NHÌN LÊN - THỦY MẬT ĐÀO VỊ

Editor: Olwen_5

Kỳ thành vào giữa mùa hè.

Mặt trời chói chang trên cao, Thời Lục xách theo vali hành lý cùng đàn cello mới, vừa đi vài bước ra sân bay, đột nhiên không hề cảm thấy có dấu hiệu ngầm nào đang nổi lên.

Bạn cô không nói rõ chỗ nào. Thời Lục chỉ có thể đứng ở ngoài cửa, nương theo phía trên, chờ bạn cô tới đón.

Cô mặc một chiếc váy hai dây mỏng, thân hình lả lướt tinh tế, lõa lồ bên ngoài là da thịt trắng nõn.

Lúc này, di động bỗng nhiên vang lên.

Thời Lục tùy ý xõa tóc đen xoăn dài xuống, vội vàng nghe điện thoại.

Điện thoại bên kia truyền đến âm thanh hoạt nháo "Cậu tìm chỗ nào đó ngồi chờ, tớ lập tức tới ngay".

Thời Lục từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng lười biếng "Ừ".

Cô mới trải qua hơn hai giờ bay, vốn dĩ rất mệt mỏi, lại bị dính nước mưa, đột nhiên cảm thấy bực bội trong lòng, ở chỗ này đạp xuống vài cái, gót giày tinh tế không nhẹ không nặng nện ở trên mặt gạch, tiếng va đập giữa gót giày và nền gạch vang lên.

Váy đen cùng dung mạo mỹ nữ đứng ở cửa sân bay, trong tay còn cầm hộp đàn cello, người đi ngang qua đều nhịn không được ngoái đầu lại nhìn.

"Tớ tới rồi, cậu đang ở đâu?" Vân Mùa Đông hỏi.1

Thời Lục ngẩng đầu nhìn, đang chuẩn bị nói cho người bên trong điện thoại, tầm mắt lại bỗng nhiên đình trệ ở phía trước, câu trả lời ở trong miệng cũng nuốt xuống theo.

Phía đó có một người đàn ông đi qua, thân hình cao lớn, tây trang được cắt may khéo léo, thành thục, anh tuấn.

Bên người hắn còn có người đi cạnh, có vẻ là trợ lý, trợ lý giúp hắn đẩy cửa, đứng ở phía trước bảo vệ thật cẩn thận.

Trong thời gian ngắn ngủi, hắn cúi đầu nhìn xuống dưới đồng hồ, rồi để tay xuống, hơi mất hai giây, mới chậm rãi nhấc lông mi lên, hình như có linh cảm mà nhìn về phía bên này.

Rõ ràng là thời gian quá ngắn, lại vô tình làm Thời Lục cảm thấy như trải qua thật lâu.

Nam nhân với làn da trắng, thân hình lưu loát, trời sinh một bộ dáng nhã nhặn, bề ngoài sạch sẽ, chỉ là biểu tình quá mức lạnh nhạt.

Con ngươi hắn đen nhánh, cùng cô nhìn nhau.

Bọn họ hai người đều đem điện thoại đặt ở bên tai, làm Thời Lục có một loại ảo giác là hắn đang cùng cô thông điện thoại.

Đợi một lúc, tầm mắt hắn hơi lạnh, Thời Lục ngừng thở, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, thiếu chút nữa đã hô lên tên của hắn.

Hứa Túc Dã.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt lạnh nhạt của hắn đã rời đi, phảng phất như nhìn một người xa lạ.

Lúc sau, trợ lý của hắn đã đến, cùng với hắn đi vào trong mưa, dần dần biến mất không thấy nữa.

Lông mi Thời Lục run rẩy, tim cô nhanh chóng bị làm lạnh.

"Này? Cậu đang ở đâu?" Vân Mùa Đông vẫn luôn chờ câu trả lời từ cô, lại hỏi một lần nữa.

Giọng nói từ bên điện thoại vang lên, kéo Thời Lục trở lại hiện tại.

Có chút thất thần, tầm mắt một lần nữa trở nên rõ ràng, tí tách tí tách tiếng mưa rơi lọt vào tai.

"C3" Thời Lục theo bản năng nói ra, lấy lại tinh thần mới nói thêm một câu "Nói sai rồi, C2".

Rất nhanh, Vân Mùa Đông đã xuất hiện.1

Vân Mùa Đông mặc một chiếc áo thun rộng, to cùng quần cao bồi, tết tóc hai bên, nhiệt tình mà chạy tới chỗ cô đang đứng.

Thời Lục có chút thất thần mà đi theo Vân Mùa Đông đến bãi đỗ xe, đem đàn cello để ở sau cốp xe, sau đó cô ngồi ở vị trí ghế lái phụ.

Vân Mùa Đông ríu rít nói một câu, cũng không thấy Thời Lục trả lời, Vân Mùa Đông chuyên chú khởi động xe, rồi nghi hoặc hỏi "Làm sao vậy, Lục Lục".

Thời Lục nhớ lại vừa rồi, ngẫu nhiên gặp được hắn, cô vẫn có một loại cảm giác không chân thực như cũ.

Từ năm hai mươi tuổi chia tay Hứa Túc Dã, đã rất lâu rồi, bọn họ đã bốn năm không gặp nhau.

Không nghĩ tới sẽ dưới tình huống như vậy mà gặp lại.

Thời Lục hơi nhíu lông mày, trốn tránh câu hỏi, dường như nhìn về phía ngoài cửa sổ "Không có gì".

"Lục Lục, lần này cậu xác định sẽ ở lại Kỳ Thành luôn sao?"

