NHỊ TIẾN CHẾ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hệ Nhị Phân

Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Chương 22

"Tôi không lừa dối cậu."



Hàn Kính rất nhanh tìm được chìa khoá rơi trong phòng ngủ. Tìm được rồi hắn thẳng lưng, đứng tựa vào cửa, nhìn Lan Tri. Hắn đang đợi Lan Tri giải thích về chuyện vừa nãy.

Nhưng Lan Tri có vẻ không muốn bàn về chuyện đó. Hai bàn tay anh lại đút vào túi quần tây, cũng nhìn qua hắn.

Hai người cư như vậy nhìn nhau thật lâu.

"Trạm tàu điện mười một giờ đóng cửa rồi." Cuối cùng Lan Tri là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. "Cậu mau đi đi nếu không sẽ bị lỡ chuyến cuối."

Hàn Kính không nhúc nhích, chỉ nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.Góc nhìn toà nhà này rất đẹp, ngoài cửa sổ ánh đèn neon chói sáng rực rỡ.

Quá xinh đẹp, nhưng cũng làm cho người ngắm cảm thấy bất an.

"Anh không nghĩ nên giải thích cho tôi sao?" Hàn Kính trấn tĩnh nhìn ánh đèn phản chiếu lập loè trên kính cửa sổ, hỏi Lan Tri.

Một lúc lâu sau, Lan Tri mới đáp lại. "Cậu muốn tôi giải thích chuyện gì?"

"Dì Ngô hàng xóm bảo anh đi đến nhà cha mẹ nuôi, có thật không?"

"Đúng vậy."

"Vậy tại sao người nghe máy lại là lão Chu Thành kia?"

Lan Tri nghe đến đây, anh đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, nhìn hắn.

"Cậu không phải đã biết câu trả lời rồi sao?". Anh hỏi lại.

Đúng vậy, Hàn Kính không phải người ngu, đương nhiên biết rõ vì sao Chu Thành nghe máy. Nhưng cái hắn biết trong đầu, và chính miệng Lan Tri nói ra hoàn toàn là hai thứ khác nhau. Hắn liếm cặp môi khô khốc: "Anh biết rõ tôi luôn khù khờ, không bao giờ hiểu hết ý của anh. Nên tôi muốn nghe chính miệng anh nói một lần."

Lan Tri nghiêng đầu, nhẹ khẽ thở dài một hơi.

"Ông ta là cha nuôi tôi." Anh ngắn gọn trả lời,mắt cũng không nhìn thẳng Hàn Kính.

"Đúng vậy, lão là cha nuôi của anh." Hàn Kính lập lại một lần, hai tay chậm rãi siết chặt thành nắm đấm, "Vậy có thể giải thích vì sao vừa nãy lão nghe máy, cũng có thể giải thích vì sao anh lại ở trong căn hộ của lão."

Lan Tri vẫn không nhìn hắn, anh tiến đến cửa sổ, vén tấm rèm lên.

"Đã giải thích rõ ràng rồi, cậu cũng nên nhanh đi." Hắn nói, "Nếu không chuyến xe cuối..."

"Tôi cảm thấy vẫn chưa được giải thích rõ ràng!" Hàn Kính ngắt lời.

Lan Tri đã vén xong tấm rèm, nghe thấy liền quay đầu nhìn hắn.

Hàn Kính thu hết can đảm nói tiếp: "Lão nếu là cha nuôi anh, vậy hai người còn... còn... phát sinh quan hệ không đứng đắn, anh không biết luân thường đạo lý gì cả sao?"

Mặt Lan Tri biến sắc.

"Nếu không phải là cha nuôi anh, tôi còn có thể xem như anh thích làm tình cũng người trung niên, nhưng lão lại là cha anh..."

"Đồ ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói bậy!" Lan Tri đột ngột ngắt lời hắn.

Hàn Kính sững sờ: "Ý anh là gì?"

Lan Tri chậm rãi đi đến trước mặt Hàn Kính. Ánh đèn ngủ đầu giường phát ra một màu ánh sáng vàng nhạt, phủ lên gương mặt vốn lạnh lùng của anh, càng làm cho gương mặt ấy chìm sâu vào một loại bóng mờ ảo ảnh.

