NHỊP TIM SÁNG SỚM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Xin chào, Lương Tây Văn.
Tâm trạng Nguyễn Niệm hôm nay như Yến Kinh đầu đông, đầy khói mù không dứt.
Cô co rúm người ngồi trong góc ghế dài ở tàu điện ngầm, tàu chạy như bay, khi mở cửa đúng ngay thời điểm tan tầm, vô số người trào ra, lại vô số người chen vào
Nguyễn Niệm ôm giỏ xách bấm bấm di động.
Cô đang đợi bà Quý thông báo, nhưng đợi nửa tiếng rồi vẫn không dám thúc giục, bởi vì mẹ của cô Quý Sương làm việc ở bộ ngoại giao, mỗi ngày trên bàn đều chất đống văn kiện, điện thoại đổ chuông không ngừng, cô không dám làm phiền.
Thật ra Nguyễn Niệm sống có hơi "nội tâm".
Cô mở wechat, nhìn danh sách trò chuyện của mình, mở cuộc hội thoại với Tằng Tử Di, từ hai tiếng trước chỉ có một mình cô online, Tằng Tử Di không trả lời.
Không phải do quan hệ của hai người không tốt.
Nguyễn Niệm học đại học ở thành phố Tân Hải kế bên Yến Kinh, cả hai là bạn cùng trường, còn là hàng xóm ở ký túc xá, đương nhiên khá thân nhau, sau này tốt nghiệp Nguyễn Niệm về Yến Kinh, không muốn ở với gia đình, nhưng đây là Yến Kinh, là thành phố tấc đất tất vàng, tiền thuê nhà rất mắc cho nên chỉ có thể thuê nhà chung.
Cô lại không dám thuê nhà với người lạ, trùng hợp Tằng Tử Di có ý đến Yến Kinh phát triển, hai cô gái hùng lại thuê một phòng trọ ở ngoại ô thành phố.
Nhưng Tằng Tử Di mãi không tìm được công việc chính thức, bề ngoài không tệ, lại có khả năng trang điểm, do vậy hiện đang làm một beauty blogger, thỉnh thoảng nhận quảng cáo, suốt ngày cắt dựng video, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không như bình thường.
Hôm nay 15:00 khi Nguyễn Niệm ra ngoài, Tằng Tử Di lại muốn đi ngủ.
Nguyễn Niệm lên tàu điện ngầm, lúc đeo tai nghe, đột nhiên phát hiện mình vội ra ngoài, quên mang theo chìa khóa.
Cô không biết Tằng Tử Di ngủ chưa, lại ngại gọi điện thoại trực tiếp, cho nên đã nhắn hơn mười tin nhưng đối phương không hề phản hồi, xui thay chủ nhà lại không phải người bản địa, phải tìm công ty mở khóa sao? Ổ khóa nhà cô vì Tằng Tử Di hay quên mang chìa khóa mà phá mấy lần, lần trước thợ còn bảo nếu phá nữa sẽ phải đổi ổ khóa, cộng thêm việc Tằng Tử Di dễ tỉnh, một chút tiếng động là thức, mỗi lần đều oán giận dong dài mãi.
Ở khách sạn ở sao? Cô lại không mang theo căn cước công dân.
Đau đầu quá!
Nguyễn Niệm lướt wechat, cô cũng ở Yến Kinh bao nhiêu năm thế mà không tìm được người cho mình ở nhờ.
Trong trường hợp xấu nhất thì chỉ đành về nhà bà Quý Sương.
Nguyễn Niệm thở dài.
Chính ngay lúc này, di động của cô cuối cùng cũng đổ chuông, cô tưởng Quý Sương bận xong rồi, kết quả nhìn tên người gọi tới, trái tim lạnh đi phân nửa.
Lương Hách Khiêm.
"Nói cho em biết, tôi giải quyết xong rồi, lát nữa tối sẽ không qua chỗ bà ăn uống đâu, em với mẹ em đi đi, trong tình hình này gặp tôi mọi người càng xấu hổ!" Lương Hách Khiêm đang lái xe, mơ hồ nghe thấy tiếng gió.
"Anh giải quyết thế nào?" Nguyễn Niệm thở phào, "Đừng mà, có mỗi tôi và mẹ tôi tôi sẽ chết đấy!"
"Hôm nay anh tôi đi công tác về, tôi xung phong nhận việc đi đón anh, bà tôi đồng ý rồi, lát nữa đón anh ấy xong chúng tôi sẽ đi đánh bài, hay là em đi đánh bài với tôi đi?"
"Không thèm."
Nguyễn Niệm lại cúi đầu, theo bản năng nóng chặt góc váy.

