NỐI LẠI MỐI TÌNH ĐẦU

Bởi vì câu nói này của Giang Nhất Phàm, Hứa Miểu cả ngày tâm tình đều vui vẻ, thời điểm giúp bà dọn vệ sinh cũng không nhịn được mà cười ra tiếng, may bà không chú ý tới, bằng không phỏng chừng cho là cậu khùm rồi.

Giúp bà quét dọn nha sạch sẽ, dán lên cửa câu đối tết, Hứa Miểu liền đi dọn dẹp nhà của mình, bỏ những thứ cũ kĩ đón thứ mới đến, một năm tốt lành.

Sáng sớm ngày giao thừa, Hứa Miểu đem di ảnh cha cậu ra, nhẹ nhàng đặt tại trêи đài, nhìn hình, cậu thở dài một cái như có như không.

Bình thường Hứa Miểu không đem di ảnh cha cậu ra đặt ở phòng khách, cậu không nghĩ tới cũng không muốn, chỉ là ngày tết, tết thường mang ý nghĩa của đoàn viên, không có người nhà làm sao gọi là ăn tết đây.

Vẫn là đem cha cậu ra hóng mát một chút đi.

Bà nấu cơm, ở dưới lầu hô Hứa Miểu xuống cùng ăn.

Hứa Miểu lớn tiếng trả lời một câu, sau đó đem khăn lau thả xuống, đưa tay sờ sờ mặt cha cậu trong hình, cậu nhẹ nhàng cong lên khoé môi, thấp giọng nói: "Ba, năm mới tốt lành."

Cha Hứa Miểu xưa nay cũng không phải là một người cha tốt, hắn không thèm quan tâm Hứa Miểu chút nào, thân thể làm sao, có ăn no hay không, ngày nó hắn đều không để tâm, trong lòng hắn chỉ có bản thân, mỗi ngày say rượu cờ bạc không trở về nhà, chết rồi chỉ để lại cho Hứa Miểu một khoản nợ lớn.

Hứa Miểu trước kia là hận hắn, chỉ là theo thời gian trôi đi, loại hận ý này bắt đầu chậm rãi nhạt đi.

Ở trong lòng cậu, cha cậu là là điểm tựa duy nhất của cậu khi còn nhỏ, cho dù cha cậu không trở về nhà, chỉ cần còn sống là được. Bởi vì mẹ cậu bỏ đi không nói một lời, khi còn bé Hứa Miểu sợ nhất là cha cậu cũng sẽ bỏ cậu mà đi, cậu không muốn trở thành cô nhi, cậu thật sự không thích cảm giác cô độc.

Hơn nữa, hiện tại cha cậu đã qua đời nhiều năm như vậy, cùng người chết so sánh được hơn cái gì làm chi. . Được copy tại — TRUMtr uyen. O RG —

Loại cảm xúc chọc người này cơ hồ giao thừa hàng năm đều sẽ lú đầu ra, Hứa Miểu đóng cửa phòng, lại ngước mắt liếc nhìn bức ảnh trêи bàn thờ, cậu hạ khoé miệng, đợi tâm tình bình phục tốt lên mới đi xuống lầu.

Bà làm một nồi mì sợi lớn, lại làm thêm mấy cái trứng chần, gắp vào trong bát Hứa Miểu, bảo cậu ăn nhiều một chút.

Buổi trưa giao thừa thường không ăn cơm, cho nên sáng sớm ăn no một chút, đại khái tầm ba, bốn giờ bắt đầu làm bữa tiệc đêm giao thừa, đến buổi tối tầm bảy tám giờ là có thể ăn, ăn xong bữa tiệc đêm giao thừa liền tụ tập cùng nhau xem chương trình đón xuân muộn, nếu có bạn bè thì có thể cùng ra ngoài chơi.

Mấy năm qua, bữa tiệc đêm giao thừa đều là Hứa Miểu phụ trách, bà hỗ trợ làm trợ thủ cho cậu, tuy rằng chỉ có hai người, nhưng bởi vì là ăn tết, vẫn là làm hơn mười món.

Hứa Miểu ăn xong điểm tâm, vẫn ở trong nhà bà, trêи đùi đắp chăn, ngồi cùng bà tán gẫu, một bên chờ đến giờ đi làm bữa tiệc đêm giao thừa.

