NHỮNG THÁNG NĂM TƯƠI ĐẸP

Nếu có một thân hình hoàn hảo, bạn sẽ có nhiều cơ hội! Nhỏ nhìn chăm chú vào tờ báo vẻ bâng quơ. Không biết đến bao giờ mình mới có thể có một thân hình đáng mơ ước này nữa? Mà thôi có ước cũng chả được, vì cha sinh mẹ đẻ mình đã thế này rồi. Nhỏ cười khanh khách trước cái suy nghĩ đó và ngoạm một miếng bánh mì vào miệng vẻ ngon lành...

Tên đầy đủ của nhỏ là Hà Trần Thùy Dương, mười bảy tuổi rất mê ăn quà vặt thế nên nhỏ hơi tròn trịa. Cũng giống như bao cô gái cùng lứa, ô mai và me chua... là những thứ không thể thiếu trong bộ sưu tập ăn uống của nhỏ. Câu danh ngôn liền tai của nàng mũm mĩm là “Sống trên đời có gì vui hãy cứ ăn và ăn thôi” . Thế nên đến giờ nhỏ cũng chưa biết say nắng là gì cả...

Trời ạ! Lại mưa nữa rồi... nhỏ chặc lưỡi khi nhìn lên bầu trời. Vác chiếc ba lô nặng trĩu ra trạm xe buýt, nhỏ cố gắng đi từng bước chân chậm rãi, nhỏ sợ một chút sơ ý thôi chiếc áo dài sẽ tèm lem mất. Khi đó nếu đến lớp sẽ dơ bẩn kinh khủng... mà có lẽ có ghét hay không ghét thì ở thành phố A này chỉ có hai mùa mưa nắng, thôi thì đành chấp nhận. Tiếng sấm nổ vang cả bầu trời, nhỏ sợ quá cong chân lên chạy dữ dội như một chú sóc. Mà có lẽ là một con “trâu nước” thì đúng hơn.

Cuối cùng cũng đến nơi! Nhỏ thở dài, ánh mắt dáo dát nhìn xung quanh xem xe buýt đã đến chưa? Thế này thì đến lớp muộn rồi, xui thật giờ này chưa thấy đến nữa... Tiếng thở dài thứ hai, thứ ba... Nhỏ ngồi xuống chồm hổm và như không có việc gì nhỏ bắt đầu nhìn mưa. Từng hạt mưa tí tách rơi, chúng rơi nhẹ nhàng khoan khoái mang đến cơn mưa mát lành cho nhân gian và mọi thứ cỏ cây. Vậy mà sao khi nhắc đến mưa lại có bao câu chuyện buồn, những áng văn chương tả về mưa mà bao thi sĩ đã không tiếc lời... Nhỏ cười mỉm khi miên man suy nghĩ về mưa. Mưa những cơn mưa bé nhỏ, làm con người ta nhiều mộng mơ.

Và có lẽ giông tố đã đến với cuộc đời của nhỏ... Một giông tố bắt đầu mà có lẽ nếu biết trước có lẽ sẽ không có những bi ai...

Đôi mắt nhìn chăm chú, nhìn không chớp một giây nào. Tim nhỏ bắt đầu những nốt nhạc cứ réo vang lên từng hồi, từng hồi một. Mình bị sao vậy nè? Loáng thoáng mơ màng, nhỏ lẩm bẩm. Một anh chàng chạy vội trong cơn mưa từ gương mặt đến cả hành động. Nhỏ không thể giữ cho tâm mình tĩnh lặng dù chỉ một giây, cái cảm giác này thật là lạ... Bỗng có chuông điện thoại reo vang.

“Alô?” Nhỏ mở vội ra vẻ luống cuống.

“Dương hả? Sao giờ chưa đến lớp nữa?” Tiếng cô bạn nói.

“Ừ, mình biết rồi tại trễ xe buýt...”

Chợt nhỏ quay sang nhìn bên cạnh, cái nhìn săm soi trong nhà chờ xe buýt và cả cơn mưa đang rả rích ngoài kia. Sao lại đi rồi vậy? Mới thấy đây mà... Nhỏ lẩm bẩm trong chiếc điện thoại giọng tiếc nuối.

“Cậu nói gì vậy?” Tiếng cô bạn hỏi dồn dập.