Đó là cậu ấm ăn chơi trác táng nổi tiếng, cô không muốn tiếp xúc nhiều.
Lương Hách Khiêm không phải người thận trọng, anh ta là thiếu gia sống trong nhung lụa từ nhỏ, nhưng ở thời điểm quan trọng, anh ta cũng chính chắn một chút, chân thành nói: "Nguyễn Niệm, em đừng nghĩ đây là vấn đề của em."
"Hả?" Nguyễn Niệm mệt mỏi ỉu xìu, đầu óc lúc này chỉ đang nghĩ cách lát nữa phải lừa gạt cho qua bữa tiệc thế nào.
"Mẹ cô và bà tôi muốn tác hợp cho chúng ta, nhưng chúng ta là anh em thuở nhỏ, hai ta không thể cho nhau cảm giác đó.


Tôi nói trước, tôi không có rung động nam nữ với em đâu, chắc em cũng không có đúng không?"
"Anh yên tâm, không có."
"Vậy không phải được rồi sao, hai chúng ta nếu có thể thành thì sớm đã thành rồi, chúng ta là anh em tốt, tôi cũng không thể mất đi người bạn như em, lát nữa nếu thật sự không được, tôi nhất định sẽ yểm hộ giúp em về sớm." Nghĩ tới bữa tiệc vô lý đó, Lương Hách Khiêm lại rùng mình, "Mẹ em làm ở bộ ngoại giao, bà tôi là giáo sư, ông tôi là lão cán bộ về hưu của đài truyền hình.

Bữa cơm này khó nuốt lắm, thôi bỏ đi."
"Vậy anh giúp tôi một chuyện." Thật ra Nguyễn Niệm không hề nghe lọt tai lời Lương Hách Khiêm nói.
Trong đầu cô lóe lên một ý định.
"Nói đi."
"Anh tìm chỗ ở cho tôi, tôi quên mang chìa khóa rồi."
"Không phải nhà em ở Yến Kinh sao? Em về nhà ở đi?"
"Anh thấy tôi muốn ở chung với mẹ tôi hả?"
"Cũng đúng, mẹ em đáng sợ lắm.

Không thành vấn đề, tôi sẽ tìm chỗ ở cho em, lát nữa tôi báo." Lương Hách Khiêm đồng ý.

Di động đột nhiên rung lên, anh ta liếc nhìn một cái, "Không nói chuyện với em nữa, thư ký của anh trai tôi nói anh ấy sắp đáp máy bay rồi, tôi đi đón anh ấy trước đây."
"Nè..."
Nguyễn Niệm còn chưa nói xong, cậu út nhà họ Lương đã cúp máy.
Rõ ràng cô nên thở phào, nhưng trong lòng cứ có cảm giác không thoải mái.
Thở phào là vì thái độ rõ ràng của Lương Hách Khiêm, hai người họ không có khả năng, cô cũng không muốn có bất kỳ quan hệ nào ngoại trừ bạn bè với anh ta.
Không thoải mái sao, đương nhiên là vì Quý Sương, bà ấy xưa giờ luôn khư khư ý mình, hiện tại cố ý khuyến khích cô và Lương Hách Khiêm, nguyên do đương nhiên là "hiểu tận gốc rễ".

Cả hai tuy là bạn thuở nhỏ nhưng vốn không thân như vậy, chỉ là quan hệ giữa hai nhà quá tốt.
Cô không biết Quý Sương sẽ làm gì tiếp theo, với mẹ của mình cô chỉ biết áy náy.
Nguyễn Niệm ngồi chờ thêm nửa tiếng, cuối cùng cũng chờ được điện thoại của Quý Sương.
Cô không biết tại sao bản thân lại căng thẳng, chỉ biết bản thân lúc này căng thẳng như học sinh gặp thầy cô giáo.
Cô hít sâu một hơi, mới bắt máy: "Mẹ."
"Ở tàu điện ngầm à?" Giọng Quý Sương hơi trầm, có vẻ không vui, thật ra bà có gương mặt hiền lành, bề ngoài là dáng vẻ lão luyện của người làm ở bộ ngoại giao, nhưng bên trong...
Đúng là lâu rồi Nguyễn Niệm không gặp bà.
Bà là người mẹ cực kỳ nghiêm khắc.
"Vâng, ngay dưới nhà là trạm tàu điện ngầm nên con nghĩ tiện đến chỗ bà Lương sẽ tiện." Nguyễn Niệm cân nhắc câu chữ, "Con bây giờ..."

