NHIỄM NHIỄM

Mùa hè sắp kết thúc, Lý Nhiễm và Cao Lãng đến Cục Dân Chính nhận giấy ly hôn đúng hẹn.

Khác với lần trước, sáng sớm hôm nay mây bao phủ dày đặc, đến khi bọn họ từ cục dân chính đi ra, bên ngoài trời mưa như trút nước.

Lý Nhiễm bỏ ô ở trên xe, chưa đợi cô nói chuyện, Cao Lãng bèn chạy vào trong cơn mưa, cô gọi lại nhưng không gọi anh được, trơ mắt nhìn anh biến mất trong màn mưa, không bao lâu anh cầm cái ô xuất hiện, cả người bị mưa thấm tướt.

“Cho em.”

Anh nhét cái ô màu hồng vào tay cô, nước mưa trên người nhỏ vào lòng bàn tay cô. Lý Nhiễm tiếp xúc một tay mát lạnh, Cao Lãng đưa ô xong liền nghiêng người qua.

“Mưa to lắm, khi em lái xe cẩn thận một chút. Nếu không thì em ngồi xe anh là được rồi, kỹ thuật của em không được, lỡ như xảy ra chuyện gì, anh không yên tâm.” Anh căng hàm, cố gắng không nhìn cô.

Lý Nhiễm một mặt nghe thấy tiếng xe tiếng mưa, một mặt nghe thấy sự dè dặt của Cao Lãng, đầu óc nhất thời có chút ồn ào. Cô lắc đầu, nói: “Không cần đâu, em sẽ lái cẩn thận, anh đi đường cũng chậm một chút.”

Nói xong, cô mở ô ra đi vào trong màn mưa.

Cao Lãng nhìn cô mở ô đi đến bên xe, đầu tiên mở cửa lên xe, sau đó cất ô đóng cửa xe lại, động tác không có chút do dự nào.

Sau đó, bởi vì chỗ đậu xe chật hẹp, hai xe bên cạnh lại quá gần, cô lùi xe mất hai phút, chiếc xe vẫn bất động tại chỗ.

Trong lúc khó xử, cô nhìn thấy Cao Lãng đi về phía mình, sau đó đứng ở bên cạnh xe gõ cửa sổ, cô hít sâu một hơi, mở cửa xe cho anh, cam chịu số phân nhường ghế lái, ngồi vào ghế phụ.

Cao Lãng không nói gì, thắt dây an toàn cho cô trước, sau đó lùi được xe ra ngoài chưa tới hai phút, dọc theo dòng xe cộ vào đường phố.

Mưa càng ngày càng lớn, mây đen tạo thành một khối dày đặc che phủ bầu trời, tầm nhìn phía trước càng ngày càng mờ mịt. Hạt mưa to lớn liên tục đập vào cửa xe, Lý Nhiễm muộn màng nhận ra hỏi: “Xe anh thì làm thế nào?”

Cao Lãng nhìn cô, vẻ mặt thực sự không vui lắm, nhưng anh vẫn điềm đạm trả lời: “Anh tìm người đến lái.”

Lý Nhiễm “ồ” một tiếng rồi không nói chuyện nữa, cô vẫn luôn để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này, mà anh luôn không hiểu rõ cách nghĩ của cô.

Cao Lãng buồn chết đi được, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa cô về chung cư. Lý Nhiễm bỏ giấy ly hôn của bọn họ trong túi, khi xuống xe cô vẫn sờ xem, sau khi xác nhận nó thật sự tồn tại, khách sáo nói cảm ơn với Cao Lãng.

Cao Lãng đã lâu không cười, lúc này có chút không thể kìm lại, lúc Lý Nhiễm định quay đi, anh gọi cô lại, “Lý Tiểu Nhiễm, anh có thể ôm em chút không?”

Anh cảm thấy anh đã đồng ý ly hôn với cô rồi, cần một cái ôm hẳn là không quá đáng, vì vậy chưa đợi Lý Nhiễm đồng ý, anh đã ôm chặt người ta trong lòng vô cùng ngang ngược.

Lý Nhiễm còn chưa phản ứng lại, khuôn mặt lập tức áp vào lòng ngực anh. Cô ngơ ngác bị Cao Lãng ôm thật chặt, mũi chân bất giác nhón lên theo sức lực của anh. Trước kia Cao Lãng luôn chê cô thấp, nói mặt đối mặt cúi người ôm cô mệt lắm, hôn môi cũng bất tiện. Miệng anh thì nói như vậy, nhưng vẫn rất thích ôm cô.

