NHƯ CHÂU TỰA NGỌC


Trong căn phòng mờ tối, u ám, Kỳ Liên ngồi ở trên mặt đất phủ một lớp cỏ khô, tóc rối loạn phủ ở sau lưng, cẩm bào màu nhạt mặc trên người cũng dính đầy bùn đất, nhìn qua rất nhếch nhác chật vật.
Sắc mặt y âm trầm nhìn lên cửa sổ nhỏ hẹp hình vuông ở trên đỉnh đầu, loáng thoáng có thể nhìn thấy tia sáng yếu ớt.
Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, y quay đầu nhìn lại, sau khi thấy rõ người tới, đầu tiên là sửng sốt, lập tức giễu cợt cười nói: “Quả nhiên là ngươi.” Trừ hắn ra, còn có ai có thể vô thanh vô tức đem y từ trấn nhỏ ở biên cảnh nước Cao La quay thẳng về tận kinh thành Đại Phong.
“Thừa tướng nước Cao La đột nhiên mất tích, nội bộ nước Cao La hỗn loạn rối tung, các đảng phái không ngừng tranh đấu lẫn nhau.” Người đứng ở bên ngoài cửa lao, mặt không thay đổi nhìn Kỳ Liên: “Đây quả là vở tuồng hay, thừa tướng Kỳ Liên cảm thấy đã đủ đặc sắc chưa?”
“Ta tự xưng là tiểu nhân, thế nhưng ở trước mặt ngươi, ta thật là mặc cảm!” Kỳ Liên đứng lên, vỗ vỗ cỏ lá dính trên người: “Không biết từ lúc nào ngươi bắt đầu hoài nghi ta?”
“Ta từ đầu tới cuối đều hoài nghi ngươi.” Người đến cũng không nổi giận khi nhìn thấy vẻ giễu cợt trên mặt Kỳ Liên, hắn đi tới ngồi xuống chiếc bàn đã được dọn sạch kê ở bên cạnh: “Mười năm trước đột nhiên xuất hiện ở nước Cao La, sau đó trở thành con nuôi Kỳ gia, trở thành thừa tướng trẻ tuổi nhất nước Cao La.”
“Nếu không phải bộ tộc Tấn thị của ngươi qua cầu rút ván, Lâm gia ta sẽ rơi xuống bước đường này sao?!” Kỳ Liên hơi mất khống chế nhìn sang người ngồi bên ngoài cửa lao: “Toàn bộ mọi người trong Lâm gia ta, bất luận nam nữ già trẻ đều bị xử tử, nếu không phải trong nhà còn có người trung thành, thì ta cũng giống như những người khác trong nhà, đã chết dưới cây đao của đao phủ.

Ngươi nói cho ta biết, Lâm gia chúng ta đã sai ở chỗ nào?”
“Lúc hắn sủng ái cô của ta, liền để cho Lâm gia ta phong cảnh vô hạn, sau lại vì con trai Hoàng hậu chết, thế nhưng hắn chỉ nghe gian phi chỉ

buông vài ba câu bịa đặt, hắn liền phán cô của ta trở thành hung thủ độc chết hoàng tử.” Vẻ mặt Kỳ Liên dữ tợn cầm lấy cột cửa lao, hai mắt đỏ ngầu nhìn người đến: “Toàn bộ người trong Lâm gia ta trên dưới mấy chục nhân khẩu, mấy chục nhân khẩu, cứ như vậy bị chặt đầu, hằng đêm ta đều nhìn thấy đôi mắt bọn họ tràn ngật oan khuất trong giấc mộng, ta đều không thể ăn tươi nuốt sống, uống máu cắt thịt các ngươi.”
“Người bộ tộc Tấn gia các ngươi vô tình vô nghĩa, hết lần này tới lần khác còn thích giả bộ tỏ vẻ thâm tình.” Hơi thở nặng nề phả ra từ trong cuống họng của hắn, giống như sư tử vừa bị chọc giận, mất đi lý trí: “Ngay cả ngươi cũng chẳng khác gì, cái gì đối với con gái Cố thị tình thâm ý nặng, chẳng qua chỉ là ngươi lợi dụng cảm tình, để Thái hậu để cho Cố gia giúp ngươi củng cố giang sơn mà thôi.

