NHỚ EM

Editor: Yang Hy.

Khương Tuệ ngồi xuống bàn đối diện, Lương Thiên Nhi kinh nghi bất định, cũng ngồi xuống bên cạnh Khương Tuệ.

Trì Yếm nói: “Lấy chút bánh kem lại đây.”

Thủy Dương đi theo anh, nghe vậy liền vội hạ lệnh xuống, chỉ một lát trên bàn liền bày mấy khối điểm tâm tinh xảo.

Hai cô gái ở đối diện hai vẫn không nhúc nhích, ánh mắt Khương Tuệ dừng ở vết sẹo trên mặt Trì Yếm, khẽ nhíu mày, cô nhớ rõ trước kia khuôn mặt Trì Yếm không có vết sẹo, dù sao đã có rất nhiều chuyện thay đổi.

Trì Yếm cảm nhận được ánh mắt của cô, anh dừng một chút rồi nói: “Hôm nay kêu mọi người tới đây, rất xin lỗi. Nhà ở chúng tôi sẽ không cưỡng ép mua, nếu không muốn bán, mọi người cứ nói ra.”

Ngữ điệu thanh lãnh, không có một chút tình cảm dư thừa, tuy lời nói cực kỳ khách khí, nhưng chớp mắt liền khiến cho Lương Thiên Nhi trắng mặt.

“Tôi bán!” Cô ta cho rằng Trì Yếm đang rút lui, không mua nhà của mình nữa, “Với giá ban đầu, nhà tôi đồng ý bán!”

Trì Yếm liếc nhìn cô ta một cái: “Có thể, chờ lát nữa ra ngoài ký hợp đồng.” Anh cực kỳ đạm mạc bình tĩnh, lại làm Lương Thiên Nhi run lên. Trước kia cô ta ngầm khi dễ Trì Yếm, hiện tại như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cực kỳ sợ hãi.

Nhưng nghĩ đến thân phận hiện tại của anh, trong lòng cô ta lại có loại cảm giác kỳ lạ, người đàn ông này thực sự có năng lực.

Khương Tuệ cũng có chút ngoài ý muốn, cô do dự một chút: “Xin lỗi, nhà tôi không muốn bán.” Cô mím môi, cánh môi kiều diễm, “Tôi biết chuyện này sẽ gây ra phiền toái rất lớn cho ngài, nhưng căn nhà là vật duy nhất mà mẹ tôi để lại.”

Trì Yếm đan các ngón tay lại, đặt ở trên bàn, lúc này mới đặt ánh mắt trên người Khương Tuệ.

Khương Tuệ cũng nhìn anh, cô nhỏ giọng xin lỗi: “Rất xin lỗi, nếu tương lai ngài có hạng mục gì khai triển ở đại viện, có thể phối hợp nhà chúng toi đều sẽ tận lực phối hợp.”

Thật đúng là trưởng thành, nói chuyện đã không mang theo sự non nớt lúc nhỏ nữa. 

Trì Yếm nói: “Được.”Anh thấy cô nhẹ nhàng thở ra, hỏi tiếp, “Nếm thử bánh kem không?”

Dù sao người ta đã đáp ứng rồi, không ăn không được đi, Khương Tuệ cầm lấy nĩa, ăn một miếng bánh kem nhỏ. Hương sữa kem tan chảy trong miệng. Cô nhịn không được chớp chớp mắt, ăn khá ngon.

Lương Thiên Nhi trắng mặt, miễn cưỡng cười nói: “Trì Yếm, trước kia em…”

Trì Yếm nâng tay, ngắt lời cô ta: “Tôi còn có việc, đi trước.”

Anh cầm lấy áo khoác trên ghế, mắt nhìn Khương Tuệ, cô đứng lên, thấy anh đang nhìn mình, cô do dự lại cẩn thận lộ ra ý cười. Run rẩy lại nũng nịu, đúng là rất đẹp, nhưng cực kỳ cứng đờ.

Xem ra cô thật sự sợ nhà mình không giữ nổi.

Thủy Dương cũng nhịn không được nhìn Khương Tuệ thêm vài lần.

Người phụ nữ vừa rồi đàm phán cung kính mời hai cô gái ra ngoài.