Anh chưa bao giờ nói, thỉnh thoảng so với hôn, anh càng thích ôm hơn.

“Lý Tiểu Nhiễm, em phải vui vẻ nhé.”

Cao Lãng từ trước đến nay không biết, ôm một người, trái tim sẽ càng ngày càng trống rỗng. Anh lẩm bẩm nói xong câu này thì cô đơn rời đi, Lý Nhiễm lặng lẽ nhìn bóng lưng anh biến mất trước mắt, trong lòng chẳng hề thoải mái.

Cô về đến chung cư, nghiêm túc lấy giấy ly hôn trong túi ra, nhìn hồi lâu mới tìm lại cảm giác giải thoát.

Lý Nhiễm không thích phô ra, nhưng Tào Nhân cảm thấy ly hôn là một chuyện đáng vui vẻ và kỷ niệm. Sau khi biết Lý Nhiễm và Cao Lãng ly hôn, Tào Nhân hẹn Lý Nhiễm đến quán bar uống rượu, để chúc mừng cô trở về cuộc sống độc thân.

Biết Lý Nhiễm không thích ồn ào, Tào Nhân đã chọn một quán bar yên tĩnh, không có âm nhạc đập liên tục, trên sân khấu chỉ có một cô gái xinh đẹp thầm hát bằng giọng uyển chuyển, rượu cũng ngọt, không có mùi vị kích thích, Lý Nhiễm vô thức uống hơn hai ly.

Đợi đến khi Tào Nhân phản ứng lại, cô đã uống say rồi, ngoan ngoãn nằm trên bàn ngủ thiếp đi. Tào Nhân cười bất lực, chỉ có thể đỡ cô dậy rồi đưa cô về nhà.

Cao Quý Đồng vẫn chưa ngủ, nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, cậu chạy ra khỏi phòng, Tào Nhân và dì Chương dỗ Lý Nhiễm về phòng đi ngủ.

Ngày thường Lý Nhiễm không làm ầm ĩ, uống say lại càng yên ổn hơn, ngoan ngoãn nằm trên giường. Tào Nhân bào cô thay quần áo thì cô thay quần áo, bảo cô rửa mặt thì cô rửa mặt. Đến khi bọn họ làm xong, Tào Nhân đi rồi, Cao Quý Đồng mới vào trong phòng xem Lý Nhiễm.

Lý Nhiễm mơ mơ hồ hồ ngủ nhưng chẳng ngủ được, mở đôi mắt lờ mờ ra liền nhìn thấy một cậu bé đứng trước giường cô, từ trên giường ngồi dậy, tò mò hỏi: “Cháu là ai thế?”

Lần đầu tiên Cao Quý Đồng thấy Lý Nhiễm say rượu, rất kiên nhẫn trả lời: “Con là Cao Quý Đồng, mẹ không nhận ra con sao?”

Lý Nhiễm chỉ nghe rõ nửa câu trước, giơ tay ra sờ má Cao Quý Đồng, “Cao Quý Đồng, con trông đẹp trai, đáng yêu quá, để mẹ thơm một cái có được không?”

Sau khi Cao Quý Đồng lớn, Lý Nhiễm rất ít khi thơm cậu, cô cẩn thận véo khuôn mặt nhỏ của cậu, không nhịn được muốn thơm. Đổi lại là người khác, Cao Quý Đồng chắc chắn không tình nguyện, nhưng đây là Lý Nhiễm, mặc dù cậu có hơi ngượng nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Thấy cậu đồng ý, Lý Nhiễm vui vẻ ôm lấy khuôn mặt nhỏ của cậu thơm hai cái.

“Cao Quý Đồng, mẹ thích con quá cơ.”

Cao Quý Đồng đỡ Lý Nhiễm để cô nằm lại trên giường, ở bên cạnh trông cô, một lúc hỏi cô có muốn uống nước không, một lúc hỏi cô có khó chịu không, Lý Nhiễm cứ ra sức lắc đầu. Chưa được bao lâu dì Chương nấu canh giải rượu đến, Lý Nhiễm ngoan ngoãn uống hết, uống xong cũng không muốn ngủ, nghiêng người trò chuyện với Cao Quý Đồng nằm sấp bên giường cô.