Tấn Ưởng, ngươi có gì khác với tên cẩu hoàng đế trước đó chứ?”
“Câm miệng!” Hà Minh đứng sau lưng Tấn Ưởng nổi giận nói: “Bớt nói xàm nói bậy đi!”
“Ta nói xàm nói bậy?” Kỳ Liên giễu cợt cười nói: “Nhìn ngươi ngụy trang tốt lắm, ngay cả hạ nhân bên cạnh đều cho là ngươi thực sự có tình cảm sâu đậm đối với Hoàng hậu.

Chỉ thương cảm con gái Cố thị từ nhỏ đã được người nhà yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay, gả cho một kẻ xảo trá, còn tưởng rằng hắn thật lòng thật dạ yêu thương mình sâu đậm, thực thương cảm nực cười lại thật đáng buồn.”
Hà Minh nghe nói như thế, trong lòng vừa sợ hãi cả kinh, nhịn không được quay đầu nhìn Tấn Ưởng, thế nhưng thấy sắc mặt Bệ hạ không chút biểu cảm, giống như lời của Kỳ Liên không ảnh hưởng gì đối với hắn, lẽ nào...
Cảm giác lạnh lẽo từ sau lưng chậm rãi lam tràn đến toàn thân, dưới chân hắn mềm nhũn, bất tri bất giác lại quỵ phục ở trên mặt đất.
“Ta đối với Hoàng hậu là thật tình hay là giả ý, thì có quan hệ gì với ngươi đâu?”
Người giơ tay lên một cái, lập tức cây đuốc trên vách tường được lên, hé ra khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết sáng rực dưới ánh lửa.
Hắn lưng dài eo thon, mặc trên người cẩm bào ám văn nhợt nhạt, tóc đen được buộc chặt ngọc mão quan, cực kỳ giống một công tử đẹp thánh thoát

trần tục.
Hắn chỉ đứng ở chỗ này, đã trở thành sự sống lóa mắt nhất trong phòng giam, bởi vì hắn thực sự quá quý khí, quá tuấn mỹ.
“Năm đó khi ta chạy trốn tới Cẩm Châu thì, ngươi cũng thảm hại giống như ta hiện tại, không, còn thảm hại hơn cả ta lúc này.” Kỳ Liên nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của hắn, cúi đầu nở nụ cười, tiếng cười quanh quẩn trong phòng giam, cực kì châm biếm và chói tai: “Ngươi tựa như một con chó quỳ rạp trên mặt đất, bị đám đệ muội của mình làm ngựa cưỡi, mà ánh mắt...!không cam lòng, oán hận và tàn nhẫn của ngươi ngay tại lúc đó làm ta nhớ mãi.”
“Đó là một đôi mắt đáng sợ dường nào, lần đầu tiên ta nhìn thấy đôi mắt như vậy, đã cảm thấy đó không phải là ánh mắt của người, mà là chó điên.” Kỳ Liên khinh miệt lại giễu cợt nhìn Tấn Ưởng: “Nhưng thế gia này lại khen ngươi lời nói và việc làm có độ, cử chỉ nhanh nhẹn như ngọc, có thể thấy được ánh mắt của bọn họ có bao nhiêu mù quáng.”
Chậm rãi chuyển động nhẫn ngọc trên ngón cái, mặt Tấn Ưởng không thay đổi nghe hết những lời Kỳ Liên nói, ngẩng đầu nói: “Thì sao?”

Kỳ Liên nhìn cặp mắt đối phương lạnh lẽo như hàn băng, ngơ ngẩn, đúng vậy, điều này thì thế nào chứ, thủ đoạn của người này độc ác cũng tốt, có tài ngụy trang cũng tốt, chí ít hắn đã thành hoàng đế Đại Phong, quyền khuynh thiên hạ, cho dù đám thế gia kiêu căng kia cũng phải gập sống lưng quỳ gối trước mặt hắn.
Hắn tự giễu cười cười, đi tới góc trong phòng, cũng không quan tâm cỏ khô trên đất đã ẩm ướt, cứ thế mông ngồi xuống: “Ngươi nên cưới nữ nhân Tư Mã Hương kia, nữ nhân kia trong khung giống như ngươi, để thành công không từ thủ đoạn, nếu hai người các ngươi cùng một chỗ, tất nhiên có rất nhiều sở thích chung.

