NHỊ THỨ NGUYÊN TIẾN HOÁ GIẢ


Phải công nhận một điều là độ bảo mật của cơ quan nhà nước cực kì cao! Chỉ tính riêng thủ đoạn của phe khoa học thôi thì từ camera giám sát lỗ kim, camera nhiệt, tia hồng ngoại cho tới những người lính được trang bị tận răng sẵn sàng tử chiến bất kì lúc nào cũng đã khiến không ít người phải e dè rồi!
Đó là chưa tính mấy cái trận pháp mà cứ đi ba bước là lại xuất hiện một lần với đầy đủ các chủng loại, thậm chí cả toà nhà này còn được một vụ âm dương sư nào đó sững cho một cái kết giới với tác dụng vây khốn không cho người khác đi ra lúc cần thiết!
Mặc dù ở kiếp trước Yozora chưa từng đi vào nơi trọng địa như Tổng cục dân số lần nào nhưng hắn chắc chắn phòng thủ cũng không nghiêm ngặt tới mức này!
Cũng dễ hiểu thôi! Ở thế giới cũ thì không có sự xuất hiện của phe thần bí cho nên bọn họ cũng không cần bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, nhưng ở thế giới này thì phe thần bí thực sự tồn tại!
Với đủ loại kỹ năng thiên kì bách quái của phe thần bí thì phòng thủ như thế này cũng không có gì lạ cả!
“Kiểu này thì đừng nói một con muỗi, có là một hạt cát cũng khó mà lẻn vào được!” Ngồi trước máy tính chủ của Tổng cục dân số, Yozora thở dài cảm thán.
Làm sao để hắn đi vào trong này hả? Đương nhiên là đường đường chính chính đi vào từ cổng trước rồi!
Nhìn xem chiếc máy tính mà dùng để chơi game thì hết sảy, Yozora nói: “Mình phải làm nhanh lên thôi, còn nhiều việc để lo lắm!”
Sau một hồi gõ chữ, Yozora tuyên bố hệ thống bảo mật thông tin của nơi này là đbrr khi dễ dàng cho thêm thông tin công dân của Mumei và Ayame vào trong này, tiện tay làm luôn cho hai nàng hai cái thẻ CMND.
Để cho chắc, Yozora còn cho thêm một cái tâm lí ám chỉ vào tất cả mọi người ở trong toà nhà này.

Phải công nhận là tâm lí ám chỉ là một loại kỹ thuật vô cùng tiện lợi, có thể dễ dàng sai khiến người khác làm theo ý mình mà họ không hề hay biết.
Chỉ tiếc cái là kỹ thuật này đối với những người có ta chí mạnh hơn hoặc bằng mình thì vô dụng!
Làm xong tất cả, Yozora mới cởi bỏ thôi miên trên người cục trưởng cục dân số, nói:
“Tạm biệt cục trưởng-san! Mong rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại!” Byeヾ( ^-^)ゞ Byeー

Sau khi đi ra khỏi Tổng cục dân số, Yozora quyết định đi mua một ngôi nhà, với số người trong gia đình hiện tại và tài sản hắn đang sở hữu mà vẫn ở trong cái phòng tồi tàn kia thì chính Yozora cũng sẽ khinh Bỉ chính mình!
Nhìn xem cánh hoa anh đào bắt đầu, Yozora bỗng nhớ lại một việc.


Vài ngày nữa thôi, là hắn lại phải đi đến trường một lần nữa rồi! — QUẢNG CÁO —
Nhớ lại thời cấp ba kiếp trước, với hy vọng đổi đời thì Yozora chỉ toàn cắm đầu vào việc học.

Không có tình yêu đơn thuần của tuổi mới lớn, không có thanh Xuân thiêu đốt đầy nhiệt huyết, cũng chả có kỷ niệm khắc ghi nhớ mãi không quên.

Thứ mà hắn có thời cấp ba ở kiếp trước chỉ là những kiến thức mà hắn không biết liệu trong tương lai có giúp ít gì được cho hắn hay không.
Giờ nghĩ lại, Yozora không biết nên tiếc nuối hay vui mừng vì quyết định đó nữa.

Nhưng hắn chắc chắn kiếp này sẽ khác!
Nghĩ tới đây, Yozora mỉm cười, nụ cười nhẹ nhõm giống như một ước nguyện nào đó có cơ hội được hoàn thành vậy!
Ai mà chả muốn tuổi trẻ của mình thật là sặc sỡ đầy màu sắc để sau này lúc nhớ lại đều sẽ mỉm cười vui vẻ cơ chứ!
Vù!
Một cơn gió thổi tới, kèm theo đó là một vật gì đó từ đằng sau bay tới chỗ Yozora.

Với phản xạ mà đạn súng tỉa đối với hắn cũng chỉ là sên thì Yozora có thể dễ dàng bắt được thứ ám khí đang bay tới chỗ mình.
Nhìn kỹ vật trong tay, là một chiếc mũ nồi màu trắng… Khoan đã! Mũ nồi trắng!!
Yozora nhìn xung quanh, hiện giờ hắn đang đứng trên một con dốc! Hơn nữa hướng cái mũ bay tới cũng là từ phía trên xuống!
Lẽ nào…
Vút!
Ngay khi Yozora muốn chứng thực suy đoán của mình, một chiếc xe đạp liền lao qua người hắn từ phía trước mặt.

