Âm thanh của cuộc đánh nhau đột nhiên dừng lại, “Bách Lí Thiên Hùng” ở phía trước từ từ tiến lại gần, cầm kiếm chọc chọc vào người Gianh Thanh Lưu, thấy hắn không có phản ứng gì, mới nói: “Cốc chủ, liệu có được không?”.
Lúc ấy Bạc Dã Cảnh Hành mới bò dậy từ trên người Giang Thanh Lưu: “Thằng nhãi họ Giang này cũng cứng đầu gớm, lâu như vậy mới ngất. Mệt chết lão phu rồi!”.
“Bách Lí Thiên Hùng” bắt đầu kéo trái xé phải trên mặt mình, chỉ một loáng sau, đã lột chiếc mặt nạ da người xuống! Mà khuôn mặt phía dưới chiếc mặt nạ đó, lại chính là Xuyên Hoa Điệp! Hắn còn đang mải xoa xoa mặt, thì Tân Nguyên Ca đã chạy tới, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Giang Thanh Lưu một lúc: “Thế nào rồi?”.
Dáng vẻ Xuyên Hoa Điệp thê thảm đến không nỡ nhìn: “Cốc chủ, chúng ta bảo người phải nói những lời tình cảm, những lời tình cảm cơ mà, người xem hắn hôn mê thế kia thì tình cảm kiểu gì!!”.
Dáng vẻ Bạc Dã Cảnh Hành như thể đương nhiên phải thế: “Lão phu nói còn chưa đủ thâm tình chắc?!” Nàng bước đến gần, vuốt vuốt cằm Xuyên Hoa Điệp, khí thế rất ngầu: “Hì, bé con đừng nản lòng thế, lão phu sẽ bảo vệ ngươi chu toàn!”.
……
Tân Nguyệt Ca lôi Giang Thanh Lưu ở dưới đất dậy, kẹp dưới nách, cứ như thể kẹp người giấy: “Hắn sẽ không nghi ngờ chứ?”.
Bạc Dã Cảnh Hành lắc đầu: “Lần đầu tiên hắn nhất định sẽ nghi ngờ, nhưng đến lần thứ hai thì sẽ tuyệt đối tin tưởng.”
Một đám người cười cười nói nói khiêng Giang Thanh Lưu rời đi, giống như toán thợ săn đang khiêng thi thể con mồi, bầu không khí ngập tràn niềm sung sướng bội thu. Trong bóng đêm có một người náu mình trong rừng rậm, mãi cho đến khi tất cả mọi người đã đi xa rồi mới chậm rãi bước ra —— Vừa nãy lúc đối phương đóng giả làm ông ta, ông ta đã nhìn thấy rất rõ ràng từng chút một.
Tơ đao. Giang Thanh Lưu vậy mà lại ở sống cùng với tên đại ma đầu Bạc Dã Cảnh Hành? Ánh mắt Bách Lí Thiên Hùng chứa đầy vẻ hung hiểm.
Giang minh chủ vào nam ra bắc nhất định không thể ngờ được rằng, mình thông minh tỉnh táo từng ấy năm, rốt cuộc cũng phải uống nước rửa chân của lão tặc ấy. Lúc hắn tỉnh lại đã thấy mình ở Trầm Bích sơn trang, ngồi trông bên cạnh là Đan Vãn Thiền. Thấy hắn mở mắt ra, Đan Vãn Thiền liền vội vàng gọi nha hoàn bưng bát thuốc nóng vào. Giang Thanh Lưu chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn nghèn nghẹt, gắng gượng uống xong bát thuốc, cuối cùng mới hỏi một câu: “Cảnh… Tiểu Cảnh thế nào rồi?”.
(Xong, thằng bé đã bị lừa một vố đẹp, từ lão tặc thành tiểu Cảnh.)
Đan Vãn Thiền lắc đầu: “Nghe nói thương thế rất nghiêm trọng, Xuyên Hoa Điệp và Thủy Quỷ Tiêu cũng không được vào.”
Giang Thanh Lưu miễn cưỡng ngồi dậy, lại ho một tràng: “Dìu ta đến đó.”
Trong phòng của Bạc Dã Cảnh Hành, Khổ Liên Tử đang băng bó vết thương trên lưng của nàng, Tân Nguyệt Ca đứng ở bên cạnh. Hai ông già này đang mải tranh cãi nhau: “Băng bó như ngươi, Giang Thanh Lưu nhất định vừa liếc nhìn một phát là biết ngay đang giả vờ!”.
Khổ Liên Tử cáu: “Ngươi là đại phu hay ta là đại phu?”.
