NƠI NÀO XUÂN SINH

Hà Xuân Sinh ở dưới lầu nhà Tiêu Thệ sắp được nửa năm, mỗi ngày buổi sáng cùng Tiêu Thệ đưa Tiêu Xuân Thủy đến nhà trẻ, sau đó cùng Tiêu Thệ đến trường, giúp Dương Liễu mua thức ăn, rồi mới bắt đầu công việc của mình. Đến trưa, hắn giúp Dương Liễu nấu bữa trưa, chờ Tiêu Thệ về rồi cùng ăn.

Buổi trưa Tiêu Thệ sẽ nghỉ trưa một thời gian ngắn, lúc đó Hà Xuân Sinh trở về nhà mình tiếp tục công việc, hắn không có thói quen nghỉ trưa. Buổi chiều Tiêu Thệ đi dạy, xế chiều Hà Xuân Sinh sẽ dẫn Dương Liễu ra ngoài, cùng đi đón Tiêu Xuân Thủy.

Tiêu Thệ chưa hề mở miệng nhờ Hà Xuân Sinh giúp, kể cả lúc y dạy khá trễ, không đón Tiêu Xuân Thủy được, đều là Hà Xuân Sinh bảo sẽ đón giúp y.

Tối đến, bọn họ cùng nhau tản bộ, sau đó ai về nhà nấy. Thỉnh thoảng, sau khi Tiêu Xuân Thủy ngủ, Tiêu Thệ sẽ xuống lầu tìm Hà Xuân Sinh tán gẫu, nhưng sẽ không ở lại qua đêm, thường là về nhà trước nửa đêm.

Sắp tới tháng Mười, thị lực của Dương Liễu ngày càng kém. Tiêu Thệ thường xuyên đưa bà đến khoa nội tiết nhờ bác sĩ kê thuốc. Vấn đề mắt của Dương Liễu, bác sĩ khoa nội tiết và khoa mắt đều không có biện pháp nào chữa trị. Cuối tháng Mười, trong một lần kiểm tra, bác sĩ khoa nội tiết nói với Tiêu Thệ, Dương Liễu đã xuất hiện hiện tượng nước tiểu trắng đục, có thể là bệnh thận do tiểu đường. Bác sĩ giải thích rằng, tình trạng mạch máu toàn thân Dương Liễu đã rất kém, mạch máu võng mạc đã vỡ, thận xuất hiện bệnh bội nhiễm cũng không có gì lạ. Cho dù bây giờ bà đã bắt đầu kiểm soát đường huyết một cách nghiêm túc, thế nhưng lịch sử bệnh ít nhất hơn mười năm, bây giờ đã không còn kịp.

Cũng không phải tất cả bệnh nhân tiểu đường đều sẽ giống Dương Liễu, tiến triển bệnh nhanh như vậy. Dương Liễu phát hiện trễ, sau khi phát hiện bệnh còn không điều trị ngay, bác sĩ nói, các chức năng cơ thể bà gần như suy kiệt, gần đây còn có biểu hiện khó kiểm soát được lượng đường trong máu, bác sĩ đề nghị Dương Liễu nhập viện một thời gian, Tiêu Thệ cũng xin bà nhập viện, thế nhưng bà cự tuyệt.

"Nằm viện cũng vô dụng, tự mẹ biết mà." Dương Liễu không tranh cãi với Tiêu Thệ, chỉ thở dài nói vậy. Tiêu Thệ thực sự hết cách, liền để Tiêu Xuân Thủy nói với bà, hy vọng có thể thuyết phục bà. Thế nhưng Tiêu Xuân Thủy quay lại báo với Tiêu Thệ: "Ba ơi, bà nội nói bà sắp chết rồi. Chết là gì hả ba?"

Tiêu Thệ nuốt cái gì đó đang chặn nơi cổ họng, nói với Tiêu Xuân Thủy: "Chết... Đó là..."

Tiêu Xuân Thủy thấy Tiêu Thệ không nói được, bèn truy hỏi: "Chết là gì ạ?"

"Đó là đi đến một nơi rất xa, không còn gặp lại người nhà mình nữa." Tiêu Thệ ôm Tiêu Xuân Thủy, thấp giọng nói.

"Vậy bà nội chết rồi, chúng ta có thể đi tìm bà không?" Tiêu Xuân Thủy hỏi tiếp.

Lời ngây thơ của trẻ nhỏ khiến Tiêu Thệ đau lòng cực kỳ, nhưng y vẫn cố giữ bình tĩnh, "Chúng ta phải đợi một trăm năm nữa mới có thể đi gặp người đã chết đi."

Tiêu Xuân Thủy còn muốn nói gì đó, Tiêu Thệ nói với cô bé: "Xuân Thủy, sau này chúng ta không nói chữ chết nữa, được không?"

"Tại sao vậy ạ?" Tiêu Xuân Thủy bỗng nhiên hỏi tiếp: "Ba ơi, có phải mẹ chết rồi không ạ? Con không thấy mẹ nữa."

Tiêu Thệ lắc đầu, "Mẹ không chết, sau này con sẽ được gặp mẹ."

