NHU MẠT



Văn Tú lấy mu bàn tay lau vết nước trên miệng, đi qua cậu nói: "Cháu uống nhiều quá, cô ấy cũng không có cự tuyệt."
“Thật không?” Tống Sĩ Chương hiển nhiên không tin.

Văn Tú bất lực: "Cô ấy đã trả giá cho hành vi của mình, chú có thể đừng hỏi nữa không?"
Tống Sĩ Chương nhướng mày, nói: "Bị một người phụ nữ làm tình, cháu cũng rất xấu hổ khi nói ra sự thật."
Văn Tú nhặt cái gối lên đập nát, tên Tống Sĩ Chương ác độc, tên già khốn khiếp này.
Tống Sĩ Chương bị đánh thức vào lúc khoảng 4 giờ.

Văn Tú đang mặc quần áo và có vẻ như cậu ấy đã tắm rửa sạch sẽ.
Anh hỏi cậu: "Tăng ca sao?"
Văn Tú ừ một tiếng.
Tống Sĩ Chương đứng dậy: "Để tài xế đưa cháu đi." Văn Tú lại ậm ừ một tiếng, mang theo ví rồi bỏ di động vào, vội vã đi ngay.
Những lúc như vậy, Tống Sĩ Chương luôn muốn cậu đừng làm nữa, làm ngày làm đêm chỉ kiếm được một chút tiền, mấy năm nay cậu gần như vướng vào cơn nghiện công việc kể từ khi tốt nghiệp và trở thành trưởng khoa ngoại, một tuần số ngày ăn tối cùng nhau sẽ không quá ba ngày.
Nếu không phải Văn Tú thích nhiều như thế, Tống Sĩ Chương thực sự không muốn cậu làm công việc đó, mặc dù sự xuất hiện của cậu trong chiếc áo blouse khoác rất thanh lịch và quyến rũ, nhưng cậu điên cuồng làm việc, Tống Sĩ Chương thực sự không thể chịu đựng được.

Đại khái trong lòng không vui khi cậu coi bệnh nhân quan trọng hơn mình.
Khi Tống Sĩ Chương đang vui vẻ trong phòng riêng của "Thiên Xướng", đôi khi cũng tự hỏi liệu có đôi vợ hoặc chồng của một bác sĩ nào đó sẽ ở bên ngoài ăn lén lút ngoại tình ở hay không.

Sau này nghĩ lại, những người khác làm bác sĩ cũng sẽ không giống Văn Tú làm việc quên mình như vậy, càng nghĩ càng thấy như một kẻ điên.
Tống Sĩ Chương mất ngủ, ngồi dậy hút thuốc, tìm điều khiển từ xa của TV khắp nơi, đang tìm lại phát hiện một đống bao cao su dưới giường.
Anh cắn điếu thuốc rồi cầm lên xem.


Đó thực sự là bao cao su.
Tống Sĩ Chương cuối cùng cũng hiểu được sự thông minh của Văn Tú, cậu thà dùng miệng khiến anh bắn ra ra cũng không chịu cùng anh làm một lúc.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Văn Tú thức dậy từ sáng sớm giúp chị và anh rể mua rau, thương lượng giá cả với người bán cá quen ở bến tàu, sau đó kéo chị trở lại quầy hàng.

Khi đã bảy giờ, cậu rời đi để đến bệnh viện làm việc, nói với Văn Tuệ rằng đã là ngày cuối cùng.
Văn Tuệ nói, nghỉ ngơi một thời gian thì không sao nhưng bỏ cuộc thì không tốt.