Tân Nguyệt Ca lẽ nào lại chịu thua dễ thế: “Ngươi thì đại phu cái cứt chó gì chứ, có băng bó được chỗ quái nào đâu!”.
Hai người cãi nhau suốt một canh giờ, sau khi tổng kết lại thì ngoài trình độ cãi nhau thăng cấp ra chẳng có gì thay đổi, mắt thấy tình hình căng thẳng đến mức sắp đánh nhau đến nơi, cuối cùng hai người cùng nhau nhất trí —— Vết thương băng bó trông giả, là bởi vì vết thương vốn dĩ là giả nên vậy! Tân Nguyệt Ca rút kiếm ra: “Bạc Dã ngươi cố chịu một tí, để nhìn cho giống thật cũng không còn cách nào khác. Ta sẽ xuống tay có chừng mực, chọc thủng hai cái lỗ thôi là được rồi……”
Bạc Dã Cảnh Hành thiếu chút nữa là vặn gãy cổ của hai lão này!
Lúc Giang Thanh Lưu bước vào, chỉ thấy màn trướng rủ che, Bạc Dã Cảnh Hành nằm sấp trên giường, trên lưng chỉ đắp một cái áo, rõ ràng là sợ đụng vào miệng vết thương. Cách một lớp rèm, Giang Thanh Lưu hỏi một câu: “Ngươi thế nào rồi?”.
Bạc Dã Cảnh Hành đang định hừ lạnh, thì đột nhiên nhớ đến lời Lan San Khách: “Nam thần à, đàn ông đều thích những người phụ nữ dịu dàng, người cứ nhớ rằng mình thích kiểu phụ nữ nào, thì cứ nói chuyện với hắn bằng kiểu thái độ ấy là được.”
Vì thế Bạc Dã Cảnh Hành bóp cổ họng, nói bằng giọng khẽ khàng: “Lão tử không chết được……” ngẫm lại vẫn thấy cứng rắn quá, bèn thêm vào mấy từ cảm thán, “đâu mà……”
……
Giang Thanh Lưu không ở trong phòng Bạc Dã Cảnh Hành lâu, thấy nàng tạm thời không chết, cũng yên tâm phần nào. Hắn bắt đầu sai người giám sát chặt chẽ động tĩnh của Bách Lí Thiên Hùng của Thất Túc kiếm phái. Sau đó hắn được một hảo hữu trong Lí Hận Thiên loáng thoáng tiết lộ cho chút tin tức, rằng đã phát hiện ra một vài tổ chức sát thủ trên giang hồ đều nhận nhiệm vụ lấy đầu của hắn để nhận tiền thưởng.
Bách Lí Thiên Hùng quả nhiên là gian trá, tổ sức sát thủ bình thường ngay cả bản thân cũng không biết người thuê là ai, thực sự không thể điều tra ra thân phận của ông ta. Nhưng Giang Thanh Lưu lại bị đám sát thủ săn tiền thưởng ấy quấy nhiễu không ngừng nghỉ, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
Giang Thanh Lưu đã dám động đến Bách Lí Từ Sở, thì đương nhiên cũng đã suy nghĩ đến hậu quả. Giang gia cũng có thể coi là gia tộc lớn sản nghiệp nhiều, mời vài vị võ sư, bảo tiêu cũng không thành vấn đề. Hơn thế đệ tử của Giang gia người nào người nấy đều sở hữu tuyệt học, nếu là tự bảo vệ mình thì chẳng có gì khó. Hắn cùng Giang Ẩn Thiên bận rộn bố trí người gác, và các võ sư trong Giang gia, mặt khác cũng thông tin liên lạc với những nhân sĩ nhanh nhạy, xem xem có thể tra ra được tin tức của kẻ chủ mưu đứng đằng sau không. Nhưng mọi người cũng không hy vọng quá nhiều vào những tin tức này, Bách Lí Thiên Hùng cũng là một lão già xảo quyệt, ông ta đã bỏ tiền thuê người giết hại, thì chắc chắn sẽ không bao giờ để lại manh mối nào.
Giang Thanh Lưu rất bận, nhưng mỗi ngày đều giành một canh giờ cùng Bạc Dã Cảnh Hành luyện công, suy cho cùng khôi phục lại nội lực của hắn cũng là việc quan trọng hàng đầu. Thời gian Bạc Dã Cảnh Hành nhìn thấy hắn, còn nhiều hơn cả Đan Vãn Thiền. Thời gian này cảm xúc của Bạc Dã Cảnh Hành không tốt lắm, nên hay thở ngắn than dài.
