NHỮNG NĂM THÁNG TA LÀM THUỘC HẠ Ở MA CUNG

Hôm nay là ngày nam chủ Triệu Họa Lân trở về từ nhân giới.

Trong lòng Quỷ Ảnh đã sớm tính xong nội dung vở kịch, không bao lâu nữa, nam chủ liền muốn cám dỗ nữ nhân Ma tôn cưới về hôm qua, sau đó bị Ma tôn phát hiện, sau đó nam chủ sẽ nhận lại người thân rồi đoạn tuyệt với Ma tôn, từ đó bắt đầu một màn ngược thân ngược tâm.

Nhưng theo sự phát triển trước mắt này, nam chủ yêu nhau lắm cắn nhau đau với Ma tôn, là chuyện của hai trăm chương về sau.

Dựa theo nội dung cốt truyện do chính hắn viết, Lam Cẩm Sắt hẳn là gặp Triệu Họa Lân trong vườn hoa của Ma cung, sau đó Ma tôn liền xuất hiện.

Cái này cũng chưa phải là nghiêm trọng, nghiêm trọng chính là hoa trong hoa viên là chủng loại đặc thù của Ma giới, có tác dụng thôi tình mãnh liệt, ngay đêm đó nam chủ bị ảnh hưởng, có một đêm mộng xuân kiều diễm.

Đương nhiên, cái chủ đề hắn mơ tới ai này liền có chút vi diệu.

Quỷ Ảnh đang say sưa nhìn hoa hồng thuần một sắc màu, phía sau đột nhiên có một giọng nói dịu dàng gọi: “Nghĩa phụ.”

Đù má! Gặp quỷ rồi! Giảm thọ rồi! Là nam chủ Triệu Họa Lân á á á á!!

Hắn không phải còn đang trên đường sao? Lam Cẩm Sắt còn chưa xuất hiện nam chủ sao lại lạch bạch chạy tới đây?

Nam chủ Triệu Họa Lân là nghĩa tử Ma tôn nhận nuôi từ nhân giới, quan hệ hai người vô cùng thân mật, hơn nữa Luật Tàn Thanh vẫn luôn như có như không trêu ghẹo để tăng cường độ thân mật, lúc Triệu Họa Lân gặp Luật Tàn Thanh thì cơ bản đều không cần quỳ xuống, ngay cả hành lễ cũng không cần.

Quỷ Ảnh cứng đờ người, hắn xoay người trước khi nam chủ mở miệng nói câu tiếp theo, lạnh lùng phun ra một câu sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn: “Ta không phải, công tử nhận lầm rồi.”

Triệu Họa Lân chỉ kịp nhìn thấy sườn mặt đeo mặt nạ của hắn, đó là một loại khí chất lạnh lẽo không giống với nghĩa phụ, ánh mắt dưới mặt nạ cũng lạnh như băng khiến người ta sợ hãi, cũng không mỉm cười thân thiện như nghĩa phụ.

Đây là một thanh kiếm sắc bén bức người.

Trong bụng Triệu Họa Lân suy đoán thân phận nam nhân vừa gặp mặt, hoàn toàn không nhìn thấy Lam Cẩm Sắt một thân thị nữ một thân một mình đến hoa viên giải sầu, mà lúc Triệu Họa Lân rời khỏi, ngay cả một câu hỏi thăm cũng không nói.

Hai người bọn họ thuận lý thành chương không có cám dỗ.

Khi Triệu Họa Lân nhìn thấy Quỷ Ảnh lần thứ hai, hắn đứng ở phía sau Luật Tàn Thanh, thân hình ẩn trong góc tối, giống như là một thanh kiếm bất cứ lúc nào cũng có thể rời vỏ.

Luật Tàn Thanh cười nói: “Nghĩa phụ cho ngươi gặp một người, cho ngươi nhìn xem giống hay không giống, nào, trước tiên quay người.”

Còn chưa đợi Triệu Họa Lân hiểu được hàm nghĩa mấy chữ “giống hay không giống”, hắn quay người lại nhìn thấy, hai người tuy trang phục khác nhau nhưng gương mặt lại giống nhau như đúc.

Thì ra là như vậy, hắn là thế thân mà nghĩa phụ dày công chuẩn bị.

Luật Tàn Thanh cho Quỷ Ảnh lui ra rồi ngồi xuống trò chuyện cùng Triệu Họa Lân, Quỷ Ảnh lại đeo mặt nạ lên, lặng lẽ rời đi.

Mà lúc Triệu Họa Lân giống như vô tình hỏi về họ tên thân phận của Quỷ Ảnh, trong mắt Ma tôn lóe lên chút hứng thú rồi biến mất: “Hắn gọi là Quỷ Ảnh, là thế thân của ta, cũng là chưởng sự Ma cung.”