Người điên như ngươi vậy, hà tất đi trêu chọc cô nương nhu nhược mềm mại như Cố gia?”
Nói đến đây, hắn lại lắc đầu, cười nói: “Ta thật ra đã quên, người càng giống như ngươi vậy thì càng thích những món đồ sạch sẽ tốt đẹp, bởi vì khắp người mình đã bẩn thối, máu tanh khó ngửi, cho nên luôn đặc biệt yêu thích những món đồ tốt và xinh đẹp.

Chỉ sợ người như ngươi vậy, cũng làm bẩn những món đồ xinh đẹp này mà thôi.”

“Trẫm đem ngươi giam giữ tại đây, chẳng phải để nghe ngươi nói những lời nhảm nhí này.” Tấn Ưởng đứng lên, đi tới bên cạnh của phòng gian trên cao nhìn xuống kỳ Liên: “Thủ đoạn của trẫm như thế nào không cần ngươi tới nói.

Chí ít trẫm không bán nư.ớc cầu vinh, càng không làm hạ thần nước khác, nếu liệt tổ liệt tông Lâm gia biết ngươi cấu kết nước Cao La và Thụy vương phủ chuẩn bị tạo phản, làm cho thiên hạ đại loạn, ngươi cảm thấy ngươi còn mặt mũi nào để đi gặp bọn họ sao?”
“Thiên hạ đại loạn thì có quan hệ gì tới ta đâu? Lâm gia ta lúc bị xử oan, lúc cả nhà ta bị tịch thu tài sản bị lôi ra xử tội thì có ai trong Đại Phong đứng ra nói câu nào cho Lâm gia ta?!” Giọng nói của Kỳ Liên đầy căm hận: “Người trong thiên hạ đối đãi với Lâm gia ta như thế vì sao ta còn phải bận tâm người trong thiên hạ?”
Tấn Ưởng nhìn Kỳ Liên vì căm hận mà khuôn mặt vặn vẹo điên cuồng: “Ai nói trước đây không ai đứng ra giúp Lâm gia ngươi cầu tình?”
“Ngươi nói đúng, năm có còn Cố gia cùng Dương quốc công gia đứng ra nói vài lời hữu ích cho Lâm gia ta.” Sắc mặt Kỳ Liên bình tĩnh hơn một chút, hắn cúi đầu trầm mặc, sau đó lại hung tợn nhìn sang Tấn Ưởng: “Thế nhưng như vậy thì có lợi ích gì, Cố gia trung thành với ngươi, nhưng ngươi dùng tình cảm lừa dối con gái nhà họ, toàn gia Dương quốc công trong sạch ngay thẳng, mà ngươi lại đoạt người trong lòng của công tử Dương gia.

Cho nên nam nhân của bộ tộc Tấn gia các ngươi, toàn một lũ ác tâm như vậy, bề ngoài nguy nga lộng lẫy, còn nội tâm, lại tanh tưởi khó ngửi, ngươi làm như vậy, không sợ sẽ bị báo ứng sao?”
“Ngươi thân là tù nhân, cần thiết gì phải lo lắng ta là có bị báo ứng hay không?” Tấn Ưởng rũ xuống mí mắt, ngón tay trắng nõn đưa ra vịn lên trên trụ cửa lao.

Động tác của hắn rất nhẹ, nhẹ giống như là đang vuốmt ve người yêu : “Tiên đế dù có làm sai, cũng không thể lấy chuyện ấy làm lí do để ngươi có thể đem bán đứng tổ quốc, gây ra chiến loạn.

Ngươi cũng biết nếu chiến loạn nổ ra, có biết bao dân chúng vô tội trên đời này phải lâm vào cảnh khốn khổ? Bọn họ chưa từng hại đến Lâm gia các ngươi, cũng chưa từng thừa cơ hãm hại Lâm gia, lẽ nào ngươi không thấy lương tâm mình ray rứt khó chịu sao?”
“Ta không biết ngươi đã giở trò gì để bắt ta trở về đây, ta cũng không muốn biết.” Kỳ Liên dựa đầu vào thành tường, nhắm mắt lại nói: “Ngươi

không cần nhiều lời, muốn giết cứ giết đi, muốn làm gì cũng được.

