Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Lăng Khả dùng ánh mắt dò xét để nhìn Thích Phong. Loại chuyện này có thể không nghiêm túc được sao? Hai người bọn họ là “trai thẳng” đấy! Ngộ ngỡ làm không tốt, bẻ cong lẫn nhau thì phải giải quyết thế nào?
… Tuy cậu rất hy vọng cái kết cục ấy, song, ngoài mặt cũng phải tỏ ra nghiên túc và cẩn thận!
Nhìn vẻ mặt của Lăng Khả, Thích Phong muốn cười lại không dám cười, vì thế cũng bắt đầu nghiêm túc hơn.
Lăng Khả cúi đầu, viết điều thứ nhất ngay dưới tiêu đề –【 Khi một bên có yêu cầu, phải hợp tác diễn vai bạn trai của đối phương, nội dung bao gồm nhưng không giới hạn ở nắm tay, ôm ấp;】
Viết xong chữ “ôm ấp”, Lăng Khả liền đặt một dấu chấm phẩy, chuyển sang điều khoản thứ hai.
Thích Phong ngẩn người mà tự hỏi “bao gồm nhưng không giới hạn” có ý nghĩa gì…
Hình như là, những việc có thể làm không chỉ gồm mấy cái này. Cho nên, ngoài nắm tay và ôm ấp, Lăng Khả sẽ đồng ý cho hắn làm nhiều chuyện hơn, có phải không?
Lăng Khả ngẩng đầu nhìn Thích Phong, không thấy đối phương có bất mãn hay dị nghị gì, mới nói: “Tôi chưa yêu ai bao giờ, không biết tình nhân thường làm gì, cậu có đề nghị nào không?”
Thích Phong co rút khóe miệng, buộc phải dùng giọng điệu nghiêm túc để trả lời: “Tôi cũng chưa từng. Nhưng tôi cảm thấy có thể bắt đầu từ những việc đơn giản nhất, kiểu như chúc nhau “ngày mới tốt lành” hoặc là “một đêm ngon giấc”… Còn về việc hẹn hò, cứ tùy vào hoàn cảnh đi.”
“Ừ.” Lăng Khả cúi đầu viết điều khoản thứ hai, lại hỏi: “Chuyện này có thể cho Cao Tuấn Phi và Tạ Kỳ Bảo biết không?”
Thích Phong không được tự nhiên mà nuốt xuống một ngụm nước bọt, đáp: “Thôi đừng, nhiều người lắm miệng, nếu đã quyết định diễn kịch, vậy hãy diễn sao cho chân thực một chút. Không phải trường hợp vạn bất đắc dĩ thì hai người chúng ta biết là được, tránh cho có người bất cẩn tiết lộ bí mật, vậy thì mọi cố gắng của chúng ta đều sẽ đổ sông đổ bể.”
“Được rồi…” Lăng Khả gật đầu: “Nhưng tôi cảm thấy ở những nơi công cộng, không cần biểu hiện quá rõ ràng.”
“Có thể, không show ân ái.” Nói xong câu này, Thích Phong bỗng nhớ tới điều gì đó, lại bảo: “Đúng rồi, còn một chuyện… à ừm…”
“…?” Lăng Khả nhìn hắn bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Nếu đã là người yêu, ở một mức độ nào đó, chúng ta cũng có thể coi là… gay đi. Như vậy, việc đùa giỡn giữa trai thẳng bình thường, cũng nên hạn chế một tý…”
Thích Phong miêu tả thật sự rất khó khăn, tuy nhiên, Lăng Khả vẫn nắm được trọng điểm. Đối phương chính là muốn cậu đừng đùa giỡn lưu manh với những nam sinh khác nữa.
Nói thật, yêu cầu này ngược lại còn khiến Lăng Khả thở phào nhẹ nhõm. Muốn cậu tiếp tục “đối xử bình đẳng” với tất cả thẳng nam, đó mới là thử thách đấy.
Trên thực tế, cậu vốn là gay, nếu muốn đóng vai người yêu, vậy cứ diễn theo bản năng là được. Lập một bản quy tắc hành động chi tiết và chính xác thế này, thật khiến người ta chẳng biết nên khóc hay nên cười. Nhưng vấn đề là, bây giờ cậu phải giả vờ làm trai thẳng, rồi lại dựa trên cơ sở đó để giả vờ làm gay. Kịch ở trong kịch, diễn ở trong diễn, đúng là khiêu chiến đích thực.