Luật Tàn Thanh thản nhiên nói: “Kẻ như vậy nghĩa phụ có rất nhiều, nếu như ngươi coi trọng thì nói với nghĩa phụ một tiếng, để hắn bỏ khuôn mặt này làm người của ngươi, cũng không phải là không thể.”

Triệu Họa Lân cười cự chối.

Quỷ Ảnh không biết mình vừa mới dạo quanh điện Diêm vương một lượt. Mấy ngày gần đây hắn rất bận, vừa phải nhập đồ cưới sính lễ của Lam Cẩm Sắt vào kho, lại phải cẩn thận bố trí sắp xếp phủ đệ cho nam chủ, nam chủ nhiều năm dùng thân phận Ma sứ ở lại nhân giới, phủ đệ đã phủ bụi nhiều năm. Đúng giờ quy định, Quỷ Ảnh phái người đi nhổ cỏ rồi trồng hoa và cây cảnh, duy trì cảnh tượng tươi tốt.

Lại nói Triệu Họa Lân là Luật Tàn Thanh nuôi lớn, chẳng thà nói do Quỷ Ảnh hắn nuôi lớn.

Luật Tàn Thanh ban đầu nuôi Triệu Họa Lân như nuôi sủng vật, có hứng thú thì để ý một chút, không có hứng thú thì ném cho Quỷ Ảnh, dù sao bộ dáng Quỷ Ảnh với y giống nhau như đúc, độ thiện cảm thì mãi mãi cũng là thêm vào trên người y, huống chi cách đây mấy năm tính tình cũng ôn hòa dịu dàng, không lạnh lùng sắt đá như hiện tại.

Cho nên cũng khó trách Triệu Họa Lân nhầm lẫn hai người.

“Hắn thế mà lại có hứng thú với ngươi.” Giọng nói của Luật Tàn Thanh trầm thấp nhu hòa, bên trong một mảnh tối tăm đầy mê hoặc, Quỷ Ảnh cụp mắt không nói, lại nghe thấy Ma tôn bắt đầu lầm bầm lầu bầu: “Cũng phải, dù sao hắn cũng do ngươi nuôi lớn, từ trước tới nay lại chưa từng nhìn thấy gương mặt thật của ngươi.”

Quỷ Ảnh còn có thể nói cái gì, hắn chỉ có thể quỳ xuống, thấp giọng nói: “Thuộc hạ biết sai.”

“Quỷ Ảnh.” Luật Tàn Thanh nói, “Ngươi mặc dù là người của bản tôn, thế nhưng xưa nay lại không có cái tự giác khi làm người của bản tôn.”

Đầu Quỷ Ảnh cúi xuống càng thấp hơn nhưng thật ra trong đầu hắn lại đang tự bào chữa: có chứ, ta vẫn luôn có mà! Ngươi xem, ngoại trừ việc làm ấm giường ra thì ta cái gì cũng làm hết! Ngay cả lái máy bay cũng muốn ta giúp, ngươi….ngươi còn muốn thế nào nữa!

Luật Tàn Thanh đưa tay qua, ngón tay lạnh như băng dán lên mặt Quỷ Ảnh, y cảm nhận được người dưới thân khẽ run rẩy, vô cùng hài lòng mà nở nụ cười.

Quỷ Ảnh chỉ cảm thấy một luồng hương giống như đòi mạng trên người người kia càng ngày càng mãnh liệt, giống như rắn độc trí mạng, đang không ngừng dây dưa dụ dỗ con mồi là hắn.

Hắn nghiêng đầu đi, lạnh lùng nói: “Đại nhân, Quỷ Ảnh không làm được.”

Động tác này có 80% tỉ lệ khiến Luật Tàn Thanh tức giận, sau khi nghe thấy một tiếng cười khẽ đầy sung sướng của Luật Tàn Thanh, Quỷ Ảnh yên lặng mà thắp cho bản thân một cây nến.

Luật Tàn Thanh nói: “Lại đây.”

Quỷ ảnh từ từ đứng dậy, chết lặng đi tới trước mặt Luật Tàn Thanh.

“Cởi quần áo, để ta xem thương thế của ngươi một chút.”

Không, lão biến thái nhà ngươi chính là muốn chấm mút, còn nói đến nghiêm chỉnh như thế.

Đầu ngón tay lạnh lẽo dính thuốc mỡ chạm qua vết thương đã kết vảy, có một vết roi thật dài, từ hông kéo dài thẳng một mạch xuống đuôi xương cụt, Quỷ Ảnh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim để giữ cho bản thân bình tĩnh, nhưng hắn rất nhanh liền phát hiện tiểu huynh đệ của mình có xu thế ngóc đầu, bởi vì ngón tay của Luật Tàn Thanh đảo quanh ở xương đuôi, như có như không mà vuốt ve.

Y ở rất gần, kề rất sát, hơi thở nóng rực lướt qua khiến Quỷ Ảnh có một loại ảo giác giống như bất cứ lúc nào đối phương cũng sẽ hôn lên đó.