Ta biết ngươi muốn cái gì, ta sẽ không đưa cho ngươi.”
Tấn Uởng chắp tay ở sau lưng, lẳng lặng nhìn hắn một cái, bình tĩnh mở miệng nói: “Cho dù ngươi không đưa ra chứng cứ cấu kết cùng Thụy vương phủ thông đồng với địch bán nư.ớc, trẫm cũng có thể để cho Thụy vương phủ không ngóc đầu lên được.”
“Ngươi đương nhiên có thể làm được, thế nhưng nội tâm ngươi âm ngoan như vậy, trên mặt lại thích người phong quang tễ nguyệt, trước khi làm việc chẳng phải luôn thích tìm chứng cứ để chiếm lấy đại nghĩa sao?” Mắt Kỳ Liên cũng không mở ra nói: “Mời Bệ hạ quay về, thứ cho tại hạ không thể tiễn.”
Mặt Tấn Ưởng không thay đổi đi ra từ căn tư tù này, Hà Minh cùng với mấy tiểu thái giám trầm mặc xách theo đèn lồng lập tức đuổi kịp đi phía sau hắn.
“Bệ hạ, cẩn thận bậc thang.” Hà Minh đem đèn lồng cẩn thận chiếu sáng cho hắn, để cho hắn nhìn rõ con đường phía trước.

Tấn Ưởng xuất ra khăn tay, che miệng ho khan vài tiếng, sau đó nói: “Mấy ngày tới, không được để ai lại gần nói chuyện với Kỳ Liên, ngoại trừ đưa thức ăn ra, không cần làm gì nữa.”
“Rõ.” Hà Minh vội vàng đồng ý.
Tấn Ưởng bước đi được mấy bước, đột nhiên cảm thấy cổ hơi lạnh, hắn cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là viên ngọc hình giọt nước đeo trên cổ bị rớt ra từ hồi nào, lúc hăn bước đi, lại tung lên một cái, chạm vào da cổ của hắn, cho nên mới cảm thấy lạnh lẽo.
Hắn dừng bước lại, đưa tay chạm nhẹ lên ngọc bội hình giọt nước, thuận tiện tay nhét ngọc bội vào trong cổ áo, gia tăng cước bộ đi về phía Tử Thần điện.
Sau khi trở lại Tử Thần điện, hắn lại thấy Cố Như Cửu không ở trong điện, nhíu mày, hỏi cung thị phục vụ trong điện: “Hoàng hậu đâu?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đi cung Loan Hòa.”
Tấn Ưởng cau mày, gật đầu nói: “Trẫm đã biết, tất cả các ngươi lui ra.”

Hà Minh ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng một chút rồi khom người lui ra cùng những người khác, đồng thời còn thuận tay đóng lại của phòng cho Tấn Ưởng.
Trong phòng lập tức tĩnh mịch, Tấn Ưởng đi tới ngồi xuống trên tháp mềm mà bình thường Cố Như Cửu thích nằm, thuận tay cầm lấy hai quyển tiểu thuyết đặt bên phía dưới tháp mềm, trong truyện còn kẹp thao một tấm đánh dấu trang, có thể thấy chủ nhân trước khi rời đi vẫn chưa xem xong.
Hắn mở trang thứ nhất ra thấy trên đó viết: “Trên ngọn núi Tú Sơn cách đây trăm năm trước, có một con bạch hồ…”
Bút pháp rất thô ráp, thế nhưng tình tiết lại có vài phần ý nghĩa, cái hồ yêu xinh đẹp này và công tử quý tộc yêu thương nhau, vì hắn buông tha tu vi, chỉ nguyện làm một người phàm.