Bên ngoài chỉ còn một chút tuyết, chỉ là tuyết này bị phá hỏng mất rồi, thoạt nhìn trong có vẻ bẩn thỉu.

Thời gian trôi qua quá dài, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, Hứa Miểu cùng bà nói một tiếng, lên lầu ngủ một giấc, chờ tới thời gian lại xuống làm cơm.

Nhưng mà vừa mới nằm dài trêи giường, Giang Nhất Phàm đột nhiên gửi tin nhắn, một chút đánh tan cơn buồn ngủ của Hứa Miểu.

"Đang làm gì?"

Tình thần Hứa Miểu tỉnh táo, trả lời: "Vừa định đi ngủ một lát, hiện tại thì không buồn ngủ, anh thì sao."

Giang Nhất Phàm: "Ở trong phòng."

Hắn gửi xong, liền hỏi một câu: "Mặc quần áo mới rồi?"

Hứa Miểu: "... Chỉ có con nít mới mặc quần áo mới."

Giang Nhất Phàm: "Không quản tuổi tác bao nhiêu, năm mới thì nên mặc quần áo mới."

Hứa Miểu nhịn cười, trả lời: "Em mới không mặc, nhà em xưa nay không có truyền thống như vậy."

Giang Nhất Phàm: "Hiện tại có."

Hứa Miểu nhìn thấy tin nhắn, ngẩn người, ngây ngốc hồi: "A?"

Một lúc sau, Giang Nhất Phàm mới trả lời, tuy rằng chỉ có một câu nói ngắn ngủi, lại làm cho Hứa Miểu chua xót.

"Tôi mua cho em."

Hứa Miểu trực tiếp bấm video trò chuyện, khi thấy Giang Nhất Phàm, cậu vung lên khuôn mặt tươi cười: "Năm mới vui vẻ, bảo bảo."

GIang Nhất Phàm nhìn thấy cậu, mặt mày nhu hoà đi rất nhiều, "Năm mới tốt lành."

Hứa Miểu dựa vào đầu giường, đôi mắt vẫn nhìn video, chính cậu cũng không ý thức được, ánh mắt của cậu bao hàm thâm tình cùng yêu thương.

"Anh mặc quần áo mới rồi sao? Em xem với." Hứa Miểu mắt cũng không chớp mà nhìn hắn.

Giang Nhất Phàm: "Không có mặc."

Hứa Miểu trợn tròn mắt, nói: "Không phải anh nói năm mới là muốn mặc quần áo mới sao, anh làm sao mà không có mặc nha?"

"Ngày mai mới mặc." Giang Nhất Phàm ngồi ở trêи ghế, bởi vì không đeo kính, hắn ghé sát lại ống kính đặc biệt gần, "Vừa vặn ngày mai tới thăm em."

Hứa Miểu minh bạch, bé ngoan gật đầu, "Ồ."

Cậu thấy Giang Nhất Phàm, gần quá, hơn nữa ánh sáng đầy đủ, cậu hoàn toàn cso thể nhìn thấy rõ ràng lông mi của đối phương, cậu gần như si mê mà nhìn, không nhịn được nhẹ giọng cảm thán: "Bảo bảo, anh thật là đẹp mắt."

Nghe giọng cậu nỉ non, Giang Nhất Phàm không khỏi cong môi lên, âm thanh nhu hoà hơn rất nhiều, "Em cũng đẹp mắt."

Tiếng nói của Hứa Miểu vẫn như cũ rất nhẹ, như là đang lầm bầm lầu bầu, như rơi vào thế giới của chính mình, vô ý cảm khái lời nói từ tận đáy lòng, "Em thật sự quá may mắn..."

Giang Nhất Phàm: "Hả?"

"Hiện tại mỗi ngày trải qua như là đang nằm mơ." Hứa Miểu si ngốc nhìn hắn, đáy mắt dày đặc yêu thương, "Một giấc mơ phi thường hạnh phúc."

Quá yêu hắn, gặp được hắn là một điều may mắn.

May mắn này tựa hồ chỉ tồn tại ở trong mộng tưởng.

Nếu như là mơ, xin đừng đánh thức cậu dậy.

Hãy cho cậu vĩnh viễn đắm chìm trong cơn mơ này, ở trong mộng chết đi.