Nhưng đối phương tha cho hắn, dù sao trách nhiệm của cái thân thể này chủ yếu là thế thân thôi, trên người Luật Tàn Thanh không có vết sẹo nào, theo lý mà nói thì trên người Quỷ Ảnh cũng không thể có.

Ban đầu vết thương là một vệt rất dài, rất sâu, giống như chém hắn thành hai khúc, sau khi khép lại thì để lại một vết tích rất mờ.

Sự tồn tại của nó cũng là do Ma tôn ngầm đồng ý.

Có lẽ là để thời thời khắc khắc nhắc nhở Quỷ Ảnh——-ngươi chỉ là một quân cờ bất cứ lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ.

Yên tâm, ta rất có cái tự giác này.

Quỷ Ảnh giống như giỡn mà nghĩ, dù sao ta cũng khác mấy thứ đê tiện lòe loẹt kia.

Nội dung bổ sung:

Triệu Họa Lân là nam chủ, đương nhiên vận mệnh sẽ có thăng trầm, khi còn bé được nhận về từ nhân giới, không biết tên khốn khiếp nào tiết lộ tin tức, nói đứa nhỏ này là cục cưng bảo bối của Ma tôn.

Lúc đó Luật Tàn Thanh đang đánh nhau với một Ma tôn nổi danh khác, đối phương thua, trong lòng không phục, tự mình mò tới Ma cung tha Triệu Họa Lân đi, tuyên bố là muốn luộc rồi ăn.

Ngày đó Luật Tàn Thanh bế quan, Quỷ Ảnh liền dẫn người truy sát một đường, cuối cùng đoạt về được nam chủ từ trong tay biến thái.

Nhưng vì thế, hắn trúng một đao của đối phương, thực lực chênh lệch rõ ràng, một đao kia khiến cho hắn sau khi trở về Ma cung thì bất tỉnh nhân sự, nằm bảy ngày bảy đêm ở trong Cố Nguyên trì mới tỉnh lại, một thân tu vi mất hơn nửa, đánh đổi nặng nề như vậy mới khiến Triệu Họa Lân không biến thành thịt bánh trôi trong nồi người ta.

Quỷ Ảnh bây giờ còn nhớ rõ khi hắn vừa tỉnh, Luật Tàn Thanh đứng ở bên cạnh nước trì đen thùi lùi chăm chú nhìn, nếu như là kịch hiện đại, trong tay y nên có một mẩu thuốc lá, không khác gì mấy tên tổng tài bá đạo lắm.

Cũng không biết y canh ở đây bao nhiêu lâu, hoặc là vừa mới đến.

“Đáng không?” Ma tôn hỏi hắn, “Ngươi hiện giờ với bản tôn mà nói, đã là một phế vật.”

Giọng nói kia dù là ai nghe cũng đều sẽ cảm thấy lạnh thấu xương.

“Triệu….khụ khụ….Họa Lân thiên phú không ai có thể sánh bằng…” hắn nói, khóe miệng không ngừng có máu rỉ ra, Luật Tàn Thanh quỳ một chân xuống, vươn tay lau cho hắn, một đôi mắt xanh biếc như phỉ thúy nhìn hắn.

“Hắn sẽ trở thành trợ thủ đắc lực nhất của đại nhân.” Quỷ Ảnh nói xong lời này liền nhắm hai mắt, dường như một khắc sau sẽ chìm vào trong nước.

Quỷ Ảnh biết, Luật Tàn Thanh không phải không phát hiện ra việc Triệu Họa Lân mất tích, thậm chí y hy vọng mình dùng mạng đi đổi lại mạng của Triệu Họa Lân, bản thân ngồi đó ngư ông đắc lợi, như vậy Triệu Họa Lân mới có thể vì ân tình mà trung thành với Ma cung.

Chỉ cần giết thế thân này, Triệu Họa Lân cũng sẽ không bao giờ phát hiện có một người khác chịu chết vì hắn.

Dưới đáy Cố Nguyên trì xác người vô số, chỉ cần mặc kệ hắn chìm xuống thì sẽ không lên được nữa.

Quỷ Ảnh thấy rõ sát ý trong cặp mắt kia, nhưng hắn lại không ngờ Luật Tàn Thanh tự mình xuống nước ôm mình lên, mang hắn về phủ, nối liền kinh mạch đứt gãy cho hắn, lại cho hắn tiếp tục đi theo bên cạnh mình.

Là Luật Tàn Thanh động tâm.

Cội nguồn của động tâm, chỉ là sau khi y xuất quan liền thấy Quỷ Ảnh một thân đầy máu giao Triệu Họa Lân cho người khác, nhìn thấy mình ở phía xa liền nhắm mắt lại, mệt mỏi mà ngã xuống.

Hắn nghe thấy Quỷ Ảnh nói hai chữ.

Hắn nói: “Đại nhân.”

Bình luận

Truyện đang đọc