Nhưng Lăng Khả không có biện pháp khác. Tự làm tự chịu, kiểu gì cậu cũng phải diễn tiếp thôi.
Lăng Khả kiên trì viết đến điều thứ năm, lại chợt nghe Thích Phong nói: “Nếu thật sự bắt cậu phải hy sinh bản thân để làm việc gì đó, tôi nhất định sẽ bồi thường cho cậu.”
“Hy sinh bản thân… là ý gì?” Lăng Khả hỏi.
“Ví dụ như việc mới nói ban nãy, hôn môi chẳng hạn…”
“…” Lăng Khả vừa cau mày viết, vừa nghĩ, thế thì sao tính là hy sinh, cậu còn có thể đồng ý nhiều hơn nữa đấy… Ha ha.
Lập tức kìm hãm suy nghĩ như ngựa chạy không người ở trong đầu mình, Lăng Khả đưa ra một vấn đề dựa trên góc độ tư duy của thẳng nam: “Nếu một ngày tôi gặp được người mình thích, không muốn tiếp tục đóng kịch với cậu nữa thì phải làm sao?”
Nghe vậy, Thích Phong hơi sửng sốt. Ánh mắt lóe lên một chút, hắn nói: “Tôi sẽ hỗ trợ cậu làm sáng tỏ chuyện chúng ta đóng giả người yêu trước mặt người cậu thích.”
Lăng Khả đáp: “Ừm, tôi cũng vậy.” Nhưng giả thiết này, Thích Phong sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp được.
Cứ thế, hai người dùng thái độ nghiên cứu và học hỏi để viết ra một bản “Quy tắc hành động” vừa giống thỏa thuận lại vừa giống yêu cầu —
Một, khi một bên có yêu cầu, phải đóng vai bạn trai của đối phương, nội dung bao gồm nhưng không giới hạn ở nắm tay, ôm ấp;
Hai, thực hiện những tương tác yêu đương thích hợp, bồi dưỡng sự ăn ý;
Ba, không ra sức show ân ái ở nơi công cộng;
Bốn, để đảm bảo tính chân thực của quá trình sắm vai, nếu không phải tình huống vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được cho người thứ ba biết chân tướng;
Năm, sau khi bắt đầu việc đóng giả người yêu, hai bên phải tuân thủ đạo đức yêu đương của các cặp tình nhân thật sự, không được có hành vi mờ ám với những thẳng nam khác;
Sáu, mỗi lần sắm vai chính thức, bên được lợi có nghĩa vụ bồi thường vật chất hoặc tinh thần với bên hy sinh, bao quát nhưng không giới hạn ở mời ăn, tặng quà;
Bảy, khi một bên quyết định theo đuổi tình cảm thật sự của mình, bên còn lại phải ra mặt làm sáng tỏ hành vi đóng giả người yêu. Lúc ấy, “Quy tắc hành động” sẽ tự mất đi hiệu lực;
Tám, người nhờ cậy đầu tiên nợ của người được nhờ cậy một ân tình, phải thực hiện một tâm nguyện của người được nhờ cậy, giá trị sử dụng: cả đời;
Chín, chờ bổ sung.
Người nhờ cậy đầu tiên: Thích Phong.
Người thực hiện: Thích Phong, Lăng Khả.
Sau khi ký tên, Lăng Khả thở ra một hơi dài như vừa hoàn thành một nhiệm vụ trọng đại.
Thích Phong thả lỏng thần kinh căng thẳng của mình. Sau hai tháng ở chung, hắn phát hiện Lăng Khả là một người vô cùng nghiêm túc và cẩn thận. Nhưng cho đến hôm nay, hắn mới hoàn toàn cảm nhận được, khi nghiêm túc, Lăng Khả đáng sợ biết bao nhiêu.
Cũng bởi nguyên nhân này, Thích Phong lại càng yên tâm – phàm là chuyện Lăng Khả đã quyết định, chắc chắn đối phương sẽ cố hết sức để tiến hành, tuyệt đối không có thái độ vui đùa hoặc qua loa có lệ.
Cuối cùng hắn cũng nắm được thứ mình yêu thích ở trong tay. Những ngày tháng tiếp theo, vô cùng đáng kỳ vọng.
***
Bởi vì ngày thường không cần biểu hiện quá phô trương, cho nên bọn họ chẳng khác gì trước đây cả. Nhưng sự tương tác yêu đương “tùy vào hoàn cảnh” mà Thích Phong nhắc tới, lại dần thẩm thấu vào cuộc sống của hai người ngay khi họ không hề nhận thức được.