Giang Thanh Lưu không biết nàng lại định giở trò quỷ gì, nhưng xuất phát từ ơn cứu mạng lần trước, hắn bèn hỏi một câu: “Rốt cuộc là tại sao ngươi lại muốn sinh con? Lại còn là với ta nữa.”
Thần sắc của Bạc Dã Cảnh Hành ảm đạm: “Tuổi của lão phu, ấm hay lạnh đều đã nhìn thấu triệt rồi, thế sự vô thường, một ngày nào đó nếu như thật sự cưỡi hạc quy tiên……”
Giang Thanh Lưu mất kiên nhẫn: “Nói tiếng người đi.”
“Lão phu muốn sinh một thằng con trai để dưỡng già!” Bạc Dã Cảnh Hành trả lời vừa nhanh vừa dứt khoát.
Giang Thanh Lưu đau đầu xoa xoa huyệt Thái dương: “Ngươi có thể an phận một chút cho ta nhờ được không? Chỉ cần ngươi không làm mấy trò dở hơi vớ vẩn đó, thì sau này ngươi cứ ở lại Trầm Bích sơn trang, ta sẽ chăm sóc ngươi đến già, được chưa?!”.
Ừ…… Tại sao câu này cứ thấy không đúng chỗ nào ý nhỉ……
Đầu tháng Bảy, Giang Thanh Lưu lại muốn ra ngoài, lần này là vụ án không có đầu mối. Trại chủ của trại Phi Ưng, Hạ Phi Hổ bị phát hiện đã chết trong phòng ngủ, chúng đồ đệ đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không tìm thấy đầu của ông ta. Cùng với cái đầu không tìm thấy đó còn có cả của Hạ phu nhân, Lâm Tiểu Thi.
Hạ Phi Hổ có ba đệ tử chân truyền, và hai người con trai, hiện giờ nguyên nhân cái chết không rõ ràng, năm sư huynh đệ vì tranh gianh chức vị trại chủ mà náo loạn ầm ĩ. Bần cùng bất đắc dĩ, mới mời Giang Thanh Lưu đứng ra phân xử.
Suy cho cùng Giang Thanh Lưu cũng là minh chủ võ lâm, chuyện này vốn dĩ cũng là bổn phận của hắn.
Hắn sắp đi rồi, còn tìm Bạc Dã Cảnh Hành dẫn đi cùng. Lần trước Thương Tâm đã bắt mạch cho hắn, nói rằng qua hai tháng nữa, kinh mạch bị tổn thương của hắn có thể sẽ khôi phục lại được. Hắn không thể bỏ lỡ quá trình chữa trị.
Bạc Dã Cảnh Hành đương nhiên là muốn đi ra ngoài rồi, chỉ là việc nàng bước ra khỏi cửa đương đối phức tạp. Hiện giờ thể chất của nàng không khỏe, rượu có hòa Yên Chi hoàn không đủ nồng độ, thì nàng sẽ sinh bệnh. Ăn nhiều hơn một viên Yên Chi, sinh bệnh. Phơi nắng qua lâu, sinh bệnh. Ra mồ hôi lấy nước lạnh rửa mặt, cũng sinh bệnh.
Giang Thanh Lưu muốn nhờ Khổ Liên Tử đi theo cùng để tiện bề chăm sóc nàng trên đường, nhưng Khổ Liên Tử lại lấy cớ luyện chế Yên Chi hoàn nên cự tuyệt, Thủy Quỷ Tiêu phải ở lại giúp một tay, nên đương nhiên cũng không thể đi được. Xuyên Hoa Điệp và Lan San Khách không có việc gì, nhưng với danh tiếng của bọn họ trên giang hồ, một khi bị người ta nhận ra, thì hậu quả thật khó mà tượng tưởng nổi.
Giang Thanh Lưu hết cách, chỉ đành dẫn theo Bạc Dã Cảnh Hành lên đường.
Hành trang của hắn gọn nhẹ đơn giản đã thành quen, bên người cũng chỉ mang theo một tâm phúc tên là Tề Đại, và thằng nhóc thị kiếm Thôi Tuyết.
Tuy giờ đang là giữa hè, nhưng dựa vào thói quen trước giờ của Giang Thanh Lưu thì chắc chắn hắn sẽ cưỡi ngựa lên đường, phi suốt ngày đêm không nghỉ. Dựa vào tốc độ của hắn, đến được trại Phi Ưng, đoán chừng cũng chỉ mất bốn năm ngày mà thôi. Nhưng dẫn theo Bạc Dã Cảnh Hành, thì hiển nhiên là không thể thế được. Bạc Dã Cảnh Hành ngủ không sâu, cho dù có ở bên trong xe ngựa, nàng cũng không thể vào giấc được.
