NHÌN EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Red de Ed

Buổi tối, Sầm Thành chuẩn bị nấu lẩu ăn trong ký túc xá. Ai cũng là “động vật” ăn thịt, nên chuẩn bị một số thịt lớn: Thịt bò đã thái miếng sẵn, cánh gà đã giã đông, còn có hai cặp lồng trứng cá và sủi cảo. Bó cải thìa duy nhất được mua về, bị vứt chỏng trơ ngoài nồi lẩu, thoạt nhìn chưa tới cuối bữa thì sẽ chẳng có ai buồn bận tâm đến nó.

Mấy anh con trai nín thở, tập trung ngồi vây quanh bếp lẩu sôi sùng sục, mắt nhìn chằm chằm vào nước canh rực lửa trong nồi. Chẳng bao lâu, lượt đồ nhúng đầu tiên đã có thể gắp lên.

Đúng lúc ấy, điện thoại của Dương Lạc đổ chuông.

“A lô, Lạc Lạc đấy à. Chú hai đây.”

Lạc Lạc? Rõ ràng bàn tay đang cầm đũa của Hàn Nghị thoáng run, trên mặt hiện lên nụ cười khả nghi.

Dương Lạc lườm cậu một cái, đứng dậy, đi tới ban công.

“Chú hai, có việc gì không ạ?”

Trong loa truyền tới tiếng thở dài của Dương Hoa: “Không có việc gì thì không được tìm cháu à?”

Dương Lạc bật cười: “Dạ đâu có. Cháu đang ăn lẩu ạ. Mấy thằng trong ký túc ăn như hổ sói ấy, cháu ra ngoài một lát, chỉ sợ bên trong cũng chẳng thừa lại cái gì.”

“Không sao. Tối mai chú cháu mình ra ngoài ăn đi, đúng lúc chú có việc qua đấy.”

“Vâng, kiểu gì chú hai cũng phải đãi đấy nhé.” Dương Lạc đồng ý ngay.

“Vậy ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp, cháu mau vào đi, tranh thủ mà ăn. Thời gian và địa điểm cụ thể, chờ chú đặt chỗ xong sẽ cho cháu biết.”

“Vâng, tạm biệt chú hai.”

“Tạm biệt.”

Dương Lạc để điện thoại vào túi áo.

Còn đang nghĩ phải nên mở lời với người nhà thế nào đây, tự họ đã tìm đến cửa rồi.

Giờ biết nói sao? Hay là chờ thêm một thời gian nữa?

Cậu tựa vào lan can, nhìn cây đèn đường bên dưới, trong đêm đông tản ra ánh sáng leo lắt.

***

Chỗ ăn cơm đã chọn là một quán ăn Hồ Nam rất nổi danh nằm ngoài trường học, hơn nửa tiếng trước giờ hẹn, Dương Hoa đã đến rồi. Buổi trưa ăn cơm ở đây, coi như thám thính địa hình. Có thể là do tham gia huấn luyện sinh tồn ở nơi hoang dã nhiều năm, Dương Hoa luôn cảm thấy tài liệu thu thập được là một chuyện, đích thân trải nghiệm lại là một chuyện khác.

Ông xem giờ, đoán rằng Dương Lạc sắp đến rồi, bèn gọi phục vụ để chọn món. Gọi một phần gà xé phay nướng, một phần sườn xào thì là, một phần ngô chiên rau củ, cuối cùng gọi thêm một bát canh rau mầm. Tất cả đều là món ăn gia đình, đủ dinh dưỡng mà không nhiều. Dương Hoa nhìn hoá đơn, hài lòng gật đầu, thầm nghĩ tại sao năm xưa không có ông chú nào đến trường thăm mình cơ chứ.

Dương Hoa và gia đình anh có quan hệ rất thân thiết. Ba mẹ ông mất sớm, ngay từ thời cấp hai, anh trai Dương Trung đã gánh vác mọi việc trong nhà rồi. Dương Trung hơn ông mười bốn tuổi, học Đại học hệ đào tạo chất lượng cao của khoa Vật Lý, thuộc kiểu thiên tài nghiên cứu xa lánh cuộc đời. Tuy Dương Hoa nói chuyện ít hợp cạ với anh trai mình, sở thích cũng một trời một vực, nhưng trong lòng vẫn hết sức tôn trọng anh trai, tuyệt đối không cho phép người khác lấy anh mình ra làm trò đùa. Ông cứ lo Dương Trung trầm tính ít nói sẽ không được cô nào thích. Vậy nên khi lần đầu tiên thấy Bao Vân và anh trai ở bên nhau, ông đã nghĩ, chắc hẳn ba mẹ trên trời cũng phải thấy vui mừng.

Bao Vân là một trong số những người phụ nữ đặc biệt nhất ông từng gặp. Từ trước đến nay, chưa bao giờ tìm thấy nét gì gọi là “hiền lương thục nữ” ở bà. Bản thân bà nghiên cứu về nữ quyền, ở nhà còn khoanh tròn bằng bút đỏ vào ngày 25/11[1] trên lịch, ra ngoài còn dán rất nhiều dải ruy băng trắng thành hình trái tim[2]. Ngày qua ngày, Dương Hoa bị chị dâu ngấm ngầm thay đổi, có khi còn bật ra câu cửa miệng “Đàn ông mấy người” của chị dâu.

[1] Ngày quốc tế loại bỏ bạo lực đối với phụ nữ.