“Mẹ ơi, mẹ say sao?”

“Không có nha.”

Cao Quý Đồng khẳng định cô đã say rồi, lấy tay chọc chọc đôi má ửng hồng của cô.

“Mẹ ơi, bọn họ nói người lớn uống say sẽ nói thật, mẹ cũng vậy chứ?”

Lý Nhiễm không hiểu, lắc đầu.

“Mẹ ơi, con là ai?”

“Là Quý Đồng.”

Cao Quý Đồng chớp con ngươi đen như mực, hỏi: “Mẹ ơi, mẹ thích Quý Đồng chứ?”

“Thích nha.”

“Mẹ thích chú Triệu không?”

“Ai là chú Triệu?”

Cao Quý Đồng nói là chú Triệu Dục, Lý Nhiễm hiểu, gật đầu, “Thích nha.”

Cao Quý Đồng lại hỏi: “Vậy mẹ thích chú Triệu Húc không?”

Lý Nhiễm lại đáp: “Thích nha.”

Cao Quý Đồng hỏi liên tục mấy người, cô đều nói thích, cho đến khi hỏi đến Cao Lãng cô mới lặng im.

“Mẹ ơi, mẹ không thích ông ấy sao?”

Cao Quý Đồng nhìn thấy đôi mắt Lý Nhiễm ảm đạm.

Cô nói: “Không thích.”

Cao Quý Đồng yên tâm, nhưng giây tiếp theo, đã nhìn thấy Lý Nhiễm che mặt. Lúc đầu cô khóc nhỏ, sau đó khóc một cách buồn bã. Cao Quý Đồng luống cuống ôm cô muốn an ủi, cô ôm lấy Cao Quý Đồng tủi thân khóc: “Không thể thích được.”

Một đêm không mộng mị, Lý Nhiễm tỉnh lại vẫn cười dịu dàng. Cao Quý Đồng nghiêm túc nhìn cô, nhìn đến mức Lý Nhiễm có chút không hiểu, cô xoa đầu Cao Quý Đồng, nhẹ nhàng hỏi: “Quý Đồng, con có chuyện gì muốn nói với mẹ sao?”

Cao Quý Đồng lắc đầu, lặng lẽ đeo cặp lên đi học.

Buổi chiều tan học, Cao Lãng đến đón cậu, cậu hơi tức giận trừng mắt nhìn anh, nhìn đến nỗi Cao Lãng hoang mang.

Tuy rằng Cao Quý Đồng vẫn không thân thiết với anh lắm, nhưng sống chung khoảng thời gian này đã không bài xích anh như vậy nữa, cậu lại đột nhiên nhìn anh bằng ánh mắt này, miệng Cao Lãng không nói nhưng trong lòng rất buồn.

Anh rất khó chịu, nhưng lại không thể làm gì cả. Anh nghĩ cách muốn chọc Cao Quý Đồng vui vẻ, nhưng Cao Quý Đồng không khách khí với anh chút nào. Buổi tối anh đưa Cao Quý Đồng về chung cư của Lý Nhiễm, Cao Quý Đồng không thèm nhìn anh một cái, nổi giận đùng đùng chạy đi. Anh lưỡng lự bất an, đi theo sau cậu lên lầu.

Anh biết Lý Nhiễm không muốn gặp anh, đứng ở cửa hé mở hồi lâu. Lý Nhiễm đi tới đóng cửa, nhìn thấy anh thoáng sững sờ.

Mấy ngày không gặp, sắc mặt Lý Nhiễm hồng hào, có vẻ như tinh thần rất tốt. Anh nhìn lâu hơn chút, nói: “Cao Quý Đồng không biết lại tức giận anh gì nữa, cơm tối chỉ ăn một chút.”

Nói xong anh nhấn mạnh mình cũng không làm gì cả, chỉ đến đón cậu tan học như thường, sau đó đưa cậu đi ăn.

Lý Nhiễm gật đầu, nói cô biết rồi, không trách anh.

“Trẻ con thỉnh thoảng cáu kỉnh là chuyện bình thường, em trò chuyện với thằng bé xem, qua mấy ngày nữa là ổn thôi, anh đừng để trong lòng.”