Vậy mà công tử quý tộc này nhìn như rất thâm tình đối với hồ yêu xinh đẹp kia, nhưng trên thực tế chỉ vì muốn lấy được trái tim của hồ yêu để luyện chế đan dược trường sinh bất lão hiến cho hoàng đế để cầu cưới công chúa.
Cuối cùng vị công cử này cũng lấy được trái tim, hồ yêu chết trong nước mắt, mà công tử kia cũng không có kết cục tốt, bởi vì sau khi Hoàng đế dùng xong đan dược trường sinh bất lão này, lại lăn đùng ra chết bất đắc kỳ tử.
Hóa ra, máu của hồ yêu quá mạnh, hoàng đế chỉ là người phàm, không kịp dung nạp được dẫn đến cái chết đột ngột.
Câu chuyện này có nhiều điểm thiếu sót, thế nhưng kết cục lại bất đồng với những tiểu thuyết khác, những bản tiểu thuyết khác luôn truy cầu một cái kết viên mãn mà câu chuyện này lại là cái kết buồn.
Hắn khép lại quyển tiểu thuyết trong tay, nhìn ánh nến lập lòe trên bàn, mắt hơi khô rát.
Trong cung Loan Hòa, Cố Như Cửu ngồi ở vị trí đầu, Tiền Thái phi cùng Tôn Thái phi ngồi ở phía dưới nàng, trước mặt mấy người là mấy món ăn nhẹ tinh xảo, thế nhưng không có ai có ý định động vào.
Cố Như Cửu cười liếc nhìn hai người, sau đó nói: “Phiền hai vị Thái phi nương nương, hôm nay ta mời nhị vị đến, chẳng qua chỉ muốn nói dăm ba câu chuyện phiếm giết thời gian.”

Tôn Thái phi nghe vậy lại cười nói: “Hoàng hậu nương nương nguyện ý nói chuyện với chúng ta, chúng ta vui vẻ còn không kịp, nói gì đến phiền hà.”
Tiền Thái phi cười phụ họa, nhìn chén trà trong tay cùng món ăn nhẹ thế nhưng không dám chạm vào.
“Nhị vị là trưởng bối của ta, lại ở trong cung rất nhiều năm, hiểu rõ quy củ trong cung hơn so với ta.” Cố Như Cửu nói đến đây, thở dài một tiếng nói: “Nửa tháng trước ta từng đem nhốt một cung nữ không hiểu chuyện lại, thế nhưng… hai canh giờ trước nàng ta đã đánh mất tính mệnh trong tù rồi.”
“Có chuyện này sao?” Tiền Thái phi tỏ vẻ ngạc nhiên: “Chẳng lẽ là sợ tội tự sát?”
“Bây giờ vẫn chưa rõ ràng lắm.” Cố Như Cửu lắc đầu: “Việc này theo lý nên giao cho đại lý tự đi xử lý, chỉ là hậu cung chính là nơi nghỉ ngơi của Bệ hạ, lại có nữ quyến, người của đại lý tự tiến vào, chỉ sợ không thích hợp.”
“Lời này của Hoàng hậu nương nương rất có lý, người của đại lý tự quả thật không thích hợp đến hậu cung.” Tôn Thái phi cười cười, do dự một chút rồi nói: “Huống chi cung nữ cũng là tội nữ, khả năng sợ tội tự sát là rất lớn.”
“Nói thì nói như thế, chỉ là lòng ta hơi bất an.” Nét mặt Cố Như Cửu càng thêm ủ rũ buồn rầu, ngộ nhỡ cung nữ này là bị giết, thì hậu cung hiện tại quá nguy hiểm.”
Sắc mặt Tiền Thái phi và Tôn Thái phi đều ngưng trọng không nói lời nào, phảng phất như rất sợ trước cái chết của cung nữ.

“Ta nghĩ hậu cung hiện tại đã không được an toàn, nhị vị Thái phi có thân phận quý trọng nếu xảy ra chuyện, Thái hậu cùng Hoàng thượng đều lo lắng không thôi.

Vì thế trước khi chuyện này được điều tra rõ, phiền hai vị Thái phi tạm thời đến biệt cung Lâm An ở tạm.

Đợi sau này sự tình điều tra rõ rang, ta lại đến đón hai vị Thái phi trở về.”
Cố Như Cửu nói đến đây, lại lần nữa nặng nề thở dài một hơi: “Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, xin hai vị Thái phi thông cảm.”

Tiền Thái phi cùng Tôn Thái phi nghe vậy sắc mặt đại biến, Hoàng hậu làm vậy là có ý gì, muốn đuổi bọn họ ra khỏi nội cung, đến Lâm An sống sao?
Lâm An là kinh đô phụ của Đại Phong, rất nhiều những phi tần đã bị hoàng đế sủng hạnh nhưng không có con cái của cái triều đại Đại Phong sau khi hoàng đế băng hà đều được chuyển đến sống trong biệt cung Lâm An, nhưng dưới tình huống hậu cung tân đế đầy mới làm như vậy.