Cùng Giang Nhất Phàm hàn huyên đã lâu, thấy thời gian sắp đến rồi, Hứa Miểu không thể làm gì khác hơn là tắt video, đi xuống lầu làm bữa tiệc đêm giao thừa.

Bỏ ra vài tiếng, Hứa Miểu rốt cục cũng hoàn thành một bàn cơm nước, cậu mệt đến mức đứng không thẳng người.

Cậu mặc một bộ áo lông, bừng bàn đồ ăn đi lên lầu, nhẹ nhàng bày lên trêи bàn thờ, cười đối với cha cậu nói: "Đều là con làm, cha ăn đi."

Sắc trời dần tối, bên ngoài mơ hồ trêи đến âm thanh pháo hoa.

Hứa MIểu cùng bà cùng nhau ăn bữa tiệc đêm giao thừa, ngoài cửa vô số âm thanh pháo hoa ngược lại cũng giúp thêm mấy phần náo nhiệt.

Ăn bữa tiệc đêm giao thừa, Hứa Miểu cho bà một phong bao lì xì đỏ thẫm, bên trong có tám ngàn. (chắc tầm hơn 30 chịu...)

Cậu cùng bà ngồi xem chương trình đêm xuân, bà đã lớn tuổi, tai cũng lãng đi, nên xem tivi phải mở âm thanh rất lớn. Hứa Miểu nhìn năm mới càng đến gần, điện thoại cũng vang đến mấy lần.

Bạn bè cậu đều gửi lời chúc năm mới với cậu, thanh âm vui mừng. Hứa Miểu cúi đầu, khoé miệng vẫn luôn mỉm cười, lần lượt từng cái nhắn tin trả lời.

Thời điểm Diệp Na gửi tin nhắn cho cậu, Hứa Miểu vui vẻ, trả lời: "Diệp muội sao hôm nay nhiệt tình như vậy? Những năm qua không chỉ là một câu năm mới vui vẻ thôi à?

Diệp Na trả lời rất nhanh, nói: "Trước kia là trước đây, bây giờ là hiện tại nha."

Hứa Miểu không ngẫm nghĩ, cũng chúc cô nàng năm mới vui vẻ.

Trả lời một vòng, Hứa Miểu cũng không có nhận được lời chúc từ Giang Nhất Phàm, cậu bỉu môi, làm sao còn chưa gửi tin nhắn cho cậu, Kim Tiền cũng chúc cậu rồi đó.

Cậu suy nghĩ một chút, sợ đối phương buổi chiều nói chuyện đã chúc, hiện tại sẽ không dự định chúc lại, cậu vẫn là quyết định chủ động gửi tin nhắn trước, "Bảo bảo, năm mới vui vẻ ^_^."

Giang Nhất Phàm không trả lời.

Hứa Miểu minh bạch, hắn chắc còn trong bữa tiệc đêm giao thừa.

Cậu không để ý lắm, cầm điện thoại tiếp tục xem tivi.

Thời điểm đang xem tiểu phẩm, điện thoại đột nhiên chấn động, là Giang Nhất Phàm gọi đến.

Hứa Miểu theo bản năng nhìn bà, bà mang kính lão, ngồi ở bên cạnh mà chuyên tâm xem tivi.

Cậu không nói cho bà, mà lặng lẽ cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, tiếp điện thoại.

Ngoài ban công đặc biệt lạnh, Hứa Miếu từ xa xa nghe thấy âm thanh pháo hoa, không khí lạnh lẽo ở ngoài khiến cậu lạnh đến hàm răng run lập cập, "Như thế nào mà gọi điện thoại luôn vậy?"

Âm thanh Giang Nhất Phàm truyền đến, trong đêm giá rét lọt vào tai, "Muốn nghe thanh âm của em."

"Buổi chiều đã gọi video mà." Hứa Miểu liếc mắt cười cười, cười mắng, "Long tham không đáy."

Cậu nói xong, lại hỏi Giang Nhất Phàm, "Anh đang làm gì thế?"

Giang Nhất Phàm thấp giọng nói: "Tại ban công cùng em tán gẫu."

Ánh mắt Hứa Miểu sáng lên, cười híp mắt nói: "Thật là trùng hợp, em cũng ở ngoài ban công. Bên ngoài lạnh, anh mặc nhiều quần áo một chút."