"Cậu nghe cho kỹ," Anh nhìn thẳng vào mắt Hàn Kính, bình tĩnh nói rõ ràng từng chữ một, "Tôi và cha nuôi, không hề có bất cứ quan hệ bất chính nào."

Hàn Kính bật thốt: "Anh nói dối!"

Hắn đã tận mắt thấy Chu Thành và Lan Tri làm tình trên xe, cửa sổ xe phủ hơi nước cùng bóng người, cả hai kịch liệt hoan ái, làm sao Hàn Kính có thể quên?

Hơn nữa cái đêm anh và lão ở trong phòng học mập mờ bàn luận, còn có vài ngày trước Chu Thành tát vào mặt Lan Tri, chửi mắng anh quyến rũ lão.

Hàn Kính liều mạng lắc đầu, "Anh rõ ràng cùng hắn..."

"Nếu cậu nghe chưa kỹ, tôi sẽ lập lại lần nữa." Lan Tri ngắt lời, vẫn nhìn chăm chăm vào mắt hắn.

Trong nháy mắt Hàn Kính bỗng cảm thấy ánh mắt Lan Tri sắc như dao, có thể khoét thủng cả mắt hắn.

"Cậu nghe cho kỹ một lần nữa." Lan Tri trầm giọng gằn từng chữ, "Tôi và cha nuôi từ trước đến giờ đều có một mối quan hệ trong sạch, không có bất kì phát sinh bất chính nào."

Hàn Kính cứ như vậy ngơ ngác nhìn anh, từng chữ từng chữ tù miệng anh thoát ra, như những hòn đá tảng nện vào lòng hắn.

Bàn tay hắn siết chặt thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến rướm máu.

"Tuy tôi không thông minh như anh, nhưng tôi cũng không phải là một thằng ngu, sao anh cứ phải cố chấp lừa gạt tôi?"

Hắn khựng lại một chút, cảm thấy hình như do hắn siết Lan Tri quá chặt, cũng có thể cho hắn hùng hổ doạ người làm Lan Tri sợ, nên hắn tự ép mình thả lỏng, buông nắm đấm, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.

"Tôi không ngại quá khứ của anh, thật đấy. Giờ là thời đại nào rồi còn chú ý đến chuyện đó." Giọng nói hắn trở nên nhu hoà hơn một ít, "Dù anh trước đây có ngủ cùng một trăm hay một ngàn người, cũng không đến lượt tôi ý kiến. Tôi hỏi anh chuyện của anh và cha nuôi không phải vì tôi muốn đánh giá quá khứ của anh.. Tôi chỉ... Anh nhìn đi,... Hai ta hiện giờ cũng đã thân mật hơn nhiều rồi, cũng phải mở lòng với nhau chứ, phải không? Như vậy đi, tôi sẽ nói trước quá khứ của tôi. Trước đây tôi có qua lại với một tên sinh viên nhà khá giả, anh cũng biết rồi đó. Tôi đè hắn ra làm, hắn hận tôi, nhà hắn có gia thế nên bắt chẹt tôi, tôi phải vào trại cải tạo. việc này cũng không thể hoàn toàn trách hắn, cũng là do tôi lúc ấy không suy nghĩ thiệt hơn. Ah anh đừng hiểu lầm, nói thế không phải là tôi con cảm tình với hắn, chỉ là tôi thấy mình cũng có một phần lỗi. Tóm lại tôi cũng là đã từng dây dưa với một người khác, nhưng sau này không nữa rồi. Bình thường khó chịu quá thì tôi xem GV tự an ủi, thẳng cho đến khi gặp được anh. Từ nay về sau tôi không hề muốn qua lại với ai khác, trong lòng tôi chỉ có anh."

Hắn nói một tràng dài, khó khăn lắm mới xong. Hàn Kính dừng lại thở sâu vài cái.

