong, Kỷ Thiên Hạo mặc quần áo, rất tự nhiên hôn lên má Selena một cái, sau đó ấm áp nói: “Hôm nay anh có chuyện phải xử lý, ở nhà ngoan ngoãn đợi anh, nhé?”
Selena ngại ngùng cười: “Anh phải chú ý an toàn, em sẽ lo lắng.”
“Biết rồi, ngoan!” Nói xong, Kỷ Thiên Hạo rời đi.
Mà đối với màn diễn xuất lưu luyến này, phản ứng của hai quần chúng không giống nhau: Lý An Nhiên ngoài kinh ngạc thì là tức giận, hận không thể thiên đao vạn quả con hồ ly tinh trước mắt; còn Cố Niệm Niệm lại cười nhàn nhạt, bộ dáng nhẹ nhàng tự nhiên.
Kỷ Gia Phong yên ổn ngồi trong văn phòng giám đốc, tay anh cầm bức hình đã ố vàng.

Trên hình là ba đứa bé ngây thơ, dáng vẻ chừng tám, chín tuổi: Giữa hai đứa bé trai có đừng một bé gái dáng cười lung linh.

Đứa bé gái này chính là Tiểu Nhã: là bảo bối mà anh ta Kỷ Thiên Hạo cùng đặt trong lòng.
Ngón tay thon dài lướt qua khuôn mặt trứng ngỗng xinh đẹp của cô bé, Kỷ Gia Phong lại an tĩnh nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa của cô bé.

Trên khuôn mặt anh tuấn vì cô bé mà có chút ý cười, không còn là ý cười nhàn nhạt nho nhã giả tạo, mà là nụ cười ấm áp.
Lúc anh đắm chìm vào hồi ức xinh đẹp, điện thoại nội bộ đột nhiên reng: “Giám đốc, có cô gái họ Cát nói là đã hẹn lúc này gặp mặt anh.”
Ánh mắt ấm áp của Kỷ Gia Phong vừa rồi vì cuộc điện thoại của thư ký mà thu hồi lại, anh rất nhanh đổi sang nụ cười giả tạo, cẩn thận cất tấm hình vào ngăn kéo: “Cho cô ấy vào.” Giọng anh bình tĩnh, sắc mặt nho nhã.
“Anh yêu, có nhớ em không?” Cô gái ỏng ẹo vào cửa, cởi chiếc mũ to trên đầu xuống, lộ ra mái tóc xoăn vàng óng.

Kỷ Gia Phong cười ưu nhã, không phủ nhận, sâu trong nội tâm, Kỷ Gia Phong rất ghét cô gái trước mắt này.
Selena lấy xuống chiếc kính đen to che nửa khuôn mặt mình, bộ quần áo unisex màu trắng làm làn da trắng nõn mềm mại của cô càng thêm xinh đẹp.
Thanh xuân tươi đẹp nhưng lại không mất đi sự cao quý ưu nhã, đây là đánh giá của Kỷ Gia Phong dành cho Selena.

Nhưng tất cả điều này chỉ là vẻ ngoài: “Sao lại đến đây? Không sợ bị phát hiện?” Kỷ Gia Phong đứng dậy, ôm vòng yêu như rắn của cô ta, đặt cô ta ngồi yên ổn trên hai chân mình.
Selena cười phong tình vạn chủng, nhìn đôi mắt Kỷ Gia Phong đầy quyến rũ mê hoặc: “Nhớ anh, yên tâm! Có Ngải Đức Sâm che giấu giúp em, không ai phát hiện đâu.” Nói rồi, đôi tay trắng nõn của cô ta mềm mại vòng lên cổ Kỷ Gia Phong.
Kỷ Gia Phong cười ưu nhã, đôi tay thon dài không an phận hướng đến đôi chân thon dài trắng nõn của Selena: “Nói đi, có chuyện gì? Anh thích bàn tất cả thật tốt trước.”
Selena nũng nịu trừng mắt nhìn Kỷ Gia Phong, đôi chân mạng vớ mỏng bất giác ma sát lên người Kỷ Gia Phong: “Anh thật sự không có tình thú, chẳng lẽ người ta không thể đến chỉ vì nhớ anh sao?”
Cô cười khanh khách, đè lên tay Kỷ Gia Phong dẫn anh tìm đến nơi sâu hơn...
Kỷ Gia Phong đương nhiên hiểu ý cô ta, dứt khoát xé rách vớ cô ta, một tay nhàn rỗi cách lớp quần áo không ngừng nắn bóp: “Em thật sự là vì nhớ anh?” Kỷ Gia Phong ưu nhã cười, hỏi bên tai cô ta.
“Anh nói xem?” Selena thở ra hơi nóng giữa cổ Kỷ Gia Phong: “Nghe nói sòng bạc ngầm của anh gần đây lỗ không ít tiền?”
“Ha ha! Tin tức của em rất nhanh, nói đi, điều kiện trao đổi của em là gì?”
“Em muốn làm Kỷ Thiên Hạo hoàn toàn ghét bỏ Cố Niệm Niệm.”
“Anh nói rồi, đừng động đến cô ấy!”
Selena lên tiếng, cười tránh đi: “Cho nên, em mới không tự mình ra tay.” Ý trong lời nói, nếu Kỷ Gia Phong từ chối, cô sẽ không loại bỏ khả năng tự mình ra tay.


Bình luận

Truyện đang đọc