Nhưng bây giờ hậu cung ngoại trừ Hoàng hậu ra, lại chẳng có lấy một nữ nhân nào khác, thế mà Hoàng hậu lại muốn đuổi các nàng ra ngoài?
Có điều, mặc dù các nàng bất mãn trong lòng, thế nhưng có thể thẳng thừng nói không sao?
Tiền Thái phi và Tôn Thái phi hiểu rõ, nếu Hoàng hậu cố ý muốn dời các nàng ra ngoài, bọn họ cũng chỉ có thể sống quãng đời cô độc còn lại ở biệt cung Lâm An.
“Canh giờ không còn sớm, hai vị Thái phi sớm hồi cung nghỉ ngơi nhé.” Cố Như Cửu tựa hồ không nhìn thấy vẻ mặt khó coi của hai vị Thái phi, đứng lên nói: “Bổn cung cũng thấy hơi mệt.”
Tôn Thái phi cùng Tiền Thái phi buộc lòng phải đứng dậy hành lễ nói: “Cung tiễn Hoàng hậu nương nương.”
Nhìn theo bóng lưng Hoàng hậu rời đi, hai người Tôn Tiền đi ra cung Loan Hòa, nụ cười trên mặt Tôn Thái phi thoáng cái đã biến mất: “Tiền phi, lúc nào ngươi cũng hành động lỗ mãng như vậy, nếu không phải là bởi vì ngươi, thì sao Hoàng hậu lại muốn đẩy chúng ta đến biệt cung Lâm An?”
Biệt cung Lâm An chính là một hoạt tử nhân mộ, chẳng phải lãnh cung lại hơn cả lãnh cung, bước vào đó ngoại trừ chết, hầu như không còn cơ hội thoát ra.
Nghe nói vài thập niên trước, trong cung có một quý phi vì được sủng ái lại sinh lòng đố kị, sau đó hoàng đế đã đem tất cả nữ nhân trong hậu cung chuyển đến biệt viện Lâm An, chỉ độc cưng chiều vị quý phi này.
Có người được tuyển tiến cung vẫn chưa nhìn thấy mặt hoàng đế đã bị đưa đi biệt cung Lâm An, đến chết vẫn là cung nữ đầu bạc.

“Ngươi cũng đừng nói ta, việc này lẽ nào ngươi không nhúng tay vào?” Tiền Thái phi không vui trừng mắt liếc Tôn Thái phi, phẩy tay áo bỏ đi.
Sắc mặt Tôn Thái phi biến đổi, cuối giận tái mặt cắn răng nói: “Khá cho một Hoàng hậu.”
“Nương nương ngài thực sự muốn đem hai vị Thái phi đến biệt cung Lâm An sao?” Thu La hơi lo lắng hỏi, ngày xưa những phi tần bị đưa đến biệt cung Lâm An đều là cung phi có xuất thân gia đình bình thường, thế nhưng mẫu tộc của Tiền Thái phi và Tôn Thái phi đều là thế gia trong kinh thành, nhất là Tôn Thái phi, mẫu tộc của nàng không chỉ hiển hách, còn có quan hệ thông gia với Tư Mã gia.

Nếu chúng thần náo loạn trước triều, chỉ sợ muốn cơ hội này buộc Hoàng thượng nạp phi.
“Việc này còn phải xem các nàng có nguyện ý đi biệt cung Lâm An hay không.” Cố Như Cửu cười cười, ngẩng đầu nhìn ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời: “Nếu các nàng không muốn, thì phải tỏ rõ thành ý mới được.”
Thu La trầm tư chỉ chốc lát, trên mặt liền bừng tỉnh như đã hiểu.
Bảo Lục mờ mịt nhìn Hoàng hậu nương nương cùng Thu La, trầm mặc cúi đầu.
“Hoàng hậu nương nương, ngài trở lại rồi.” Hà Minh nhìn thấy Cố Như Cửu, lập tức niềm nở bước lại nghênh đón, sau đó còn thở dài một hơi nói: “Hoàng thượng đã chờ ngài rất lâu rồi.”
Cố Như Cửu đi vào trong nhà, thấy Tấn Ưởng đã xem xong quyển tiểu thuyết mà mình đang xem dở, cười nói: “Thần quân, câu chuyện này có hay không?”
Tấn Ưởng đưa tay kéo đem nàng vào ngực mình, cười nói: “Có rất nhiều sơ hở, thế nhưng hồ yêu có tình có nghĩa, rất hiếm có.”
“Chỉ tiếc có tình có nghĩa, nhưng gặp phải một nam nhân bạc tình bạc nghĩa.” Cố Như Cửu vẫn chưa xem xong, nên thuận miệng hỏi: “Kết cục thế nào?”
“Ta chỉ xem sơ qua mà thôi.” Tấn Ưởng vứt quyển sách sang một bên, nghiêng đầu để lên đầu vai của nàng, trầm giọng nói: “Nam nhân kia cuối cùng bị ngũ xa phanh thây, sau đó hồn phách bị đánh xuống tầng địa ngục thứ mười tám.”