Giang Nhất Phàm "ừ" một tiếng, nói: "Tôi nghe tiếng pháo hoa, bên em đang đốt?"

Hứa Miểu gật đầu, "Đúng vậy, đoán chừng là mấy gia đình phía trước đang đốt."

Pháo hoa cách nhau rất gần, mặc dù khá đẹp đẽ, nhưng mà âm thanh lớn quá, hoàn toàn lấn át đi âm thanh Giang Nhất Phàm.

Hứa Miểu bất đắc dĩ, ôm điện thoại di dộng trực tiếp đi ra khỏi cửa, đứng ở phía cầu thang nói chuyện.

Cậu vẫn không thèm quan tâm mặc thêm áo khoác, mặc đơn giản một cái áo lông, lạnh đến mức âm thanh cũng phát run.

Giang Nhất Phàm chú ý tới âm thanh cậu mang theo run rẩy, không tự chủ cau mày, "Tiểu Hứa, em đang giống như rất lạnh?"

Hứa Miểu "A" một tiếng, hít vào một hơi, ngượng ngùng cười: " Hơi lạnh, mới vừa ra ngoài quên mang theo áo khoác."

Âm thanh Giang Nhất Phàm đột nhiên chìm xuống, mang theo vài phần ra uy, "Nhanh đi mặc vào."

"Được thôi." Hứa Miểu lầm bầm một tiếng, "Anh đừng cúp điện thoại."

Hứa Miểu trở vào mặc thêm áo khoác, cùng bà nói tiếng tạm biệt, liền lên lầu trở về phòng, chuyên tâm cùng Giang Nhất Phàm tán gẫu.

Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền đến tiếng pháo hoa, cùng âm thanh Giang Nhất Phàm dung hợp lại với nhau.

Hứa Miểu cầm chặt điện thoại di dộng, cảm thấy được giao thừa năm nay là náo nhiệt nhất, cũng là năm làm cho cậu thoã mãn nhất.

Hai người hàn huyên đã lâu, điện thoại Hứa miểu gần sắp hết pin, cậu nhanh chóng cắm sạc, tiếp tục một bên sạc điện một bên gọi điẹn thoại.

Tuy rằng nghe nói vừa sạc vừa nghe điẹn thoại là một chuyện rất nguy hiểm, nhưng cậu không khống chế được, không nghĩ tới cúp điện thoại, chưa muốn ngủ, liền cùng Giang Nhất Phàm nói chuyện tiếp.

Cảm giác được điện thoại ngày càng nóng, Hứa Miểu mới có chút sợ sệt, sợ nó chịu hong nỏi mà nổ tung, mới chịu cùng Giang Nhất Phàm nói hẹn gặp lại: "Không thể nói chuyện tiếp, cảm giác điện thoại sắp nổ rồi, anh có bị nhốt ở nhà không?"

Giang Nhất Phàm: "Không có, em ngủ trước đi, ngày mai gặp."

Hứa Miểu vội vàng hỏi: "Ngày mai khi nào anh đến nha? Cho em cái thời gian cụ thể."

Giang Nhất Phàm không trả lời mà hỏi lại: "Em nghĩ thời điểm nào thì được?"

Hứa Miểu suy nghĩ một chút, mặt dày nói: "Sáng sớm đi, bảy tám giờ? Ăn tết mọi người phải thức dậy sớm..."

Giang Nhất Phàm cười nhạt, nói: "Được."

Kết thúc cuộc trò chuyện, Hứa Miểu liếc nhìn thời gian, đã sắp đến ngày mai.

Cậu nhanh chóng đi rửa mặt, vệ sinh một chút liền lên giường ngủ.

Hứa Miểu đắp chăn lên, nhắm mắt lại, khoé miệng cong lên, cho dù cười đến cứng miệng vẫn không thèm để ý.

Cậu tắt đèn, ngoài cửa sổ pháo hoa đang loan ra, đủ mọi màu sắc chiếu sáng không gian đen kịt của căn phòng, cũng chiếu vào mộng của Hứa Miểu.

Trước khi ngủ, cậu mơ mơ màng màng mà nghĩ.

Thật tốt, sau khi tỉnh dậy là có thể nhìn thấy Giang Nhất Phàm.

Bình luận

Truyện đang đọc