"Hôm nay anh trai của Hách Khiêm về, nghe bảo phải đón gió tẩy trần cho anh mình, buổi tối phải về nhà nên hôm nay chúng ta không tiện đi làm phiền, để mẹ chọn ngày khác." Quý Sương nói năng ngắn gọn.
Nguyễn Niệm thở phào: "Vâng."
Quý Sương bắt giữ được cảm xúc của cô, thay đổi chủ đề: "Tối nay về nhà ăn cơm không?"
Chỉ một vấn đề đơn giản thế mà khiến Nguyễn Niệm im lặng nửa phút.
Quý Sương cho một cái bậc thang, làm như tùy ý nói: "Tháng sau mẹ phải đi Los Angeles công tác, không biết khi nào phải về, lát nữa mẹ còn có vài văn kiện cần xử lý, chỉ có chút thời gian ăn cơm thôi.

Con tới đi, mẹ bảo thư ký đón con."
Có lẽ vì đêm nay đã có chỗ ở...!Nguyễn Niệm trốn tránh: "Vậy con không quấy rầy mẹ nữa."
Quý Sương im lặng mấy giây, bà vốn không thích những trò ướt át, lại biết Nguyễn Niệm đang trốn tránh điều gì, vì thế nói thẳng: "Chuyện này có quyết định trong năm nay."
"Chuyện nào?" Nguyễn Niệm giả bộ không hiểu.
"Chuyện của con và Lương Hách Khiêm.

Nhà họ Lương xuất thân danh môn, nếu không phải mẹ thân với bà nội của thằng bé, cuộc hôn nhân này đã không tới phiên nhà ta có cơ hội.

Xét về gia thế hay nhân phẩm, mẹ tin nhà họ Lương, con gả qua đó, sự nghiệp hay cuộc sống đều thuận lợi tốt đẹp.

Bây giờ sức khỏe của ông nội Lương Hách Khiêm không tốt, chỉ mong chuyện của hai đứa sớm thành.

Nguyễn Niệm, con đừng nghĩ mẹ đang can thiệp vào cuộc sống của con, từ lúc con vào đại học, mẹ có xen vào chuyện của con không? Việc nhỏ có thể sai lầm nhiều lần, chuyện lớn con tự đối diện được mấy lần hả?"
Nguyễn Niệm vốn định phản bác, nhưng câu cuối cùng của Quý Sương đã trực tiếp khiến cô á khẩu không trả lời được.
Cô sợ Quý Sương lôi ra chuyện cũ, đành mềm mỏng nói: "Để con nghĩ lại..."
"Nguyễn Niệm, ngoại trừ việc đi học, hôn nhân của con là chuyện lớn cuối cùng mẹ xen vào."
Quý Sương đã nói tận đây, Nguyễn Niệm cắn môi, nghe bên kia có người gọi bà: "Bí thư Quý, xe tới rồi."
...
Ra khỏi trạm tàu điện ngầm, Nguyễn Niệm bỗng có cảm giác bơ vơ không nơi nương tựa.
Đầu đông, mới 18:00 trời đã tối, ngay giờ cao điểm buổi chiều, đường phố đông đúng, tiếng còi xe bên tai không ngừng.
Cô ngửa đầu hít sâu một hơi, sương trắng tỏa ra bốn phía.
Nguyễn Niệm tới Pizza Hut, trong quán đa phần là trẻ con ầm ĩ, còn chưa ăn xong cô đã không muốn ở lại nữa, liền nhắn tin thúc giục Lương Hách Khiêm, sau đó quay lại trang chủ Wechat.
Có vài tin nhắn trong đổi công việc trong nhóm.
Cô làm việc tại bộ phận pháp lý của một công ty bất động sản, cũng không phải nhân viên pháp chế chuyên ngành gì, chỉ là một nhân viên phiên dịch bình thường phụ trách dịch thuật các giấy tờ thủ tục.
Công ty này nằm trong danh sách Fortune 500.