Lan tri cứ nhìn hắn, mặc kệ hắn đang ôm eo anh, im lặng không nói gì. Hàn Kính chỉ biết ôm siết lấy anh thêm một tý, dịu dàng vuốt ve: "Tôi chi hy vọng anh thẳng thắn với tôi, đừng lừa gạt tôi. Thật sự trước kia anh và lão ta có chuyện gì cũng không thành vấn đề, chỉ cần sau này anh đừng sau lưng tôi qua lại cùng hắn..."

"Tôi không lừa cậu." Lan Tri trong lồng ngực Hàn Kính nhỏ giọng trả lời, vẫn kiên trì giữ lời nói trước.

Lửa giận Hàn Kính vất vả lắm mới nhỏ lại đột ngột lại phừng lên.

"Tôi nói quá nhiều đủ để hiểu rồi." Hắn siết chặt Lan Tri, bắt anh ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Tôi không phải thằng ngu, anh còn cứ tiếp tục nói dối đến khi nào? Anh coi tôi là gì, khỉ đột làm xiếc cho thiếu nhi xem sao?"

Lan Tri lạnh lùng xuyên qua thấu kính mắt nhìn hắn, ánh mắt chợt trở nên rét lạnh vô cùng.

Anh đột ngột đẩy Hàn Kính ra.

"Tại sao cậu cứ khăng khăng rằng tôi nói dối cậu?" Trong mắt Lan Tri xuất hiện một tia cảnh giác. "Cậu..có chứng cứ gì sao?"

Hàn Kính đương nhiên là có chứng cứ chứ! Hắn đã xem qua đoạn video trên xe. Nhưng mà cái chứng cứ này hắn không thể nói, thứ nhất chuyện xảy ra đã quá bỉ ổi rồi, thứ hai hắn làm sao có thể giải thích nguồn gốc video? Truy đến cùng còn không phải do hắn giao du với đám đầu đường xó chợ mà có?

Hàn Kính cũng không muốn cho Lan tri biết hắn quen biết thân thiết với bọn người lưu manh du côn, nên hắn trầm mặc một chút rồi lựa lời nói: "Đêm đó tôi đi đổi bóng đèn, không phải lão động tay động chân với anh sao?"

Tia cảnh giác trong mắt Lan Tri chậm rãi biến mất.

"Bọn tôi cùng nhau suy luận công thức." Anh trả lời.

Đây chẳng phải lại là một lời nói dối trắng trợn nữa sao? thậm chí sau đó anh còn cảm ơn hắn vì đã đập vỡ kính xe giải vây cho anh nữa mà!

Hàn Kính tức đến nổ đom đóm mắt, "Được, được lắm. hai người ở chung một chỗ, trong sạch mà bàn luận công thức, được rồi. Vậy cái lúc lão xông vào nhà tát anh hai cái, bảo anh quyến rũ lão, thì thế nào?"

"TÔI KHÔNG CÓ QUYẾN RŨ ÔNG TA!" Lan Tri đột ngột cao giọng phủ nhận.

Lan Tri lần đầu lớn tiếng, doạ Hàn Kính nhảy dựng.

Hắn còn nhớ rất rõ đây là câu nói của Lan Tri khi bị Chu Thành tát hai cái. Lan Tri cũng ý thức được mình thất thố, đưa tay vuốt lại tóc mình, thành thục đè nén âm thanh, lần nữa lại nhỏ giọng nói: "Chu Thành lúc đó là giận quá nói năng lung tung. Tôi không có bất kì quan hệ bất chính nào với ông ấy."

Anh đã khôi phục lại chất giọng ban đầu, bình tĩnh và nhẹ nhàng như nước. Thế nhưng Hàn Kính lại không thể nào chịu nổi sự thong dong bình tĩnh như thế của anh, hắn cảm thấy sự bình lặng này còn hơn cả mưa gió.

Vì cái gì Lan Tri cứ một mực phủ nhận?

Đến tột cùng là vì cái gì?

Hắn đã nói là hắn không ngại rồi, vì cớ gì anh cứ không chịu thừa nhận. Cũng không phải là giết người phóng hoả, thừa nhận mình đã làm tình, khó khăn đến thế sao?

"Vì sao anh cứ nhất định phải chối?" Hắn chất vấn Lan Tri. "Mù cũng nhìn ra được sự tình, anh còn không thừa nhận?" Nói xong câu này hắn đột ngột thò tay vào túi quần Lan Tri.