“À! Không có gì... tớ nói nhảm đó.” Nhỏ hạ giọng xuống nói.

Có phải là mơ không? Mà sao mình lại bần thần đến vậy? Cơn mưa nặng hạt cũng vừa dứt, chiếc xe buýt từ từ xuất hiện... Những dòng suy nghĩ về người con trai của cơn mưa đó cứ ám ảnh mãi... Dù chỉ là vô tình gặp mặt, nhưng cái cảm giác xao xuyến cứ ngân nga không dứt. Nhỏ tựa đầu vào cửa xe buýt, hai mắt lim dim, cố gắng nhớ ra hình ảnh về chàng trai kia, mong mỏi tìm trong tàn tích đã ẩn ý từ lâu.

- ---o----

“Ta gặp nhau được không em?” Người con trai nắm lấy tay cô gái vẻ nghiêm nghị.

“...” Im lặng không nói gì, cô gái nắm lấy vạt áo dài.

“Em im lặng là đồng ý rồi nha... Không gặp em một thời gian, anh nhớ em quá!” Nụ cười hé mở trên đôi môi người con trai, đưa tay nựng yêu lên gương mặt cô gái vẻ thích thú.

“Anh bỏ tay ra đi!!! Giữa tôi và anh còn chuyện gì để nói với nhau nữa?” Khác xa với sự im lặng... cô gái bỗng bừng sáng lên cặp mắt. Tay cô gạt đi cái nựng yêu kia, giọng nói nhanh và dứt khoát.

“Tất cả đã hết rồi, bây giờ chỉ là con số không tròn trĩnh, không hơn không kém mà thôi!” Cô gái quát lớn và nhìn người con trai trân trân.

Lời nói vừa dứt xong, cô gái bỏ đi ngay, từng bước chân hiên ngang... Có chăng còn sót lại vài dòng lệ còn cay cay ở khóe mắt mà thôi...

Cô ấy? Tên đó nhẩm thầm trong cái ngơ ngác, cả người như đơ ra không còn một suy nghĩ vẩn vơ về thái độ kì lạ kia? Bao nhiêu câu hỏi cứ ngổn ngang, nhưng đối với kẻ đa tình thì việc ấy chả có chi hề hấn, không em này thì em khác... Kể ra cũng hơi chán thật, cứ tưởng sẽ có trò chơi vui. Nụ cười nham nhở hiện hữu trên gương mặt kẻ đắc chí, tên đó nghênh ngang từng bước chân...

Nụ cười đa tình, phong cách hút hồn bao nhiêu cô gái... Tên đó đã làm vô số cô gái phải đau khổ. Tên là Ngô Nhật Khang cùng cô bé Vũ Thanh Thủy Tiên có một mối tình thanh mai trúc mã tuyệt đẹp. Người ta thường nói, thời gian có thể xóa nhòa đi tất cả, kể cả những cái gì gắn bó với ta nhất một thời và sự thật đã trả lời cho mối tình đó là sự chia tay trong nước mắt. Mọi lỗi lầm không còn là của ai, nhưng bao giờ cuộc chia tay nào cũng để lại nước mắt và phần thiệt thòi nhất có lẽ cũng về con gái...

Thật tình thì còn điều gì lưu luyến nữa, cô bé quay vội lại và nhìn. Bao xúc cảm về ngày xưa cứ hiện về như rõ mồn một, cứ tưởng không gặp sẽ quên song cái cảm giác đó vẫn mạnh mẽ như thuở nào... Bóng người đã khuất dần rồi còn đâu? Chỉ có mình vẫn còn thương còn nhớ người ta, chứ người ta đã quên rồi... Nước mắt không hiểu tại sao cứ lăn dài mãi, bao nỗi niềm cảm xúc cứ trỗi dậy thật mãnh liệt...

- ---o----

Quán căn tin

“Chụp lấy!” Hắn vừa dứt lời tung trái cóc lên cao.

“Sao thế? Thằng này sao xịu mặt xuống vậy?” Hắn ngơ ngác nhìn thằng bạn.

“Mấy em lớp dưới bu quanh quá làm tao mệt ghê...” Nhật Khang cười hí hửng, xóa đi bộ mặt nghiêm nghị hồi nãy.