Thủy Dương chú ý tới, tuy sắc mặt Trì Yếm không thay đổi, nhưng trong mười phút ngắn ngủn, ông chủ đã nhìn cô gái váy xanh kia mười lần.

Có lẽ đến Trì Yếm cũng không biết.

Thủy Dương chậc lưỡi, đúng là xinh đẹp, nhưng lại quá nhỏ. Bộ dáng non nớt mảnh mai, nhà cũng không chịu bán, chỗ nào chịu… Khụ khụ.

Hắn nghĩ đến Trì Yếm cũng đang là độ tuổi huyết khí phương cương[1], tức khắc tâm tư lung lay, ông chủ cũng có nhu cầu sinh lý!

[1] Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.

Trì Yếm ngồi một lát, mắt nhìn Khương Tuệ ăn bánh kem, vốn định dạo bước đi đến khách sạn đối diện, lại đột nhiên nói: “Thủy Dương, khi nào đi thăm lão Trần?”

Thủy Dương mắt nhìn lịch trình: “Ngày hôm sau.”

“Sửa thành chiều nay đi.”

Thủy Dương giật mình, ngay sau đó vẫn nói: “Hiện tại đi luôn sao?”

Trì Yếm mặt không có biểu tình, nói: “Ừ.”

Khương Tuệ mở ô và đi bộ về nhà, cô không nghĩ tới ông chủ là Trì Yếm, chuyện này thật sự cứ như vậy mà giải quyết.

Bữa cơm này vốn chính là Hồng Môn Yến, bởi vì vấn đề đã được giải quyết, cô cũng không ở lại ăn cơm.

Một chiếc xe hơi màu đen đi đến bên cạnh cô, tài xế ấn mở cửa sổ xe, lộ ra một nụ cười thân thiện: “Cô Khương, tiễn cô một đoạn đường nhé? Chúng ta tiện đường.”

Cô nhận ra đây là Thủy Dương, người đàn ông vừa rồi đi theo bên cạnh Trì Yếm. Khương Tuệ vội vàng nói: “Cảm ơn anh, không cần.”

Thủy Dương đưa mắt nhìn ông chủ qua kính chiếu hậu, ho khan: “Cô lên xe trước đi, còn một chút chuyện về hạng mục sau này cần nói với cô.”

Khương Tuệ do dự thu ô: “Được.”

Dù sao nhà cô cũng là một “Hộ bị cưỡng chế”, thực sự quá mức xấu hổ. Cửa sau mở ra, cô thấy Trì Yếm đang ngồi đến đoan chính: “…”

Trì Yếm nói: “Lên xe, mưa đang bay vào trong.”

Khương Tuệ vội vàng ngồi vào xe.

Làn váy có chút ướt, cô cẩn thận không chạm vào anh.

Trong xe mở điều hòa, còn có hương thơm thanh nhã, Khương Tuệ cực kỳ không được tự nhiên. Cô hoàn toàn lấy lại ảm giác sợ hãi khi đối mặt với Trì Yếm. Sợ hãi, lại thêm sự xấu hổ nhàn nhạt.

Trì Yếm quay đầu nhìn cô.

Khương Tuệ mắt nhìn thẳng, lắp bắp hỏi Thủy Dương: “Tương lai sẽ, sẽ khai triển hạng mục gì?”

Thủy Dương thuận miệng nói bừa, hắn nào biết sẽ khai triển hạng mục gì: “Có thể là nuôi trai, bên chỗ các cô không phải có suối nước sao? Chất lượng nước không tồi, cũng có thể làm những chuyện khác.”

Khương Tuệ nói: “Ừm.” Chỉ cần không phải nhà máy gây ra ô nhiễm là được.

Thủy Dương thấy ông chủ sống chết không hé răng, hắn thấp giọng thở dài một tiếng, căng da đầu lái vào vũng nước lớn nhất.

Xe đang lái rất vững, lại bỗng nhiên xóc nảy mạnh, thân thể Khương Tuệ nghiêng sang một bên, ngón tay mềm mại vừa lúc ấn vào chân Trì Yếm.

Các cơ bắp dưới tay căng chặt, cô lập tức thu hồi tay, lỗ tai đỏ ửng, không ngừng xin lỗi: “Xin, xin lỗi, rất xin lỗi!”