Nói thật chứ đạp xe lên dốc mà cũng có thể đi với tốc độ này đã giỏi lắm rồi.
“Waraiki-san?”
“Waraiki?!”
Hai âm thanh đồng thời vang lên, nhưng trong khi một bên là âm thanh bình tĩnh còn một bên là âm thanh kinh ngạc.

Nhìn xem hai người trước mắt mình, Yozora nhẹ nhàng nói:
“Cái này là của cậu hả?” Vừa nói, hắn vừa đưa chiếc mũ trong tay mình về phía người đã phát ra giọng nói bình tĩnh kia.

— QUẢNG CÁO —
“Cảm ơn.” Giọng nói đều như kiểu việc này đối với nàng không quan trọng tí nào cả.
Đó là một cô gái với mái tóc và đôi mắt màu nâu, trên gương mặt tinh xảo bây giờ đang giữ một biểu cảm bình tĩnh.


Thiếu nữ mặc một chiếc váy màu trắng kết hợp với một cái áo khoác ngoài màu đỏ, nếu như đội thêm chiếc mũ nồi màu trắng này thì công nhận sẽ cực kì hợp.
Mặc dù nhìn tổng quát thì phải nói là thiếu nữ trước mắt mình cực kì đẹp, nhưng không hiểu sao Yozora cảm thấy giống như có một khí tràng ngăn cản người khác có ấn tượng về nàng.

Nói sao nhỉ? Kiểu như nhìn vô tất cả đều là sự bình thường mà có thể dễ dàng tìm ở bất kì người nào vậy!
OK! Giờ có đáng chết hắn cũng chắc chắn rằng đang là Katou Megumi! Hay còn biết đến với biệt danh thánh nhân Megumi!
“K-Khoan đã! Sau Waraiki-san lại ở đây?” Trong lúc Yozora đang suy nghĩ thì một giọng nam vang lên, đưa Yozora trở về thực tại.
Nhìn về phía người thiếu niên đang ngồi trên chiếc xe đạp này, Yozora bình tĩnh hỏi:
“Thế tại sao ta lại không được ở đây, Tomoya-san?”
Nghe được câu hỏi của Yozora, người thiếu niên kia á khẩu không trả lời được.

Chắc các bạn đoán được thiếu niên này là ai rồi đấy! Trân trọng giới thiệu Tomoya Aki! Nếu như pha khi nãy Yozora không ở đây thì đó chính là sự kiện giúp Tomoya mở ra con đường hậu cung của mình!
Giới thiệu nhiêu đó thôi, là nam nên bỏ qua phần ngoại hình đi! Nhất là đối với một người như Tomoya thì chẳng có ai quan tâm đâu!
Bỏ Tomoya sang một bên, Yozora quay qua hỏi Megumi: “Bộ trước đó chúng ta có gặp nhau lần nào rồi à?”
Megumi: “Waraiki-san và ta học cùng một lớp học đấy.”
Yozora: “!!!” Σ(゚ロ゚)
Yozora: “Xin lỗi nha! Ta quên mất!”
Megumi: “Không có gì đâu.

Chuyện thường xảy ra ấy mà.” Tuy đang nói về vấn đề quan trọng như vậy nhưng giọng nói của Megumi vẫn bình tĩnh như kiểu nàng đã quá quen với việc này rồi vậy!
À không, nếu là Megumi thì có khi quen rồi thật.

— QUẢNG CÁO —
Yozora dù biết nhưng vẫn hỏi: “Xin lỗi nhưng có thể cho ta hỏi lại ngươi tên gì không?”

Megumi: “Megumi, Katou Megumi.”
Yozora: “Katou Megumi, ta nhớ rồi! Lần sau không quên nữa đâu!”
Megumi không nói gì về lời hứa của Yozora.

Hồi trước ai cũng hứa như vậy nhưng cuối cùng thì cũn chả có ai thực sự nhớ cả.
“Ta là Tomoya Aki!”
Lúc này, Tomoya bị bỏ lơ nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng, hắn nghĩ đây là cơ hội tốt để làm quen với thiếu nữ trước mắt này! Tuy nhiên, thứ hắn nhận lại được là hai ánh nhìn nghi hoặc.

Cảm thấy có gì đó không đúng, Tomoya hỏi:
“Có vấn đề gì à?”
Yozora nhìn Tomoya, muốn xác nhận xem hắn có phải ông hoàng chày cối, hoàng tử kéo dãn mà mình biết hay không, bởi…
“Tomoya-san, hai người chúng ta đều biết tên ngươi.

Cả ba cùng lớp mà.” Dùng giọng điệu không hiểu, Yozora nói với Tomoya.

Tomoya nghe vậy liền xấu hổ, hắn đành phải tìm cớ tránh đi.
“Đúng rồi! Ta còn phải đi giao báo nữa! Ta đi trước đây!” Nói xong Tomoya liền chạy đi với tốc độ đạp xe lên dốc thần thánh của mình..


Bình luận

Truyện đang đọc