“Kết cục này tốt.” Cố Như Cửu cười cười: “Thiếp chẳng thích nam nhân đầy đọa nữ nhân cả người đầy thương tích, phút cuối lại khóc lóc vài giọt lệ lại nhận được tha thứ, còn có thể sống trong phú quý con cháu đầy đàn.”

Tấn Ưởng ừ một tiếng.
Cố Như Cửu đưa tay khẽ vuốlt ve sau ót của hắn, tựa tiếu phi tiếu nhẹ giọng nói: “Nếu chỉ cần hai giọt nước mắt liền nhận được tha thứ, như vậy tình cảm của nữ tử chẳng phải quá rẻ mạt sao?”
“Cửu Cửu chắc chắn không giống với những nữ tử này!” Tấn Ưởng nhẹ nhàng hôn lê.n cần cổ của nàng.
“Dĩ nhiên là thiếp sẽ không giống họ rồi!” Ngón trỏ của Cố Như Cửu khẽ búng một cái, rơi xuống trên cổ của hắn, cảm nhận được từng giọt máu huyết đang lưu chuyển bên dưới huyết quản còn mang theo rung động nhè nhẹ, nàng lí nhí nói: “Nếu chàng dám như loại nam nhân này, thiếp sẽ kéo chàng cùng chết với thiếp.”
Tấn Ưởng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, trong con ngươi đen nháy, hắn nhìn thấy một ngọn lửa đang bừng cháy phiêu diêu cùng khuôn mặt hắn ẩn hiện trong đó.
“Được.” hắn cười cầm tay nàng, rũ xuống mí mắt cúi đầu nói: “Ta đương nhiên biết Cửu Cửu không giống người thường.”
Đầu hạ, ban đêm cũng không phải quá nóng, thế nhưng khi một tiếng sét vang lên thì Tôn Thái phi hoảng sợ ngồi bật dậy trên giường.
Sa trướng nhẹ nhàng đong đưa, mờ mờ aỏ ảo toát ra vẻ u ám.
Bà há miệng thở phì phò, cất giọng khàn khàn hét to: “Người đâu.” Lại một loạt tiếng sấm rền vang, đè ép tiếng hét của bà xuống.
Tôn Thái phi hoảng sợ, lôi kéo áo ngủ bằng gấm đang mặc trên người, ngay lúc mơ hồ, bà nhìn thấy trong góc phòng tựa hồ có một người đang đứng, nỗi sợ hãi trong lòng càng lớn, ngay cả việc hít thở cũng quên mất.
Lúc này, một tia sét xẹt qua bầu trời ánh sáng lóe lên rọi qua cửa sổ, bà nhìn thấy cái bong đen kia đi về phía mình, khi bà thấy rõ mặt của đối phương thì không thể kìm được nữa, la hét ầm ĩ.
“Thái phi nương nương, Thái phi nương nương!”