Ví dụ như Thích Phong cứ nhất quyết đi mua đồ ăn sáng cho Lăng Khả. Hắn nói đó là lời cảm ơn cũng như mức bồi thường thấp nhất vì Lăng Khả đã đồng ý đóng vai người yêu của hắn. Ngoài ra, thỉnh thoảng bọn họ còn hẹn nhau ra ngoài dạo phố, ăn cơm, uống nước, vân vân…
Một thời gian trôi qua, đám quần chúng bắt đầu phát hiện được vài chi tiết nho nhỏ. Những chi tiết này lục tục được phơi bày ở các topic trên diễn đàn trường —
“Có ai phát hiện, ngày nào hotboy trường cũng đi mua đồ ăn sáng cho cái cậu bạn học tên là Lăng Khả hay không?”
Nội dung của topic cũng giống như tiêu đề. Hình đính kèm là ảnh chụp Thích Phong quét thẻ mua hai phần bánh trứng.
Bình luận 1: “Thì ra không phải chỉ có mình tôi được chứng kiến cảnh tượng này…”
Bình luận 2: “Ơ, chẳng phải hai người bọn họ là một cặp đồng tính được công nhận ở trường ta sao? Mua đồ ăn sáng cho bạn trai thì có vấn đề gì? [buồn cười]”
Bình luận 3: “Khó nói lắm, dù sao họ cũng chưa công khai thừa nhận mà…”
Bình luận 4: “Đừng có dùng “cái cậu này”, “cái cậu nọ”, Lăng Khả là hotboy khoa Báo chí chúng tôi! Cũng hot lắm đấy, biết không!”
Bình luận 5: “Đúng rồi, gần đây tần suất bắt gặp hai người bọn họ đi lại trong trường rất nhiều. Ban đầu tôi không để ý Lăng Khả mấy, nhưng càng nhìn lại càng thấy thích. Tôi đã chuyển từ fan của Thích Phong sang fan của Lăng Khả rồi.”
Bình luận 6: “Fan Lăng Khả +1. Mị thích con trai cool ngầu khó tiếp cận này! [khóc]”
Bình luận 7: “Đêm qua, tôi và bạn cùng phòng thấy bọn họ đi dạo quanh hồ Vịt trời, còn nắm tay nữa đấy… ˊ_ˋ”
Bình luận 8: “Thím trên! Ảnh chụp đâuuuuuuuu! Không có ảnh không tinnnnnnn!”
Bình luận 9: “Tôi là chủ comment số 7, lúc ấy trời quá tối, chụp cũng không thấy rõ đưọc, nếu bật flash sẽ bị lộ… Tiếc quá, sorry.”
Bình luận 10: “Thím 7, không phải một mình thím đâu! Cuối tuần trước tôi đi xem phim cùng với bạn trai, lúc đứng ở cổng rạp chiếu phim đã trông thấy hai hotboy Thích Phong, Lăng Khả trong truyền thuyết! Khi đó, bọn họ đang mua thịt xiên nướng. Thích Phong tự tay cầm một xiên thịt đút cho Lăng Khả ăn. Đáng tiếc bộ phim tôi với bạn trai xem sắp sửa bắt đầu, nên mới nhìn thoáng qua một chút, tôi đã bị anh ấy kéo đi! [khóc]Hai mươi phút đầu tiên, tôi căn bản không biết phim đang chiếu cái gì, đầu óc đều đầy hình ảnh bọn họ đút thịt nướng cho nhau, chỉ muốn chạy ra ngoài nhìn lại một lần nữa. Tôi không phải hủ nữ đâu, thật đấyyyyyyy…”
Bình luận 11: “Thím 10, tôi cảm thấy thím quá kích động rồi, bình tĩnh lại đi… -_-#”
…
Đối với loại topic này, fan CP đều tự reo hò với nhau, không tạo ra sóng to gió lớn gì. Còn người qua đường chỉ cười rồi lướt qua, hoàn toàn không coi là sự thật. Vì thế cho nên, dù có người phát hiện những chi tiết không thích hợp, song cũng chẳng có biến động gì.
Về Tôn Mạn – cô gái si mê Thích Phong đã nhiều năm, hình như cũng tin lời bộc bạch “thẳng thắn thành khẩn” của hắn, hoàn toàn không xuất hiện trước mặt Thích Phong, Lăng Khả nữa.