Chuyện này làm Trì Yếm cũng cứng đờ một chút, anh mím môi, từ kính chiếu hậu liếc Thủy Dương cảnh cáo.

Anh nhàn nhạt nói với Khương Tuệ: “Không sao.”

Khương Tuệ hận không thể chặt tay mình đi.

Lúc này cô gắt gao bám chặt vào xe, xe có lật cũng không dám nghiêng sang chỗ Trì Yếm.

Năm nay sắc thu quạnh quẽ, nhuwbgx chiếc lá vàng ngoài cửa sổ bị gió thổi bay lên. Trì Yếm nói: “Khương Tuệ, tôi không đáng sợ như vậy. Chú Khương vẫn khỏe chứ? Trước kia nhận được ân tình của chú ấy, hôm nào tôi sẽ tới thăm chú.”

Khương Tuệ cực kỳ xấu hổ: “Vẫn khoẻ, cảm ơn anh, không cần thăm đâu, anh bận rộn như vậy.”

Trì Yếm trầm mặc, lúc sắp đến đại viện, anh mới mở miệng: “Về sau có chuyện gì có thể tìm tôi giúp đỡ, chỉ cần em yêu cầu, nếu tôi có thể thì nhất định sẽ làm.”

Khương Tuệ ngẩn người, lúc nhỏ Trì Yếm cũng thường hay nói lời này, nhưng cô chưa bao giờ xem là thật, lần duy nhất cô nhờ anh, chính là dùng anh làm lá chắn Trì Nhất Minh, kết quả còn bị người ta phát hiện.

Cô nhớ tới chuyện xấu hổ này liền cực kỳ buồn bực, làm sao còn dám tìm anh giúp đỡ chứ?

Tới cửa đại viện, cô vội vội vàng vàng xuống xe.

Thủy Dương buồn cười: “Ông chủ, cô ấy sợ anh à?”

Trì Yếm nói: “Lái xe của cậu đi.”

Thủy Dương thật sự không muốn cười, nhưng Khương Tuệ không thấy, hắn lại thấy, lúc tay của cô chạm vào, cả người ông chủ đều cứng đờ, còn căng chặt hơn cả lúc bị trúng đạn.

Thủy Dương: “Cô ấy chưa lấy ô.”

Trì Yếm đưa mắt nhìn chiếc ô màu xanh nhạt ở bên cạnh, biết rõ Thủy Dương nói đúng, quả thật cô có chút sợ mình.

Trì Yếm nhíu mày, nhìn chiếc ô của cô.

Thủy Dương cho rằng anh ngại dơ, vội vàng nói: “Anh không cần phải lo lắng, lát nữa tôi cho người trả về.”

Ánh mắt Trì Yếm nặng nề, không nói chuyện.

...

Bây giờ đến thăm lão Trần quả nhiên không được, lão Trần đã dẫn vợ ra ngoài.

Trì Yếm chỉ có thể về khách sạn, mùa thu ở thành phố R có chút lãnh, Thủy Dương mặc áo khoác vào: “Thành phố lạnh như vậy, tuyết đầu mùa sẽ đến sớm phải không?”

Trì Yếm nói: “Ừ.”

Thủy Dương thấy anh vừa trở về liền làm việc, nhịn không được nói: “Tam gia cũng nói anh phải thả lỏng, tuổi còn trẻ không cần sống cứng nhắc như vậy, ông chủ, hay là chúng ta ra ngoài chơi đi?”

Trì Yếm cũng không phản đối: “Chơi cái gì?”

Thủy Dương ho khan: “Không phải lúc trước đám Dương Tung gọi điện thoại hẹn anh ra ngoài tụ tập sao? Hay là chúng ta đi xem thử.”

Tâm tình Trì Yếm không bình tĩnh, anh trầm mặc một lát mới trả lời Thủy Dương.

Dương Tung biết được anh muốn tới chơi liền cực kỳ cao hứng, bọn họ đến “Non sông tươi đẹp”, là câu lạc bộ lớn nhất ở thành phố R. Trì Yếm sống ở đây lâu như vậy, nhưng lại chưa bao giờ tới chỗ này.

Thủy Dương theo anh đi vào, bên trong đèn hồng lá xanh, Thủy Dương nhịn không được chậc lưỡi một tiếng.