Trưởng phòng của họ là người nước ngoài, mới tới nửa năm, rất ít gặp, nghe nói là con trai của ông chủ tổng công ty bên Mỹ, nhưng mấy năm trước anh ta đã đổi quốc tịch, trong văn phòng cứ đồn đãi liên tục, nhưng mọi người đều tôn trọng quyền riêng tư, không hỏi nhiều.
Phó phòng tag tên @Nguyễn Niệm Sofia: Kỳ nghỉ phép đi thăm người thân của ông chủ kết thúc rồi, ngày mai sẽ về nước, văn phòng không đủ nhân lực, lối ra T3 của sân bay quốc tế Yến Kinh, đây là Wechat của ông chủ @Mã Ques Sullivan, cô add đi.
Tin nhắn được gửi một tiếng trước.
Trong nhóm lần lượt có người gửi tài liệu.
Phó phòng tag xong, trưởng phòng nhắn trả lời bằng một icon mỉm cười.
Nguyễn Niệm có hơi căng thẳng.

Ảnh đại diện của trưởng phòng là một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, khoảng 30 tuổi, rất khí chất, trông giống Henry Cavil thời còn trẻ.
Nguyễn Niệm vừa add Wechat người ta, Lương Hách Khiêm đột nhiên gọi điện.
"Đang ở đâu đấy? Tôi tìm được chỗ rồi." Lương Hách Khiêm thúc giục cô, "Trong vòng năm phút phải ra đây.

Vất vả lắm tôi mới sắp xếp được."
"Ra ngay."
Ở vỉa hè ngay trước Pizza Hut, Nguyễn Niệm lấy khăn giấy ra lau miệng, vừa ngước mắt liền thấy siêu xe của Lương Hách Khiêm.

Cô cầm túi xách chạy ra, lúc đi ngang 711 không khỏi dừng lại một giây, cuối cùng vẫn không bước vào.
Nguyễn Niệm mở cửa, trong xe có một mùi hương nhàn nhạt như hương trầm, yên tĩnh lạnh lùng, đây không phải mùi nước hoa của Lương Hách Khiêm, chắc anh ta vừa đi đón anh trai mình.
"Em không về nhà ăn tối hả?" Lương Hách Khiêm hạ cửa sổ, sờ s0ạng hộp thuốc lấy một điếu ra, "Hút một điếu chắc không sao chứ? Mới đi đón anh trai, nhịn cả đường đi rồi."
"Tôi nói không anh vẫn hút mà." Nguyễn Niệm liếc anh ta một cái, tự thắt dây an toàn.
Lương Hách Khiêm bật cười: "Hiểu chuyện."
"Nói chuyện nghiêm túc đi, mẹ tôi muốn đính hôn trong năm nay, lừa được nhất thời chứ không gạt được một đời, anh nói xem phải làm sao đây hả?" Nguyễn Niệm quay đầu hỏi anh ta.
Lương Hách Khiêm cáu kỉnh cắn điếu thuốc: "Không được, tôi có đối tượng rồi, hiểu chưa?"
"Anh có đối tượng từ lúc nào vậy?"
"Đang theo đuổi." Lương Hách Khiêm cảnh cáo, "Cho nên chuyện của chúng ta phải bóp ch3t ngay từ khi ở trong nôi.

Như vậy đi, em coi trọng ai tôi sẽ tác hợp giúp em, ngoại trừ bản thân tôi, trong thương trường này trừ những tinh anh đã kết hôn, có ai mà tôi không tác hợp giúp em được chứ?"
Nguyễn Niệm thầm chửi: Bà Quý chỉ chọn nhà họ Lương thôi!
Xe dừng lại, Lương Hách Khiêm hất cằm: "Chỗ ở tìm cho em, thấy được không?"
Nguyễn Niệm vừa ngẩng đầu, trái tim lập tức thắt chặt, trước mặt là tường đá Giang Nam được điêu khắc tinh tế, trước cửa có treo bảng hiệu.
Tây Giao Đàn Cung.
Là khu cao cấp nhất của thành phố Yến Kinh, công ty họ vốn đầu tư bất động sản, cô ít nhiều cũng mưa dầm thấm đất, nghe nói giá nơi này phải toàn sáu chữ số, bên trong có biệt thự đơn lập được xây dựng theo phong cách Trung Quốc thời xưa, núi sông có đủ.
"Anh có bạn ở đây hả?" Nguyễn Niệm căng thẳng, "Chắc không phải của người ngoài đấy chứ?"
"Không phải người ngoài, là tài sản của anh trai tôi.

Không phải anh ấy luôn ở nước ngoài sao? Nơi này bỏ trống lâu rồi, tôi mới đưa anh ấy về nhà tổ, anh ấy sẽ không về đây đâu, cứ ở đi, có chuyện gì cứ tính lên đầu tôi."
Nguyễn Niệm muốn nói lại thôi.