Lan Tri có chút hoảng đầu phản kháng: "Cậu định làm gì?"

Hàn Kính đã rút được điện thoại của anh ra, mở danh bạ dò tìm, một chốc đã tìm được dãy số lưu dưới tên "BF" (boyfriend), huơ huơ trước mặt Lan Tri.

"Thế tại sao anh lại lưu số của lão thành BF?"

Lan Tri ngẩn người một lúc.

"BF, BF không phải viết tắt của boyfriend sao? Anh đúng là không coi lão là bố nhỉ, lưu hẳn thành tên "bạn trai"?" Hàn Kính giận dữ nói.

Lan Tri nhìn màn hình, chậm rãi rút điện thoại di động ra khỏi tay Hàn Kính: "BF là Bá phụ (*)viết tắt." Anh lạnh lùng nói.

(*)伯父 (Bó fù) Bá phụ: Nghĩa sát là Bác, nhưng mình có từng nói mình edit bá phụ - bá mẫu lại thành bố nuôi mẹ nuôi ý.

Hàn Kính cười khẩy: "Giải thích trôi chảy thật! Thực con mẹ nó đ" chê vào đâu được!"

Hắn xoay người đi đến tủ đầu giường, kéo ngăn thứ nhất lấy ra một hộp bao cao su loại nhỏ, ném xuống chân Lan Tri.

"Còn thứ này anh định giải thích thế nào?" Hắn cười lạnh, "Ch*ch với anh tôi thừa biết kích cỡ của anh, hộp bao này size còn bé hơn. Hay anh không muốn nói tôi biết anh thích bị mấy tên c* bé ch*c!"

Lan Tri cúi người, chậm rãi nhặt hộp bao cao su lên.

Hàn Kính hết chịu nổi việc Lan Tri cứ dửng dưng bình tĩnh như thế, hắn xông đến túm lấy cổ áo anh: "Sao không giải thích hả? Mau nói cho tôi nghe!"

Lan Tri cố gắng đẩy hắn ra, lại bị hắn bắt được cả hai tay.

"Con mẹ nó anh đúng là muốn bắt cá hai tay phải không? Cho nên mới một mực phủ nhận?"

Hắn đem Lan Tri áp trên vách tường, "Đã muốn cùng tôi, còn muốn cùng người khác."

Hắn siết tay anh quá chặt, Lan Tri không chịu nổi phải thả tay. Hộp bao cao su rơi xuống đất. Cái hộp bung nắp. bao trong hộp thi nhau rớt ra, vương đầy trên mặt đất.

Lan Tri cũng không vùng vẫy, chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua chồng bao rơi vãi. Hàn Kính bị thái độ thản nhiên này chọc giận, hắn túm tóc bắt anh ngẩng đầu lên.

(thằng ngu buông thầy kao raaa!!!)

"Tôi chưa từng gặp người nào lại dâm đãng rẻ rúng như anh!" Hắn quát, "Con mẹ nó một con c*c đâu đủ cho anh sướng phải không?"

Rống hết câu này hắn hụt cả hơi, trừng mắt thở dốc phẫn nộ nhìn Lan Tri.

Lan Tri bị hắn túm tóc, đành phải nghiêng đầu qua, nghe Hàn Kính mắng chửi tục tĩu anh cũng không cao hứng lắm, chân màu cau lại. Nhưng Lan Tri vẫn giữ bình tĩnh rất tốt, không to tiếng với Hàn Kính, thậm chí còn không hề cãi lại.

Anh chỉ im lặng một chút, rồi lịch sự: "Chắc là cậu mệt rồi, cũng nên về nhà sớm nghỉ ngơi yên tĩnh một chút đi."

Hàn Kính tuyệt đối chẳng ngờ được rằng đã như thế này Lan Tri còn có thể nói ra câu đó. "Nghỉ ngơi yên tĩnh một chút?" Hắn hừ vào mặt anh. "Anh nói dối với tôi hết lần này đến lần khác, coi tôi như thằng ngu mà vờn qua vờn lại, giờ lại bảo tôi yên tĩnh nghỉ ngơi một chút?"