***
Đảo mắt đã cuối tháng mười một, học kỳ đầu đã trôi qua hơn một nửa rồi.
Bộ môn Phỏng vấn có một bài thực tập, yêu cầu sinh viên lập nhóm tiến hành phỏng vấn tập thể, viết một bài báo xem như bài tập cuối kỳ.
Tranh thủ thời gian còn sớm, có những sinh viên theo trường phái hành động đã bắt đầu rủ nhau đi làm nhiệm vụ.
Có cái gọi là “nam nữ phối hợp, làm việc sẽ không nhàm chán”. Lớp học vốn nữ nhiều nam ít, cho nên mỗi nhóm bốn nam sinh ở cùng một phòng ký túc sẽ bị tách ra, để gia nhập vào đội ngũ của nhóm nữ sinh. Bốn chàng trai phòng 412 cũng phải chịu chung số phận.
Dưới tình huống ấy, Thích Phong và Lăng Khả đương nhiên sẽ trở thành những nhân vật được tranh giành.
Vì muốn phân chia “tài nguyên”, vài nữ sinh còn lên box chat đề nghị Thích Phong, Lăng Khả tham gia hai nhóm khác nhau.
Ngay sau đó, cô nhận được sự bác bỏ cực kì kiên quyết của Thích Phong: “Không được, tôi và Lăng Khả phải cùng một nhóm.”
Có nữ sinh hỏi: “Vì sao?”
Cao Tuấn Phi: “Vì Thích Phong còn chưa cai sữa.”
Trong box chat xuất hiện một loạt biểu tượng cảm xúc cười lăn lười bò. Lăng Khả muộn màn phát hiện bản thân đang bị bạn bè trêu chọc. Sau đó, cậu gửi đi một chuỗi dấu chấm lửng, tỏ vẻ cạn lời, song cũng không có phản đối yêu cầu của Thích Phong.
Nhóm nữ sinh chẳng biết làm sao, cuối cùng đành phải rút thăm xem tổ bốn người nào may mắn đi cùng với hai nam thần. Kết quả là, Bí thư Chương Văn Thấm cùng chị em phòng 207 trở thành đội ngũ sở hữu hai chàng đẹp trai.
Đối với cơ hội khó lắm mới chiếm được này, bốn nữ sinh vô cùng kích động, sôi nổi bày mưu tính kế, muốn tạo ra thật nhiều thời gian chung đụng với hotboy.
Cũng không thể trách bọn họ được. Lên đại học, ngoài tiết chuyên ngành ra, các tiết khác đều là tự chọn. Vì lẽ đó, mặc dù là bạn cùng lớp, song bọn họ cũng không có nhiều cơ hội ở gần Lăng Khả và Thích Phong. Huống hồ, hai người kia vì tránh né sự theo đuổi của các em gái cuồng nhiệt, nên gần như là vừa hết tiết đã bỏ chạy ngay, đúng thật là thần long chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi trong truyền thuyết.
Sau khi thảo luận, một đám em gái âm mưu liền quyết định chủ đề phỏng vấn của nhóm mình là “Chuyến du lịch tiết kiệm của người nghèo”. Với chủ đề này, chẳng những bọn họ phải dành thời gian để trải nghiệm một chuyến du lịch tiết kiệm, mà còn phải ngủ lại bên ngoài ít nhất là một đêm.
Thiểu số phục tùng đa số, Thích Phong, Lăng Khả thế đơn lực mỏng cho nên chỉ đành đồng ý với quyết định của đám nữ sinh.
—
N hạc dạo:
Một ngày nào đó, khi Thích Phong và Lăng Khả đi dạo ở ven hồ Vịt trời.
Thừa dịp gió lặng trăng mờ, đêm khuya người vắng, Thích Phong lặng lẽ cầm lấy tay Lăng Khả, đàng hoàng nói: “Luyện tập một chút đi.”
Lăng Khả: “…”
Tay Thích Phong rất ấm, bàn tay cũng to hơn tay Lăng Khả một chút. Vào giây phút đó, Lăng Khả bỗng chìm đắm trong bầu không khí lãng mạn này, để mặc cho trái tim đập ngày càng vội vã…
Tuy nhiên… nắm tay thì cũng được thôi, nhưng cậu có thể đừng nắm kiểu mười ngón đan nhau như vậy được không? Sự tiếp xúc quá thân mật này làm tôi, cmn, xấu hổ! (/////)