Cậu đang làm tốt trong lĩnh vực này.
Văn Tú nói, em không thể làm gì khác?
Văn Tuệ thở dài và nói rằng nếu Tống Sĩ Chương biết chuyện, anh ấy sẽ tức giận.
Văn Tú nói chị đừng đề cập đến chú ấy, xem như chú ấy không tồn tại không được sao.
Thế là cậu quay lại bệnh viện làm việc, ca mổ cuối cùng vào buổi chiều là lúc 3h30, cậu quay lại văn phòng để thu dọn đồ đạc, bàn giao những thứ như thẻ làm việc, ống nghe, đèn pin nhỏ và áo blouse trắng cho y tá trưởng, đối phương có chút lưu luyến không rời, tháo một số cờ hiệu trên tường mà bệnh nhân tặng cho trưởng khoa Văn xuống, Văn Tú nói, tại sao tôi phải may chăn bông? Y tá trưởng ngạc nhiên nhìn cậu, anh biết kể chuyện cười được không?
Dáng vẻ của cô ấy làm Văn Tú bật cười, Văn Tú hiếm khi trong phòng khoa tháo cái dáng vẻ một trưởng khoa xuống để đùa giỡn với cấp dưới của mình, y tá trưởng không mấy khi cười nở nụ cười trên môi, nhưng ngẫu nhiên được lần này lại khiến người ta nhìn đến ngây người.
Cát Mễ nói với Vệ Ninh, anh có nghĩ rằng "Thiên Xướng" gần đây có gì đó không đúng.
Vệ Ninh nói rằng tôi biết.

Lâm Bạch bán ma túy ở " Thiên Xướng " được hơn một tháng, dường như anh ta chỉ là điểm trung chuyển, anh ta chỉ bán cho khách.

Toàn bộ " Thiên Xướng " không có gì có thể thoát khỏi tai mắt của ông chủ Vệ Ninh, chỉ là hiện tại anh ta thực sự vẫn chưa nắm rõ việc này, cũng không chắc Tống Sĩ Chương rốt cuộc có biết được chuyện này hay không, Lâm Bạch trông rất giống với Văn Tú, ai có mắt tinh tường cũng có thể thấy cậu ấy là sủng vật, Vệ Ninh cũng không đành lòng làm phiền lòng ông chủ.
Nói trắng ra, " Thiên Xướng " đương nhiên cũng không phải là một nơi trong sáng gì, nhưng loại chuyện này Vệ Ninh không dám làm cho loa qua, có một vài người trong lòng anh rất rõ ràng, ở mức độ vừa phải, anh ấy không thèm bận tâm, nhưng cứ đi ba đến năm bước tại tiền sảnh hoặc hành lang hộp đêm thì nhìn thấy những người khách tóc tai bù xù điên cuồng lắc đầu, bộ dạng chẳng ra thể thống gì, “Thiên Xướng” có phải thật sự là KTV hạng ba sao?
Cát Mễ nói, anh ta cũng thật  sự thông minh, ngoài cái tên Tống Sĩ Chương ai dám động vào anh ta?

Vệ Ninh rất xấu hổ, chuẩn bị tìm cơ hội nói chuyện với Tống Sĩ Chương, hoặc trực tiếp nhắc nhở Lâm Bạch.
Người cuối cùng mà Văn Tú đến gặp sau khi rời khỏi bệnh viện là Lý Khiết, cô ấy vẫn đang ở trong ICU, người nhà chỉ có thể đợi ở cửa mà không thể tùy ý đi vào, Văn Tú cố tình bỏ đi để tránh gặp phải cha mẹ cô.

Hòa đồng với mọi người luôn là điểm yếu của cậu.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Thần trí của Lý Khiết đã dần ổn định, nằm trong một căn phòng nhỏ có cửa sổ, khi Văn Tú đi vào, tầm mắt cô đang dừng ở bên ngoài, như thể cô đang nhìn đỉnh núi phía xa.
Văn Tú gõ cửa, cô quay đầu lại, tựa hồ không ngoài ý muốn khi nhìn thấy cậu.
Văn Tú đến gần, hỏi, "Cảm thấy như thế nào?"
Lý Khiết nhếch môi cười: "Anh lại cứu em một lần nữa."
Văn Tú nói: "Đợi đến đi làm, trong công việc, em sẽ trở nên mạnh mẽ, sẽ không cần người khác cứu mình".
Lý Khiết lẳng lặng nhìn trần nhà, yếu ớt thở dài: "Em hình như đã trải qua một giấc mộng dài...!Nửa đầu rất vui vẻ, về sau rất tồi tệ..."
Văn Tú khuyên nhủ: "Đừng làm chuyện ngu ngốc nữa."
Lý Khiết không ngăn được nước mắt: "Em xin lỗi..."
Văn Tú nói: "Không cần phải xin lỗi gì cả, anh muốn cảm ơn em."
Lý Khiết nhìn cậu khó hiểu.
Văn Tú có vẻ hơi ngại ngùng và nói: "Ừm...!Em đã cho anh vinh quang của một người đàn ông.

