NHƯỠNG

“Đôi gặp lại nhau quá muộn, phải nắm bắt hạnh phúc từng giây từng phút.”

Một câu ngắn ngủn, từ quá khứ tiếc nuối bị bọn họ che kín, kéo dài đến hiện tay mà bọn họ có thể kiểm soát, cuối cùng, tràn đến tương lai đã được dự kiến kia.

Trâu Dụ nghe, cảm giác được trái tim mình bị một loại cảm xúc phức tạp lấp đầy, đau âm ỷ.

Không biết sự tuổi thân từ đâu mà đến, đầu tiên là nảy lên trong lòng, rồi lại dũng mãnh xông vào hốc mắt.

“Anh còn biết muộn sao?”

Buột miệng thốt ra một câu, giọng nói không thể khống chế, mang theo sự nức nở.

Nhưng cô, rõ ràng không phải muốn chất vấn, cũng không phải muốn trách cứ anh.

—— Chỉ là cô, quá nhớ anh.

Thấy cô khóc, Lương Thời Ngộ có cảm giác như trái tim của mình bị người ta đánh một quyền, sinh ra từng trận đau đớn.

Giờ phút này, bọn họ đứng ở hành lang của sảnh lớn trung tâm thương mại, trên đỉnh đầu có ánh đèn đang phát sáng, còn phía sau thì lại có mọi người lui tới.

Lương Thời Ngộ duỗi tay, trịnh trọng ôm cô vào lòng ngực của mình, dùng áo khoác che đi tầm mắt của mọi người, giọng nói trầm ấm dán vào vành tai cô: “Ừ, anh biết.”

—— anh biết anh đã tới chậm.

Trong khoảnh khắc của cái ôm này, bọn họ gần nhau đến có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.

Cho đến giây tiếp theo.

“Xin lỗi em.”

“Xin lỗi anh.”

Hai tiếng xin lỗi, đồng thời nói ra.

Lương Thời Ngộ nghe xong, hai tay đang ôm cô chợt siết chặt lại, hơi rũ ánh mắt, có rất sâu cảm xúc.

Giây tiếp theo, trực tiếp ôm ngang người lên, bước ra ngoài.

Trâu Dụ vùi đầu ở trên vai anh, hỏi: “Muốn đi đâu vậy?”

“Về nhà,” anh nói, “Không muốn để cho người khác thấy em khóc.”

Bãi đỗ xe cách nơi này một khoảng, nhưng bây giờ trên mặt cô toàn là nước mắt, Lương Thời Ngộ sợ cô bị gió lạnh thổi bị cảm, nên muốn lau khô nước mắt cho cô trước. Vì thế, tìm một chiếc ghế ở vị trí tương đối vắng rồi đặt cô xuống, lấy khăn giấy từ trong túi ra, nói chuyện như đang dỗ dành: “Anh nói xin lỗi, là bởi vì anh cảm thấy mình tới chậm, còn em sao lại nói xin lỗi? Hả?”

Trâu Dụ nghe xong, hít sâu một hơi, cố gắng làm cho hai mắt ướt lệ trở nên tỉnh táo: “Lúc ấy có phải mẹ em đã dùng những câu rất quá đáng để nói với anh, đúng không?”

Nghe vậy, ánh mắt của Lương Thời Ngộ loé lên, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thành trạng thái ban đầu, cóc nhẹ lên trán của cô: “Em nói bừa cái gì vậy.”

Nói xong, thì nắm chặt khăn giấy trong tay, dùng tay khác kéo cô đứng dậy.

“Anh đừng hòng giấu em,” Trâu Dụ nắm lấy tay anh, còn muốn dùng phép khích tướng làm cho anh nói ra tất cả, “Nếu như anh giấu em, em sẽ đi thích người khác.”

Nghe được lý do sứt sẹo này, Lương Thời Ngộ không nhịn được cười nói: “Mỗi ngày toàn mơ thấy anh, còn muốn đi thích người khác?”

Nói xong, thì giơ tay nhéo nhéo mặt cô, ngữ điệu vừa trách cứ lại vừa dỗ dành: “Sao em lại chân trong chân ngoài được hả, Trâu Tiểu Dụ.”

Trâu Dụ hoàn toàn không ý thức được đêm đó mình bị bệnh đã nói ra điều gì, nên vẫn còn giảo biện: “Em chưa từng mơ thấy anh.”