Nói xong hắn cố ý thả thay, buông Lan Tri ra rồi lùi về sau một bước.

"Tôi sẽ nghỉ ngơi một chút cho anh xem!" Hắn nói, tay lập tức vung lên, hung hăng gạt đổ đèn ngủ trên tủ đầu giường Lan Tri xuống đất.

Đèn ngủ bằng thuỷ tinh, bị hất xuống đất cả đèn lẫn bóng đều tan thành từng mảnh, vỡ bừa bộn trên mặt đất.

Lan Tri khẽ gọi một tiếng, đẩy Hàn Kính ra chạy đến cái đèn bàn đã rơi nát, ngồi xổm không chút do dự dùng tay trần vươn vào đống mảnh vỡ thuỷ tinh lục tìm gì đó.

Ngón tay Lan Tri nhanh chóng bị thuỷ tinh cắt đứt, máu chảy đỏ tươi. Nhưng anh hình như chẳng hề thấy đau, cứ lục lọi trong từng miếng thuỷ tinh.

Hàn Kính đột nhiên thấy lòng quặng đau, vừa định xoay người kéo Lan Tri ra, thì anh cũng đã tìm thấy thứ cần tìm.

Là một khung ảnh. Khung ảnh này vốn đặt tại đầu giường bên cạnh cái đèn ngủ, bị Hàn Kính quét trúng, cùng rơi xuống đất.

Mặt khung ảnh thuỷ tinh đã bị nứt vài đường dài, hiển nhiên cũng bị đập hư.

Lan Tri không quan tâm tay mình vẫn còn đang chảy máu. Anh dùng hai ngón tay còn lành lặn tỉ mỉ tháo tấm ảnh chụp lộng trong khung ra, cẩn thận quan sát xem tấm ảnh có bị thuỷ tinh cắt hư hại gì không.

Hàn Kính liếc mắt, thấy đó là ảnh chụp Lan Tri và vợ Chu Thành. Lúc trước phát hiện ra tấm ảnh này, hắn còn ngạc nhiên không hiểu sao anh và vợ lão chụp chung, giờ thì đã rõ rồi.

Mà một khi đã rõ, thì tia đau lòng lúc nãy lập tức đã không còn nữa.

"Anh đem ảnh mẹ nuôi đặt ở đầu giường rồi lén lút hoan ái với cha nuôi trên tại cái giường này, bộ anh không thấy tội lỗi gì sao?" Hắn cười lạnh.

Lan Tri đang kiểm tra ảnh chụp, nghe vậy đột nhiên chuyển mắt nhìn thẳng vào mặt Hàn Kính.

Ánh mắt anh như được ngâm trong nước đá, hơi lạnh thấm cả vào trong đồng tử, từ trong ra ngoài đều rét đến thấu xương.

"CÚT!" Anh nhìn thẳng mặt hắn, phun ra một chữ.

Chuyện đến mức này nếu Hàn Kính còn không đi thì chẳng còn là da mặt dày nữa rồi mà sẽ trở thành đê tiện. Hắn có thể yêu được người hèn hạ, nhưng không thể yêu người không hề biết nguyên tắc.

Hàn Kính gom vội áo khoác bước thẳng đến cửa. Hắn dừng lại một chút, móc trong vi ra 51 tệ, cả chìa khoá và mảnh giấy ghi địa chỉ mới Lan Tri đưa hắn hôm qua cùng ném xuống đất.

"Lần trước tôi thiếu tiền anh, giờ trả lại." Hắn nói với Lan Tri, "Chúng ta từ nay về sau không ai thiếu nợ nhau. Sau này đừng con mẹ nó lại quyến rũ tôi."

Nói xong câu này hắn kéo cửa đóng sầm, đi thẳng không ngoái đầu lại.

---

( Nói chung tui mệt não với mấy thằng công ochos dữ lắm. thôi có chơi có chịu, sau này hói hận sml nha con.

Tôi thầy tui...)

- -

*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(

*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé

*Cảm ơn mọi người nhiều xD

Bình luận

Truyện đang đọc