Anh nói như vậy sẽ không làm tổn thương em chứ?"
Lý Khiết không nghe hiểu cho lắm.
Văn Tú đứng lên và nghiêm nghị nói: "Anh hy vọng em sẽ không bao giờ gặp ác mộng nữa, thay anh chào hỏi bố mẹ của em."
Văn Tú rất ngưỡng mộ Lý Khiết, kiên trì và dũng cảm như vậy để chiếm được người mình muốn, có lẽ trên đời này sẽ không có Lý Khiết thứ hai ở gần cậu, cậu thực sự cảm thấy có chút hối hận vì điều này.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]

Tống Sĩ Chương không gọi Văn Tú, cũng không về nhà nữa, thật ra sáng hôm đó, khi rời khỏi căn nhà nhỏ, anh có loại cảm giác mình sẽ không trở lại đây, căn nhà này không có chút hơi thở của gia đình, bởi vì chủ nhân của căn nhà đã cắt đứt mối quan hệ từ lâu rồi, anh không dám làm trái ý chính mình, nhưng anh đang khắc chế, anh chọn cách cự tuyệt vẫn là cách khiến người đàn ông bực bội nhất.
Chuyện này không liên quan đến chuyện kết hôn hay không kết hôn của Văn Tú.
Cho dù cậu đã kết hôn hay chưa, cậu đều không thích thân cận với anh.
Tống Sĩ Chương ngồi trong xe nhắm mắt suy nghĩ, không thể tin được, cũng không thể lý giải được tại sao mấy năm nay chàng trai từng quàng tay qua cổ nói cháu yêu chú, chỉ mới mấy năm đã trở nên lạnh nhạt, hờ hững như vậy, tại sao hai người lại đi đến bước đường này.

Văn Tú trước kia rõ ràng ỷ lại chính mình nhiều như vậy, trong thời điểm anh hai mươi mấy tuổi, quan hệ giữa hai người rất tốt, Tống Sĩ Chương cảm thấy không thể không có cậu, bởi vì ngoại trừ Văn Tú, những người khác làm gì đều không khiến anh cảm thấy không vui, khẩu vị cũng bị mất đi.
Nhưng hiện tại cậu thực sự từ chối anh, tìm mọi cách né tránh phương thức thân mật nhất mà hai người từng làm, từ chối những hương vị làm tình khi kết hợp.
Tống Sĩ Chương thật sự không nghĩ ra anh của hiện tại vẫn có cái gì xứng đáng để Văn Tú yêu, Văn Tú đã hoàn toàn có thể tự lập kiếm sống, hơn nữa bây giờ, cậu có thể sống tốt, cậu đã không cần anh nữa.
Điều hòa trong xe rõ ràng là ấm, nhưng Tống Sĩ Chương lại cảm thấy hơi lạnh, anh quấn chặt áo khoác, cúi đầu im lặng, giống như một cố nhân.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Khi trở lại "Thiên Xướng", anh muốn tìm Lâm Bạch, Vệ Ninh đã đợi anh sẵn, nhưng anh mở miệng chính là: "Lâm Bạch đâu?"
Lời Vệ Ninh muốn nói bị hỏi ngược lại, nói: "Đi ra ngoài rồi."
Tống Sĩ Chương nói, "Đúng vậy, tôi đã quên mất.