“Haha... Mày bị tao lừa rồi!” Nhật Khang vừa dứt lời, cắn trái cóc lên miệng cái rụp.

“Mày dạo này sướng quá ta! Mày làm tao ngưỡng mộ ghê...” Hắn lên giọng nhìn thằng bạn chăm chăm.

“Sao mày lại nói vậy? Giàu có như mày mà cũng nói câu đó nữa hả?” Nhật Khang cười trước câu nói của thằng bạn.

“Tiếc là tao không đẹp trai giống mày, chứ không đâu có khổ sở như vậy...” Hắn chặc lưỡi nói xót xa.

“Haha... Không ngờ cũng có lúc công tử Triệu Tuấn Minh lại thốt lên câu này... Cần tao kiếm cho vài em không?” Nhật Khang cười tủm tỉm.

“Hừm! Mà có đẹp cỡ Thủy Tiên không?” Hắn thủ thỉ bên tai Nhật Khang.

“Mày...? Sao mày dám...” Nhật Khang quát lớn và nhìn chăm chăm thằng bạn nối khố của mình bằng ánh mắt khó chịu.

“Ê?! Làm gì mà nhìn ghê vậy? Tao chỉ nói giỡn thôi mà... Mà với bộ dạng này chắc vẫn chưa quên em đó chứ gì?” Hắn cười xuýt xoa.

“Mày muốn nghĩ gì thì tùy nhưng tao không muốn giới thiệu Thủy Tiên cho mày và tao cũng muốn nói thẳng là tao và cô ấy đã hết rồi...” Nhật Khang nói dứt khoát.

“OK!!! Tao hiểu sẽ không nhắc nữa...” Hắn cười trừ cho qua chuyện.

Tiếng trống trường điểm vang liên hồi, báo hiệu giờ lên lớp đã đến... Câu nói còn đang dở dang cũng đi vào ngõ cụt.

Đôi bạn nối khố của nhau, một cặp bài trùng về ăn chơi gái gú. Nếu có Nhật Khang thì phải có Tuấn Minh.

- ---o----

Nhà vệ sinh

Không biết món ăn ở căn tin này chứa thứ gì? Ăn vào mà đi vệ sinh nãy giờ... Vẻ mặt nhăn nhó, Tuấn Minh lượng qua lại nhà vệ sinh vẻ khó chịu...

Trời ạ! Lại đi nữa rồi... Giọng nói kêu vang inh ỏi, hắn ôm cái bụng quằn quại lê từng bước chân vào nhà vệ sinh... Miệng vẫn không quên lẩm bẩm. Sao mà cái cầu thang lại dài lê thê đến như vậy?!

Cơn ác mộng kinh hoàng vẫn chưa dứt, hắn lại tháo chạy một lần nữa. Không biết có phải do đau quá hay không nên hắn chẳng nhìn thấy nhà vệ sinh ở đâu? Sự bất cẩn do vô ý của mình đã để lại sau đó câu chuyện dở khóc dở cười... Chao ôi! Đau bụng quá đi... Tuấn Minh nhăn cái mặt lại, quằn quại trong phòng.

“Ối, mình có thêm một cục mụn nữa rồi...” Giọng một cô gái kêu vang inh ỏi.

“Đâu đưa mình xem! Chà mụn to đấy, ráng ăn ít bánh trán lại đi cô...” Một giọng khác lại vang lên và cười lớn.

“Huhu... Đau lòng quá đi.” Cô gái càng kêu vang lớn hơn khi nhìn cục mụn to tướng trong gương.

Bỗng Tuấn Minh giật cả mình, tay chân run lên bần bật, miệng lẩm bẩm giọng khe khẽ. Đừng nói đây là nhà vệ sinh con gái nha...

Giọng nói tụi con gái càng lúc càng vang to hơn... Những tranh cãi về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất được đem ra mổ xẻ, càng làm hắn run mình vì sợ hãi. Cái sợ ở đây bao vây lấy hắn không phải vì những câu chuyện mà là phải thoát ra nơi quái này thế nào đây? Tụi con gái sẽ nghĩ hắn là kẻ biến thái và rồi một câu chuyện khôi hài sẽ được đem ra kể khắp các khối cho xem. Còn gì đâu là danh tiếng của Triệu Tuấn Minh này... Trời ạ! Hắn ghì chặt đôi giày xuống nền sàn và vặn ốc suy nghĩ tìm cách thoát ra ổn nhất...