Nói muốn chơi, đảo nhỏ bên kia chơi không vui, tiếng sóng biển nhiều năm, phụ nữ lại vừa đen vừa gầy, cứng nhắc như đàn ông.

Thế nên lúc Thủy Dương thấy Khương Tuệ, cảm thấy cả đời này cũng chưa từng gặp qua cô gái nào xinh đẹp như vậy. Chính là quá mức kinh diễm, nhưng lại không dám đường đột.

Nhưng đến câu lạc bộ liền có thể thả lỏng ra chơi rồi.

Trì Yếm vừa tiến vào, đám Dương Tung liền đứng lên cười làm lành: “Yếm ca, ngồi bên này.”

Có người đưa thuốc lá cho anh, bị Thủy Dương cười tủm tỉm chặn lại: “Ông chủ của chúng tôi chỉ hút thuốc của mình thôi.” Đám người này đều là ăn chơi trác táng, nếu là thuốc lá bình thường thì tốt, nếu bỏ thêm ma túy gì vào, vậy là hỏng rồi, loại đồ vật này tuyệt đối không thể chạm vào.

Dương Tung cười nói: “Không sao không sao, để em châm lửa cho anh.”

Nói xong hắn lấy ra bật lửa, ân cần châm thuốc cho Trì Yếm. Trì Yếm cười cười, cũng không cự tuyệt, chân dài bắt chéo lại ngồi xuống sô pha. Mấy tên đàn ông ở đây tâm tình đều rất phức tạp, năm đó người sửa xe cho bọn hắn, thật sự đã tạo ra tên tuổi rồi trở lại, tất cả mọi người đến cười làm lành. Lúc trước Dương Tung chỉ cho anh một con đường, sau đó nghe nói anh chết trên biển Dương Tung còn than tiếc một chút, nào có thể nghĩ Trì Yếm đã bước lên con đường của Tam gia.

Trì Yếm an tĩnh hút thuốc, Dương Tung vỗ vỗ tay: “Tiến vào đi.”

Chỉ một lát, mấy cô gái mặc đồ mèo tiến vào phòng.

Người ta đều biết đảo của Tam gia vàng bạc tài bảo vô cùng phú quý, nhưng lại thiếu phụ nữ, dù sao hoàn cảnh ác liệt như vậy, cũng không thích hợp cho phụ nữ sinh sống. Dương Tung liền nổi lên tâm tư muốn lấy lòng Trì Yếm, bởi vậy mấy cô gái mặc đồ mèo đều có nhan sắc không tồi.

Dương Tung cong môi, nói khẽ với Trì Yếm: “Yếm ca, người đứng ở cuối là một minh tinh, chính là Phàn Kiếm Linh gần đây vừa đóng vai công chúa Minh Ngọc, thật mẹ nó thanh thuần.”

Trì Yếm ngước mắt.

Phàn Kiếm Linh tiến vào, ánh mắt liếc một cái liền dừng trên người Trì Yếm. Cô ta vốn có chút khuất nhục, nhưng đây không phải lần đầu tiên làm việc này, tuy không tình nguyện, nhưng cô ta vẫn tới vì tài nguyên.

Ánh mắt của người đàn ông này rất thanh lãnh, như là tuyết mùa đông ở thành phố R.

Anh mặc tây trang chỉnh tề, chân dài vai rộng, có loại khí chất độc đáo, sườn mặt có một vết sẹo rõ ràng, nhưng lại toát lên hương vị rất đàn ông. Người này thật trẻ tuổi, Phàn Kiếm Linh tâm tư vừa động, liền lộ ra nụ cười nhút nhát sợ sệt với anh.

Trì Yếm nhìn cô ta, cười thật giả.

Cười nhút nhát sợ sệt, không lâu trước đây anh vừa mới thấy qua… Vì căn nhà, cô gái kia cũng cười, vì sợ anh đổi ý hay là nói dối.

Nụ cười đã đánh vỡ ký ức mấy năm, làm anh vốn đã buông tay lại nắm thật chặt, Trì Yếm không định quấy rầy Khương Tuệ, nhưng vẫn là nhịn không được nhìn thêm nhiều lần.

Phàn Kiếm Linh mặc váy trắng, đám ăn chơi trác táng huýt sáo.