[2] Ruy băng trắng (hay “white ribbon”): Đây là một biểu tượng, cũng là tên của chiến dịch truyền thông nhằm thể hiện và truyền bá một nhận thức nào đó. Có nhiều chiến dịch White Ribbon từng được tổ chức, tuy nhiên ở đây nhắc đến chiến dịch White Ribbon về ngăn chặn bạo lực phụ nữ. Dải ruy băng trắng trông giống hình trái tim:



Bao Vân trông có vẻ xuềnh xoàng, nhưng thật ra vô cùng chân thành với người khác, chưa bao giờ cố gượng ép. Chỉ cần bà thích anh, thì sẽ lo nghĩ cho anh từ tận đáy lòng. Hơn nữa cũng như Dương Trung, bà không có khái niệm gì về tiền bạc, đủ tiêu là được rồi. Dương Hoa lên Đại học, tiền học do hai người chi, hết sức dứt khoát, cũng không ra vẻ như người ban ơn. Ở nhà, cuối tuần mua cá mua gà đều không quên gọi ông về, ba người tranh nhau ăn, hương vị khi đó, dù cho mai sau có nếm bao nhiêu món ngon, cũng không bao giờ cảm nhận được nữa.

Sau đó thì có Dương Lạc. Thằng cháu trắng trẻo mà mình chứng kiến từ khi lọt lòng cho tới trưởng thành.

Nghĩ đến đây, khoé môi Dương Hoa chậm rãi cong lên.

Chẳng bao lâu sau, Dương Lạc tới, khoác một chiếc cặp quai chéo, dáng vẻ rõ ràng là vừa tan học chạy đến. Dương Hoa kéo chiếc ghế bên cạnh ra, cho cậu ngồi xuống.

“Đói không? Đã gọi món rồi, sẽ mang lên ngay thôi.”

“Tất nhiên là đói ạ.” Dương Lạc thoải mái nói, “Cháu đã tính phải làm thịt chú một bữa no, hôm nay ngay cả cơm trưa cũng không ăn đấy.”

Dương Hoa bật cười, trước đây khi ông còn học Đại học, tự mình làm thêm, lĩnh lương sẽ dẫn cháu trai ra ngoài ăn. Lần nào Dương Lạc cũng bảo bữa trước không ăn nhiều cơm, dõi mắt chờ ông về nhà. Thật ra cũng chỉ là mấy món đồ nướng, đồ ăn nhanh các kiểu, hồi đó còn rất hiếm lạ, giờ thì ai cũng bảo là thức ăn rác.

Món ăn mang lên, có lẽ Dương Lạc đói thật, hoặc cũng có thể là có khẩu vị, ăn mà cảm thấy hương vị thơm ngon lạ thường. Trong mắt chú hai, trông cậu hệt như một chú hổ con.

“Quốc khánh cũng không về nhà, có bạn gái rồi phải không?” Dương Hoa hỏi cậu, tiện thể giúp cậu rót ít trà.

Dương Lạc ngẩng đầu lên: “Chắc vậy ạ.”

Dương Hoa kinh ngạc: “Chắc vậy là sao? Có là có, không là không. Cháu đừng doạ chú.” Sao ngay cả một chút phong thanh cũng chẳng có, vô duyên vô cớ lại lòi ra cô bạn gái thế này?

Dương Lạc nhìn ông bằng đôi mắt trợn to: “Chú hai, cháu đâu còn nhỏ nữa. Có bạn gái cũng không phải chuyện lạ mà.” Chẳng lẽ tại mình giả vờ giống quá ư? Phản ứng lớn như thế. Hai chữ “Bạn gái”, gọi ra đúng là mất tự nhiên.

Nín thở, Dương Hoa hỏi dò: “Ý chú là cháu chẳng chịu báo tiếng nào với mọi người cả. Dù sao cũng là chuyện lớn trong đời cháu, hay là, cháu chưa định nghiêm túc?”

Dương Lạc cầm đũa gắp rau cho vào miệng: “Không phải bây giờ cháu đang nói với chú đấy ạ.”

Dương Hoa suy nghĩ lời cậu: “Cháu nghiêm túc à?”

“Cháu còn đang nghĩ khi nào dẫn người ta về nhà mình ấy?” Dương Lạc thản nhiên nói, đồng thời để ý nét mặt của chú hai.

“Cháu đã nói cho ba mẹ cháu chưa?” Dương Hoa cảm thấy đau đầu.

“Vẫn chưa ạ. Loại chuyện này, tất nhiên phải nói với chú hai trước rồi.”

“Được, cháu đừng nói cho họ vội. Chú sợ bất ngờ quá họ không chịu nổi.” Dương Hoa bưng trán, chỉ cảm thấy đáy lòng hụt hẫng.

Còn lâu họ mới không chịu nổi, Dương Lạc thầm nghĩ. Người duy nhất không chịu nổi là chú hai thì có.

Tất cả là tại cháu, hồi bé cứ giả vờ ngoan ngoãn trước mặt chú. Mẹ cháu đã nói từ lâu là muốn tìm một người quản lý cháu rồi, đi ở rể cũng được.

Cậu cắm cúi tiếp tục dùng bữa.

Hôm nay, coi như thôi vậy. Cậu liếc nhìn Dương Hoa, dường như vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Chẳng hiểu sao trong lòng Dương Lạc lại vui vẻ, dù sao chú hai cũng thương mình thế cơ mà.

Có điều, thầy thật sự là một người rất rất tốt. Tuy có lẽ chú chưa thể chấp nhận được ngay, nhưng, cuối cùng nhất định chú sẽ thích thầy ấy. Như chú và cháu đều thích ăn kẹo trái cây vị quýt, thích ăn loại xúc xích nướng dai ách vậy.

Nhất định là thế. Chú hai ơi.

Bình luận

Truyện đang đọc