Mười phút trôi qua... mười lăm phút trôi qua... Câu chuyện dường như nhạt dần và hắn bắt đầu cảm thấy có chút an toàn.

“Thôi lên lớp, đến giờ của thầy Hà rồi, lên trễ là ăn roi mây đó...” Giọng nói một cô gái nọ vang lên.

“Ừ!” Cả bọn con gái đồng thanh lên tiếng.

Có tín hiệu tốt rồi! Hắn cười nhẹ và kiên nhẫn chờ thêm hai phút nữa... Từ từ chậm rãi, hắn mở cánh cửa ra cách nhẹ nhàng như sợ làm đau chúng. Đỡ khổ ghê! Nói gì mà lâu dữ, đúng là con gái... Hắn đưa tay vô vòi nước đang chảy và bắt đầu rửa thì...

Mắt nhìn mắt... bốn mắt nhìn nhau... và chớp chớp liên hồi. Hai tay hắn cứng đơ lại và tiếng hét vang cũng vừa cất lên từ miệng cô gái kia.

“Trời ơi!!!”

“Khoan đã, hiểu lầm rồi...” Hắn bắt đầu phân bua.

“Có chuyện gì vậy? Em có sao không?” Giọng nói vội chạy vô và ôm cô gái đang la thất thanh kia.

“Chị ơi, có gã này trong nhà vệ sinh ghê quá!!!” Giọng cô gái nói e dè.

“Sao vô đây có ý gì hả?” Cô gái với mái tóc tém ấn tượng nhìn hắn, ánh mắt sắc như dao cạo lườm lườm và giọng nói khàn đục bắt đầu cất tiếng nói.

“Tôi... tôi không phải kẻ đó đâu...” Hắn đơ cả người với ánh mắt đó, mồm miệng không thể thốt lên lời nào, tay chân thì chỉ trỏ đủ thứ loạng choạng.

“Có tên dê xồm nào tự nhận mình dê xồm không?” Cô gái với mái tóc tém cười ngạo nghễ và nhanh như cắt cô gái tung vào bụng hắn một cú rõ đau.

Hắn ngã xuống nền sàn và ôm bụng quằn quại... Chưa dừng lại, cô gái còn tung thêm một cú vào lưng hắn. Cảnh tượng lúc này giống như đang xem “Đô Vật Mỹ”. Đến hồi cuối, kẻ thua cuộc chỉ còn nước nằm sải lai xuống nền sàn, mồm miệng tóe ra nước vãi đến là kinh...

“Mai mốt cho chừa thói dê xồm đi nha!!!” Và lúc này cô gái hét vang.

Hai cú như trời giáng liệng thẳng vào người. Hắn quáng gà không còn nhìn thấy đây là đâu nữa? Trời ơi!!! Đời tôi sao mà xui xẻo thế này, sao quả tạ giáng lên người rồi... Lòng thì ngập tràn lửa thù trong tim. Con nhỏ kia là ai mà dữ như sư tử Hà Đông, nhất định Tuấn Minh này thề sẽ ăn miếng trả miếng lại cho bỏ ghét.

Nếu cứ như mưa, gió đến nhanh và đi cũng vội thì hay biết mấy... Trái tim là một cái gì đó khó hiểu nhất của bộ phận chúng ta. Đôi khi cái ta thấy, ta nghĩ ghét cay ghét đắng, ấy thế sau này lại có duyên có phận với nhau.

Tóc tém ấn tượng trong bộ áo dài trắng càng làm nó nổi bật lên cái tên Nguyễn Thị Phương Liên. Cái tên đẹp và mỹ miều bao nhiêu thì nó lại chanh chua đanh đá bấy nhiêu. Ăn uống rất tợn, đánh đấm rất giỏi, không biết sợ là gì. Mọi người trong trường đều khiếp với vía xanh rờn của chị cả “Liên nắm đấm”. Câu danh ngôn liền tai của nó “Tiền không phải là tất cả nhưng không có tiền thì tất cả là không”.

Bình luận

Truyện đang đọc