“Có quỷ! Có quỷ!”
Trong mưa bão, hai thái giám đội mưa chạy, toàn thân bọn họ đã ướt đẫm, nhưng không dám đưa tay chà lau, một người trong đó bước chân loạng choạng, ngã lăn xuống đát, ngay sau đó lại vội vã chống tay đứng dậy, tiếp tục chạy đi.
Bọn họ đang chạy về phía Tử Thần điện.
Cố Như Cửu bị tiếng sấm đánh thức, nàng đưa mắt nhìn sang Tấn Ưởng đang ngủ say bên cạnh, khi sét xẹt ngang trời, liền đưa tay bịt kín lỗ tai của hắn.
Thế nhưng sau khi tiếng sét vừa dứt, nàng lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó thanh âm của Bạch Hiền truyền tới: “Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, Tĩnh An cung đã xảy ra chuyện.”
Thấy Tấn Ưởng giật giật, Cố Như Cửu vỗ nhẹ lên lưng hắn: “Chàng cứ ngủ đi, thiếp sẽ đi xem bên phía Thái phi xảy ra chuyện gì.”
“Bên ngoài mưa lớn như vậy, có chuyện gì ngày mai hãy nói.” Tấn Ưởng ngồi dậy theo, nghe tiếng mưa rơi lộp độp ở bên ngoài, cau mày nói: “Nàng đừng đi ra ngoài, lỡ dính nước mưa thì làm sao bây giờ.”
“Nếu không phải có chuyện nghiêm trọng xảy ra, bên phía Tĩnh An cung cũng sẽ không phái người qua đây ngay lúc này,” Cố Như Cửu gọi người tiến đến hầu hạ mình mặc quần áo, cũng không đoái hoài tới chuyện búi tóc, mặc kệ đầu tóc đang rối quay sang nói với Tấn Ưởng: “Thiếp chỉ đi qua nhìn một chút, nếu không có chuyện gì sẽ trở lại ngay.” Nàng đi tới bên giường, đẩy Tấn Ưởng nằm xuống giường, sau đó đắp chăn kín cho hắn: “Ngoan ngoãn nằm ngủ ở đây, chờ thiếp trở về.”
Tẩm cung của Thái phi, Tấn Ưởng cũng không tiện đi, hắn không thể làm gì khác hơn là nắm chặt góc chăn gật đầu.
Bên ngoài đã chuẩn bị xong mã xa, Cố Như Cửu vén chéo quần bước vào: “Nhanh đi Tĩnh An cung.”
Nước mưa rơi xuống mui xe phát ra những tiếng lộp bộp, Cố Như Cửu vén tóc ra sau tai, mặt không thay đổi vén rèm che cửa sổ xe lên.

Ngoài cửa sổ đèn cung đình cao, chỉ là ở trong cơn mưa trông có vẻ mông lung, tự sinh ra một chút băng hàn.
Đến Tĩnh An cung, Cố Như Cửu khom lưng đi xuống xe ngựa, chỉ vài bước lộ, nước mưa rơi xuống phiến dù, làm ướt tà váy của nàng, bất quá lúc này nàng cũng không đoái hoài tới những thứ này, bởi vì những tiếng thét chói tai của Tôn Thái phi liên tục truyền ra từ trong nội điện.
Nàng bước nhanh chân đi vào trong nội điện, chỉ thấy Tôn Thái phi tóc tai rối bời ôm lấy một cung nữ, không chỉ cả người run rẩy, còn đang lẩm bẩm cái gì.
“Tôn Thái phi, ngươi làm sao vậy?” Cố Như Cửu giơ tay lên, miễn lễ thỉnh an của những người khác trong phòng, sau đó đến gần Tôn Thái phi, nhỏ giọng nói: “Tôn Thái phi, ngươi có khỏe không?”
Một lường sét xẹt qua trời, đột nhiên Tôn Thái phi lại hét to lên lần nữa, bà nắm chặt lấy tay của Cố Như Cửu, đôi mắt mở to ra nói: “Có quỷ, có quỷ, nàng tới.”
Cổ tay bị Tôn Thái phi bóp đau, Cố Như Cửu nhíu nhíu mày, vừa định lên tiếng thì chợt nghe tiếng Tiền Thái phi từ phía sau vang lên.
“Hoàng cung đại nội, dưới chân thiên tử, ở đâu ra yêu ma quỷ quái, xin Tôn Thái phi cẩn thận lời nói của mình.”
Cố Như Cửu quay đầu lại, thấy Tiền Thái phi mặc cung trang sẫm màu bước lại, trâm tóc dao động theo từng bước chân của bà, vẻ mặt nghiêm túc còn toát ra vẻ bất mãn.


Bình luận

Truyện đang đọc