“Được,” Lương Thời Ngộ cũng không vạch trần cô, khó khăn cười một tiếng, nói, “Có hay không, sau này ngủ cùng nhau sẽ biết.”

“Anh không nói thật với em, em sẽ không ngủ với anh!”

Vừa nói dứt câu, Trâu Dụ đã im lặng.

Lương Thời Ngộ cũng bị lời nói không suy nghĩ này của cô chọc cười, kề mặt sát vào, cười như không cười: “Em thật sự muốn chọc cho anh tức chết, có phải hay không?”

Cô ngước mắt, đối diện với đôi mắt đen nhánh sáng ngời của anh, trả lời nói: “Không phải.”

Trả lời xong, cô cảm thấy dù sao cũng đã bỏ người đó một lần, không bằng lại bỏ thêm lần nữa.

Vì thế, cực kỳ lớn mật, mà ở phía sau nói thêm câu: “Tức chết anh, em sẽ không có chồng.”

Nói xong, thì xoay người chạy đi.

Cứ như vậy, Lương Thời Ngộ bị một cái xưng hô ——

Làm cho choáng váng.

Đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng của cô, thật lâu chưa hoàn hồn lại.

Năm nay thành phố Kinh Khê, có rất nhiều tuyết rơi, lúc này, tuyết cũ trên mặt đất còn chưa tan, bầu trời đã nổi lên trận tuyết mới.

Cô mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng, chạy nhanh dưới trời đầy tuyết, dáng người mảnh khảnh cao gầy, cho dù có nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, thì cũng đều rất đẹp.

Vốn dĩ tất cả đã an tĩnh và mỹ lệ, thẳng đến khi người đang chạy nhanh nào đó sẩy chân, lòng bàn chân vừa trượt, sắp ngã xuống mặt đất.

Lúc này, tác phẩm “Điêu khắc” đã đứng đó hồi lâu lập tức phản ứng theo bản năng, nhanh chóng chạy tới, trước lúc cô ngã xuống đất, giữ chặt tay cô ôm cả người cô vào lòng ngực, sau đó, mặc kệ lưng của mình, ngã đập xuống đất.

Mặt đất đầy tuyết mềm mại, lập tức lõm xuống thành một bức ảnh uyển chuyển.

Trâu Dụ nằm trong sự bảo vệ kín đáo, vững vàng chạm đất, cả người ghé lên người anh.

Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cả hai người đều sửng sốt.

Không hẹn mà cùng, nhớ tới trận tuyết lớn của mười mấy năm trước.

Mùa đông năm ấy, vì để tham gia ôn tập cho cuộc thi toán học, nên có một khoảng thời gian Lương Thời Ngộ không thể tới trường học, thẳng đến ngày tuyết đầu mùa đó.

Trận tuyết kia thật sự rất lớn, lúc ấy Trâu Dụ đang ở sân thể dục chơi chơi ném tuyết với bạn, nhìn thấy người đã lâu không gặp, thì ngạc nhiên dừng lại.

Qua rất lâu, mới muốn chào hỏi với anh, đang chuẩn bị giơ tay lên, lại thấy ánh mắt của anh liếc về phía sau mình, như trong tích tắc, Trâu Dụ cảm giác bả vai mình bị người ta bắt lấy, sau đó bị người ta ôm xoay vòng lại.

Sau đó, trong tuổi xuân rộn ràng của mình, cô đã nghe được tiếng tim đập vì rung động.

Hiện giờ, nhiều năm trôi qua, tiếng tim đập vẫn như bóng với hình.

Nhưng cô lại không có sự dũng cảm của năm đó, có chút hơi rụt rè mà nói: “Lương Thời Ngộ, em thay mẹ của mình, nói với anh tiếng……”

Tuyết lớn đầy trời, câu “Xin lỗi” kia chưa ra khỏi miệng, đã lập tức bị lấp kín.

Không phải bị lấp kín bởi tuyết lớn.

Mà là bị lấp kín, bởi nụ hôn nồng nhiệt của anh.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Thầy Lương, thầy nhanh lên một dùm tôi được không! Được không! Được không!

【 Ngừng ở cảnh hôn, là chấp niệm của Sử Kim Triều! 】

Bình luận

Truyện đang đọc