Hôm nay cậu ấy có một lớp học."
Cát Mễ đột ngột nói: " Vệ Ninh có chuyện muốn nói với anh."
Tống Sĩ Chương nhìn Vệ Ninh chờ anh ta nói.

Vệ Ninh buồn bực nhìn Cát Mễ, xô đẩy nói: "Cậu nói đi."
Tống Sĩ Chương cảm thấy thật buồn cười: " Hai người đang làm cái gì vậy."
Cát Mễ trợn tròn mắt, nhéo nhéo cánh tay Vệ Ninh, đối diện Tống Sĩ Chương nói: "Anh biết Lâm Bạch buôn bán ma túy?"
Tống Sĩ Chương nhíu mày nói: "Buôn bán ma túy?!"
"Anh ta ấy bán nó cho một số khách trong quán."
Tống Sĩ Chương "A" một tiếng, vẻ mặt thả lỏng: " Tôi còn tưởng là chuyện lớn gì, chỉ là hai viên thuốc lắc thôi, tôi sẽ nói về anh ta khi trở về."
Cát Mễ mạnh dạn bước lên một bước, nói: "Anh không cần phải nói với cậu ta.


Tôi không nghĩ anh có thể nói điều gì tàn nhẫn khi nhìn cậu ta.

Tốt hơn là để cậu ta đăng ký, Vệ Ninh có thể quản lý nó."
Tống Sĩ Chương rít gào hỏi: "Anh nói cái gì."
"Tôi nghĩ cậu ta rất thiếu tiền để tiêu.

Hoặc ngài thỏa mãn cậu ta hoặc ngài để cậu ta tự kiếm.

Nếu cậu ta muốn kiếm tiền ở “Thiên Xướng”, cậu ta phải tuân thủ các quy tắc ở đây!"
Tống sĩ Chương hiếu kỳ nhìn Cát Mễ ngôn từ sắc bén, lười biếng nói: Ồ? Quy củ? Tôi cho rằng tôi mới là quy củ của "Thiên Xướng"."
Ông chủ trên danh nghĩa của Thiên Xướng là Vệ Ninh, công ty đăng ký của Thiên Xướng là của Vệ Ninh, nhưng cổ đông lớn nhất của công ty kia là Tống Sĩ Chương, quay đi quẩn lại cũng bởi vì Tống Sĩ Chương là một thương nhân trong sạch.

Người ngoài có lẽ không biết điều này, nhưng những người điều hành "Thiên Xướng" thì rất rõ ràng.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Vệ Ninh không biết Cát Mễ hôm nay ăn phải thuốc súng gì lại dám cùng Tống Sĩ Chương nói chuyện như thế, anh ta đang muốn kéo anh ấy đi ra, nhưng Cát Mễ lại đẩy ra, anh ấy làm sao có thể ở sau lưng lão đại náo loạn chứ.
"Anh đương nhiên là quy củ của Thiên Xướng, tôi chẳng qua là nhắc nhở một câu mà thôi.

Tống tiên sinh, anh có phải là thích xem bộ dáng trưởng thành như thế không? Nếu anh thích, tôi đều sẽ chọn người theo quy tắc này, ngược lại lúc anh bước vào cửa, nhìn chỗ nào cũng đều là mắt lông mày miệng mà anh thích, anh nói có được không?"
Cát Mễ chua ngoa có tiếng, Tống Sĩ Chương có chút không chịu nổi, đỡ trán đã là cực độ nhẫn nại: "Anh có thể cho tôi chút mặt mũi được không?"
Cát Mễ còn muốn nói tiếp, Vệ Ninh che lấy miệng anh ấy.

Tống Sĩ Chương có chút đau đầu, chậm rãi đi lên lầu.
Vệ Ninh trách Cát Mễ: "Một chút thị lực cũng không có, không nhìn thấy sắc mặt của lão đại không tốt sao?"
Cát Mễ khinh miệt nhìn cậu ta một cái: "Theo chỉ số thông minh của cậu, tôi lười giải thích với cậu." Uốn éo eo liền đi ra..


Bình luận

Truyện đang đọc