"Ừ".

"Chúng ta rốt cuộc cũng có thể ở cạnh nhau. Chờ lát nữa đi ra ngoài ăn bữa cơm, tớ sẽ đưa cậu về nhà".

"Được" Thời Lục trả lời.

"Chừng nào thì cậu đi đại học Kỳ Thành báo danh?"

"Thứ hai tuần sau".

Thời Lục mới từ nước ngoài về, việc đầu tiên cô làm là đi tới đại học Kỳ Thành làm giáo viên dạy đàn cello.

Đây là do người trong nhà vô sắp xếp, cô cũng không có ý kiến gì.

"Tớ nghĩ rằng cậu sẽ vào công ty nhà cậu làm việc, không nghĩ tới cậu sẽ chọn làm giáo viên".

Thời Lục cứng đờ mà cong môi.

"Cậu là muốn tự sinh tự diệt à?".

"Chính là tự mình lo".

"Tớ làm việc ở Kỳ Đại, hay là tớ giúp cậu tìm phòng ở đi, đối với cậu thì cũng rất quen thuộc".

"Cậu thật phiền phức" Thời Lục đáp.

"Cậu với tớ thì khách sáo cái gì" Vân Mùa Đông cười nói.

Bên trong xe lại yên tĩnh, cô mông lung nhìn ngoài cửa sổ, nhớ lại vừa rồi đã đối diện với ánh mắt lạnh lùng kia, Thời Lục bỗng nhiên cảm thấy trong ngực khó chịu.

Đột nhiên không kịp chuẩn bị mà gặp lại Hứa Túc Dã, những chuyện trong quá khứ đè nén rất nhiều năm cũng theo cảm xúc mà phát ra.

"Vừa rồi, tớ thấy bạn trai cũ của tớ" Thời Lục nghiêng đầu dựa vào cửa kính xe.

Cô dùng tay gõ nhẹ vào cửa sổ xe.

Giọng nói của Vân Mùa Đông biến mất vài giây, nắm thật chặt tay lái xe, dè dặt hỏi "Mối tình đầu của cậu?".

Thời Lục đáp nhẹ "Ừ."

"Không phải cậu nói hắn ngủ với cậu xong thì liền nói chia tay sao? Loại tra nam đó! Lục Lục, cậu vẫn còn nghĩ tới hắn?"

Vân Mùa Đông đối với chuyện Thời Lục ở nước ngoài học, cũng không hiểu rõ bằng lúc cô ở bên Hứa Túc Dã.

Thời Lục nhẹ nhàng thở ra, rồi nhớ lại chuyện cũ.

Bởi vì cô chưa từng nghĩ tới, Hứa Túc Dã thật sự sẽ từ bỏ được cô.

Hắn nhất định sẽ trở về, lúc ấy cô cứ như vậy mà chắc chắn.

Thời Lục vẫn luôn cảm thấy trên thế giới này tất cả mọi người đều muốn bỏ rơi cô.

Hứa Túc Dã, hắn cũng đầm vậy.

Ngày đó ở khách sạn, bởi vì có một chút chuyện, cảm xúc của bọn họ đều không tốt, cô không lựa lời mà nói chia tay.

Thật ra cô không có sợ, cô chưa bao giờ đem chuyện chia tay làm như một chuyện lớn, cũng chưa từng để ý kĩ Hứa Túc Dã, chỉ coi hắn như một món đồ để tiêu khiển trong lúc nhàm chán.

Cô nói xong, Hứa Túc Dã im lặng, hắn ngồi ở trên ghế sô pha, tay nắm chặt lại rồi buông ra, cuối cùng đồng ý.

Đây không phải là lần đầu tiên Thời Lục nói chia tay, bọn họ cũng đã không ngừng hợp rồi lại tan.

Nhưng đây l lần đầu tiên Hứa Túc Dã đồng ý chia tay.

Thời Lục còn không kịp hối hận, nhưng bọn họ cũng đã chia tay rồi.

Ngay từ đầ, Thời Lục còn không có cảm giác gì, chỉ là mỗi một lần tính tình không tốt, theo thói quen cô sẽ muốn tìm tới Hứa Túc Dã, vừa quay đầu lại mới phát hiện, hắn đã đi rồi.

Cứ như thế, đột nhiên không chút lưu luyến nào mà biến mất trong thế giới của cô.

Cảm giác bị vứt bỏ đó, Thời Lục lần đầu tiên cảm nhận được đau đớn xuyên tim.

Khoảng thời gian kia, mỗi lần cô nửa đêm tỉnh dậy, trên mặt sẽ đều là sự lạnh lẽo.

Hắn rất nhẫn tâm, nói chia tay liền chia tay.

Thời Lục hận hắn vô tình, sau lại đó muốn quay lại, nhưng nói chuyện cùng Vân Mùa Đông, lúc đó là là lúc trong lòng cô còn tức giận, liền nói Hứa Túc Dã là tra nam, ngủ xong thì bỏ rơi cô.

Nhưng cô quen biết hắn nhiều năm, Thời Lục biết, hắn không phải là người như vậy.

Ngược lại, là cô tổn thương hắn nhiều hơn.

"Thật ra...... Hắn không phải tra nam, lúc trước là tớ nói chia tay trước" Thời Lục nghĩ, trải qua nhiều năm như vậy, không thể để lại những bực tức năm đó nữa, nên phải nói rõ ràng.

"Lúc trước cậu và hắn vì sao lại chia tay?".

"Đã quên" Thời Lục nhanh chóng lau khóe mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bình luận

Truyện đang đọc