Cao Lãng nghe cô còn an ủi anh, ngực có chút chua xót, nói: “Anh sẽ không để trong lòng, anh chỉ là sợ thằng bé không vui, vì vậy đến nói với em một tiếng.”

Lời này nghe có chút hèn mọn, Lý Nhiễm không biết tiếp tục thế nào.

Cao Lãng gặp cô một lần, cảm thấy hôm nay cũng thoả mãn rồi, đứng ở cửa một lúc bèn giục cô đi vào, đợi Lý Nhiễm đóng cửa lại anh thở dài thật sâu, đi về phía thang máy.

Gương mặt mệt mỏi của anh phản chiếu trên gương thang máy, một khoảng trống to lớn lại tràn vào lòng anh kèm theo cảm giác bất lực nặng nề, khiến anh không có hơi sức ngẩng đầu.

Lý Nhiễm đóng cửa lại, đứng ở cửa một lát, nghe thấy tiếng thang máy mở mới quay người vào nhà. Cao Quý Đồng đang tắm, Lý Nhiễm giúp cậu dọn dẹp lại phòng ngủ, đợi cậu tắm xong ra ngoài, cô nhẹ nhàng hỏi cậu tại sao hôm nay tức giận với Cao Lãng.

Cao Quý Đồng không ngờ Cao Lãng sẽ mách lẻo, phồng má lên, im lặng không nói gì.

Lý Nhiễm sợ cậu lại để tâm vào chuyện vụn vặt, kiên trì khuyên bảo: “Quý Đồng à, chúng ta không phải hứa rồi sao, nếu con cảm thấy bố mẹ làm sai ở đâu thì nói ra mà?”

Cao Quý Đồng vẫn không bằng lòng nói, cuối cùng nhìn Lý Nhiễm có chút lo lắng, tuỳ tiện tìm một lý do cho có lệ: “Chỉ là con nghĩ đến trước kia ông ấy đối xử không tốt với mẹ, cho nên không thèm để ý đến ông ấy.”

Lý Nhiễm nghe vậy, cười không biết phải làm sao: “Quý Đồng à, chuyện trước kia đều là quá khứ, bây giờ bố không phải đã khác với trước kia sao? Anh ấy đã thay đổi rồi.”

Cao Quý Đồng nhớ đến nước mắt của Lý Nhiễm, vẫn cảm thấy tức giận.

“Vậy con cũng ghét ông ấy.”

“Quý Đồng, con đã hiểu chuyện rồi, bây giờ có thể tự mình phán đoán, bố có phải thật sự thay đổi không, anh ấy có phải thật sự thích con, con hẳn là cảm nhận được. Đừng vì chuyện quá khứ, khiến bản thân không vui có được không?”

Cao Quý Đồng không đáp, cậu nhìn Lý Nhiễm.

“Mẹ, bây giờ mẹ vẫn không biết trả lời câu hỏi đó của con sao?”

Đôi mắt của cậu bé trong veo lại sáng ngời, người lớn bị nhìn bằng ánh mắt như vậy hiếm khi có thể nói dối. Cô gần như không cần đoán, lập tức hiểu Cao Quý Đồng nói về vấn đề nào.

“Mẹ, nếu có một người thực sự trong lòng vẫn luôn nghĩ về người khác, tại sao cô ấy cứ giả vờ không sao cả.”

Lý Nhiễm không biết tại sao Cao Quý Đồng sẽ hỏi câu hỏi như thế này, lần đầu cô nghe thấy câu hỏi này thì vô thức né tránh.

Cao Quý Đồng rất thông minh, Lý Nhiễm chẳng muốn lừa cậu.

“Mẹ cũng không biết, Quý Đồng.”

Trên thế giới này luôn có rất nhiều chuyện không thể nào giải thích được, nếu không có những chuyện này, con người có lẽ không có phiền não đi.

Nhưng con người không thể nào không phiền muộn, bởi vì không phiền muộn thì không vui vẻ. Tại sao không thể chỉ có niềm vui? Trên thế giới này có rất nhiều ý nghĩ cũng không có lý do.

Không có cách nào giải thích cũng không có bất kỳ lý do nào có thể nói, Lý Nhiễm không thể làm rõ những chuyện này, dù chịu tổn thương rất nhiều cũng không thể nào làm rõ.

Bình luận

Truyện đang đọc