Sắc trời dần dần tối hơn, Bạc Dã Cảnh Hành đã ngáp liên tục mấy cái rồi, rõ ràng là mệt đến nỗi không thể mở được mắt ra, nhưng vẫn cứ không thể ngủ được. Giang Thanh Lưu vốn dĩ tuân theo tinh thần kính già yêu trẻ, nên bảo phu xe Tề Đại tìm một nhà trọ.
Hắn tuy là người đơn giản phóng khoáng, nhưng suy cho cùng cũng là con cháu nhà giàu, lại có địa vị trên giang hồ, khách sạn tồi tàn quá cũng không thể ở được. Tề Đại cũng là người hiểu chuyện, đương nhiên tìm một nhà trọ tốt nhất gần đấy.
Nhà trọ Ngũ Hồ, trong đại sảnh đã không còn thấy bóng dáng vị khách nào nữa, Giang Thanh Lưu cố tình chọn thời điểm này để đến thuê trọ, cũng không hy vọng có quá nhiều người chú ý tới Bạc Dã Cảnh Hành. Tiểu nhị sắp xếp phòng cho họ, Giang Thanh Lưu đương nhiên vẫn ở cùng một phòng với Bạc Dã Cảnh Hành. Thôi Tuyết và Đại Tề ở một phòng.
Thức ăn chưa thể bưng lên ngay được, nên tiểu nhị mang nước nóng vào trước. Bạc Dã Cảnh Hành không chút khách khí, tự mình quan tâm đến mình cởi quần áo bước vào thùng tắm. Làn da trắng nõn sáng bóng, khiến Giang Thanh Lưu hoảng quá chóng cả mặt, tiện tay kéo tấm bình phong che lại, mắt lúc ấy mới không nhìn thấy những cảnh không trong sáng.
Bạc Dã Cảnh Hành cả người thơm toàn mùi rượu, bốc lên cùng với hơi nước nóng, toàn bộ bay ra ngoài. Giang Thanh Lưu nghe tiếng nước sau tấm bình phòng, tự nhiên lại thấy hai tai nóng rực, tim đập mạnh —— Hắn chẳng thể nhớ nổi lần cuối mình ở chung một phòng với Đan Vãn Thiền là khi nào nữa.
Hắn đứng dậy mở cửa sổ, để gió mát thổi vào, cũng nhân tiện bình ổn lại những suy nghĩ kỳ quái trong lòng. Bạc Dã Cảnh Hành đã tắm xong, nàng chỉ mặc độc chiếc áo choàng của Giang Thanh Lưu rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa thắt dây áo. Gân xanh trên trán Giang Thanh Lưu lại được dịp trỗi dậy: “Không thể mặc quần áo tử tế rồi mới ra ngoài được sao?! Ngươi chú ý đến hình tượng một chút không được à!”.
“Chẹp!” Khuôn mặt Bạc Dã Cảnh Hành rất thiếu kiên nhẫn, thình lình đi đến trước mặt hắn, hai tay cầm lấy hai vạt áo, kéo mạnh sang hai bên trái phải, soẹt một tiếng lộ ra cảnh “tươi mát” dưới lớp áo. Giang Thanh Lưu nhảy lùi ra sau, thiếu chút nữa là ngã lộn cổ ra ngoài cửa sổ. Hắn chỉ kịp nhìn thấy bên dưới áo choàng là một mảng trắng sáng lóa mắt, trong nháy mắt liền quay đầu sang hướng khác, tức đến nỗi chân tay không nghe theo sự sai khiến: “Lão tặc kia, ngươi là đồ biến thái!”.
(Thế quái nào mà mình cứ cảm thấy vị trí nó bị đảo lộn hết cả thế này.)
Bạc Dã Cảnh Hành bật cười khặc khặc đầy quái dị, lúc ấy Giang Thanh Lưu mới cảm thấy không thể để lộ sự khiếp sợ trước mặt lão tặc này được. Vì thế hắn oai phong lẫm liệt quay đầu lại nhìn thẳng vào nàng, sau đó phát hiện ra dưới lớp áo choàng nàng còn mặc một bộ trung ý màu trắng ngọc nữa. Khuôn mặt Bạc Dã Cảnh Hành rất nghiêm túc: “Bộ trung y này lão phu mặc cũng vừa người lắm nhờ?”.
……
Vậy nên ở chung phòng với một người điên, khổ sở nhất không phải là có nhẫn nhịn chịu đựng được khi người điên đó lên cơn hay không, mà là ngươi mãi mãi không bao giờ biết được bản thân mình rốt cuộc có bị điên theo không. Giang minh chủ hiện giờ đang rất rối trí.