Không thể phiền người ta nữa, chỉ đành ở tạm đây một đêm.
Lương Hách Khiêm chào hỏi bảo vệ, chứng minh thân phận mới được lái xe vào.

Thời điểm xe dừng lại, di động của Lương Hách Khiêm đổ chuông, Nguyễn Niệm thức thời xuống xe, chiếc siêu xe nhanh chóng phóng đi.
Cô cầm túi xách đứng giữa đường.
Trước mắt là một tòa biệt thự theo phong cách Trung Hoa thời xưa.
Gạch ngói xanh, mái hiên dốc, cột hành lang bằng đá cẩm thạch, trong sân có hồ nước tạo thủy cảnh, hành lang uốn lượn bao phủ, dưới nước có mấy bông súng, gần đó có hai cái cây cao ngất, một cây còn xum xuê, một cây chẳng còn lá tựa như đang ngủ đông.
Nhưng trong sân vẫn tràn ngập cây cỏ, rặng trúc loang lổ bóng trăng đung đưa, ở trong góc là một cái bàn dài và bốn cái ghế vuông.
Lúc này có một người đàn ông đang ngồi trước bàn gỗ đàn hương, hình như anh ta cũng mới về, trên người còn mặc chiếc áo khoác len dài màu đen, cổ thắt chiếc cà vạt màu xám sẫm.
Một tay anh đang cầm điện thoại, tay còn lại thưởng thức ly trà sứ Thanh Hoa.
Gió đêm hòa cùng hơi mát của rừng trúc, một mùi hương trầm thoang thoảng khắp nơi như đóa mộc lan đứng trên đỉnh núi cô quạnh lạnh lẽo.
Anh tuấn tú, khí chất hào hoa như gió thoảng dưới trăng Diệu Đài, như mây bồng bềnh đêm đông.
Gió sương lặng yên, tuy mùa đông giá rét nhưng trong sân vẫn tràn ngập sắc xuân.
Khi người đàn ông ngẩng đầu cứ như mang theo nhiệt độ hòa tan băng tuyết, một giây đó, trái tim cô không ngừng đập rộn ràng.
Hình như nghe thấy tiếng động, có tiếng sột soạt ở góc sân.
Một con Border Collie đứng bên ao xù lông, cảnh giác nhìn cô.
"Vào đi." Anh chỉ nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói.
Giọng anh rất êm tai, ôn hòa nhưng lại ẩn chứa khoảng cách.
Đầu óc Nguyễn Niệm trống rỗng, cứ thế bước vào, mở miệng thiếu chút nói lắp.

Cô có lẽ...!Đã biết đây là ai rồi.
Lương Tây Văn, anh trai của Lương Hách Khiêm.
Một người anh cuồng công việc hiếm khi xuất hiện ở nơi công cộng.
Cô không phải chưa từng gặp anh.

Nguyễn Niệm tốt xấu gì cũng trưởng thành ở Yến Kinh, chỉ khi lên đại học mới đến Tân Hải, lúc còn bé mỗi năm Quý Sương đều dẫn cô tới nhà họ Lương làm khách, cô gặp Lương Tây Văn hai lần, cộng lại chưa quá một phút.
Cô không chắc Lương Tây Văn có nhớ cô không.
"Em...!Hôm nay quên mang chìa khóa nhà nên nhờ Lương Hách Khiêm tìm giúp chỗ ở, anh ta nói anh hôm nay sẽ không về..." Nguyễn Niệm không khỏi quẫn bách, mặt nóng lên, đi không được, ở lại cũng không được.
"Không sao, lát nữa anh phải ra ngoài, em có thể ở đây." Lương Tây Văn đứng dậy, ngoắc tay.
Border Collie do dự mấy giây, nhìn Nguyễn Niệm chằm chằm.
Lương Tây Văn mỉm cười: "Thập Nhất rất nhát gan, không căn người đâu."
Nguyễn Niệm thở phào, bỗng hoàn hồn, cuống quít giải thích: "Chào anh, em là Nguyễn Niệm, con gái của Quý Sương...!Cũng là bạn của Lương Hách Khiêm."
"Chào em, Lương Tây Văn." Anh khẽ cười, "Anh còn nhớ em, Nguyễn Niệm."
(*) Border Collie
.


Bình luận

Truyện đang đọc