“Hiểu chuyện hay không, rót rượu cho Yếm ca đi.”

Phàn Kiếm Linh mới cầm lấy cái ly, Trì Yếm đột nhiên đứng dậy: “Mọi người chơi đi, tôi đi hít thở không khí.”

Anh đi đến hành lang, hút vài điếu thuốc, tâm tình lại không cách nào bình tĩnh được.

Trì Yếm cho rằng mình đã quên, nhưng mà vừa nhắm mắt, khuôn mặt của cô lại hiện lên rõ ràng, làn váy nhạt màu, ngón tay mềm mại non nớt, mọi thứ đều làm anh rất bực bội.

Đây có lẽ là lần anh ngước mắt lên cao nhất.

Thời niên thiếu khinh cuồng, anh nghĩ về cô.

Sau đó anh không muốn như vậy nữa, giống như Đái Hữu Vi nói, có người, tốt nhất đừng nhớ thương, bằng không sẽ khó chịu cả đời. Anh chấp nhận, định một lát nữa sẽ trở về, thời niên thiếu người mình coi trọng, lúc ấy không dám theo đuổi, hiện tại nhớ thương để làm gì.

Phàn Kiếm Linh đi tới, cầm một ly rượu, ánh mắt mê ly, đôi mắt hơi câu dẫn.

Người đàn ông này thật cao, chắc khoảng một mét chín, cô ta sợ đi cùng với mấy tên lùn, sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của đàn ông, bởi vậy cô ta chỉ mang giày đế bằng, nhưng hiện tại cô cũng chỉ cao gần đến ngực anh.

Trong mắt Phàn Kiếm Linh nhiều thêm vài phần mê luyến, cô ta lộ ra nụ cười: “Ngài không thích nơi này, vậy chúng ta đổi sang chỗ khác nói chuyện được không?”

Trì Yếm ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta, đột nhiên cười nhạo: “Cút, đừng làm phiền tôi.”

Anh đẩy cô ta ra rồi đi ra ngoài câu lạc bộ.

Gió thu đang thổi, lần đầu tiên trong đời anh hiểu rõ một đạo lý, cả đời này anh sẽ không gặp được ai giống như Khương Tuệ.

Anh lấy một tờ giấy ra khỏi túi, đây là số điện thoại của nhà Khương Tuệ lúc bàn việc mua nhà.

Anh nhiều lần do dự, cuối cùng vẫn gọi điện thoại.

Đầu kia vang lên tiếng chuông, anh dựa vào bên cây, có chút khó khăn mà nhắm mắt lại.

Cuộc gọi được kết nối, giọng nói mềm nhẹ của cô truyền đến: “Xin chào, xin hỏi tìm ai?”

Khương Tuệ thấy bên kia không nói lời nào, cô không thể không lặp lại một lần: “Xin hỏi tìm ai, có thể nghe thấy tôi nói không?”

Hầu kết anh giật giật: “Ô của em ở chỗ tôi.”

Khương Tuệ ngẩn người: “Trì Yếm tiên sinh?”

“Ừm,” anh nói, “Là tôi.”

Khương Tuệ nói: “Không sao, tôi không cần nữa. Ngài có thể cho trợ lý ném đi.”

“…” Lời muốn nói liền nuốt vào, mặt mày nặng nề.

Khương Tuệ hỏi: “Ngài còn có chuyện gì không?”

Cô tựa như hận không thể ngay lập tức cúp máy, Trì Yếm nói: “Khương Tuệ, tính tình của tôi không tốt lắm.”

Khương Tuệ cầm khăn lau tóc, cực kỳ khó hiểu, cô nhỏ giọng nói: “Ngài tốt mà.”

Trì Yếm nói: “Không tốt. Cho nên tôi đổi ý, em tìm thời gian, chúng ta nói chuyện về nhà em.”

Khương Tuệ cực kỳ khiếp sợ, sự lễ phép rốt cuộc cũng thay đổi: “Anh nói không mua mà!” Nôn nóng cùng lo sợ nghi hoặc,  còn có chút buồn bực vì bị chơi xấu.

Trì Yếm lạnh nhạt nói: “Nhà tư bản không thể tin.”

Bình luận

Truyện đang đọc