"Con bao nhiêu tuổi thì sẽ được gặp mẹ?"

"Mười tuổi."

Tiêu Thệ trước sau không thể thuyết phục Dương Liễu nhập viện. Những chuyện này y không nói với Hà Xuân Sinh — Hà Xuân Sinh không nên bị cuốn vào vòng xoáy càng lúc càng khổng lồ của cuộc đời y.

Cuối tháng Mười Một, mười giờ sáng, Tiêu Thệ phát hiện Dương Liễu ngã gần nhà bếp, sắc mặt trắng bệch, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, thần trí mơ hồ. Tiêu Thệ lập tức đút nước đường cho bà rồi gọi 120. Lúc đợi 120 tới, Tiêu Thệ kiểm tra đường huyết cho Dương Liễu, chỉ còn 1. 4mmol/ l.

Xe cấp cứu đến, Hà Xuân Sinh dưới lầu cũng nghe thấy, lập tức lên xem thế nào. Y tá lập tức truyền đường glucose ngay tại chỗ, sau đó bọn họ chuyển bà lên xe. Tiêu Thệ ngồi trên xe cứu thương, dưới xe, Hà Xuân Sinh dắt tay Tiêu Xuân Thủy vẻ mặt ngơ ngác. Cô bé không khóc không quấy, yên tĩnh nhìn người lớn gấp gáp, chỉ là trong mắt có vẻ hoảng sợ.

"Lát nữa tôi đưa Xuân Thủy qua đó." Hà Xuân Sinh nói với Tiêu Thệ.

Tiêu Thệ gật đầu, sắc mặt y tái mét, môi không còn chút máu. Y không nói gì, kéo cửa hông xe cứu thương.

Dương Liễu vẫn chưa hôn mê, sau khi truyền đường không lâu thì bà tỉnh táo lại. Lần này bà cũng không kiên quyết đòi xuất viện nữa. Trong lúc kiểm tra, bác sĩ nói với Tiêu Thệ, nước tiểu Dương Liễu đã đục hơn nhiều, chức năng thận cũng bắt đầu suy giảm, khoảng một, hai năm nữa có lẽ sẽ nhiễm trùng đường tiểu.

Bà đã tiến vào giai đoạn suy giảm chức năng, đường huyết tăng cao, insulin tăng thêm một đơn vị, sẽ thường hạ đường huyết, dùng bớt đi một đơn vị, đường huyết sẽ cực cao. Nếu như có thể, truyền insulin sẽ khá hơn một chút.

Dương Liễu từ chối truyền insulin. Bà nằm trên giường bệnh, thần sắc bình tĩnh. Mấy năm trước lúc chồng bệnh, bà ngồi bên giường khóc lóc đau khổ, bây giờ đối với bệnh tình của mình lại không biến sắc chút nào.

Bà đã một lòng muốn chết.

Bà không từ chối trò chuyện lâu với Tiêu Thệ. Bà nói với y: "Tiêu Thệ, mẹ rất hối hận đã chữa bệnh cho ba con như vậy. Nếu chúng ta để yên, có lẽ ông ấy sẽ được vui vẻ sống tiếp thêm mấy tháng. Ông ấy trị, ngược lại còn đi nhanh hơn. Mẹ biết con hiếu thuận, chưa từng oán mẹ lần nào, nhưng mẹ vẫn luôn tự trách mình. Nếu mẹ không bán nhà đi, con và Trần Thiến sẽ đi đến nước này sao?"

Mắt Dương Liễu chỉ có thể cảm nhận được ánh sáng, bà mở to mắt, lại không nhìn rõ thế giới nữa: "Dù sao cũng phải chết, mẹ không trị. Con lớn rồi, mẹ không có gì phải lo lắng nữa."

Tiêu Thệ nắm tay bà, dường như thiếu niên mười mấy tuổi, y căm hận bản thân mình bất lực, thế nhưng từ đáy lòng lại khuyên nhủ chính mình: Đây là chuyện phải xảy ra, ai cũng không có cách nào thay đổi cả.

Tiêu Thệ nghĩ, không biết lúc nào thì đến lượt mình đây? Y nhoài người tựa vào đầu giường Dương Liễu một chút, gió thu từ cửa sổ đánh thức y, y nghĩ, ít nhất cũng cho mình sống đến năm Xuân Thủy 18 tuổi đi. Con bé còn quá nhỏ, sẽ rất thiệt thòi.

Y lại nghĩ đến Hà Xuân Sinh, có lúc chỉ cần vừa nghĩ tới Hà Xuân Sinh, y lập tức hy vọng bọn họ vĩnh viễn không gặp lại, như vậy, Hà Xuân Sinh không phải lần nữa trải qua những chuyện này.

Y không cách nào mở rộng linh hồn với Hà Xuân Sinh, chuyện này mang ý nghĩa gia tăng đau đớn cho hắn, Hà Xuân Sinh cũng hiểu được điều này. Dù sao đời người cũng là một cuộc hành trình cô độc, cho dù yêu một người cũng không cách nào thay người đó sinh, không cách nào thay người đó tử, cũng sẽ bất lực trước chia lìa.

Có lúc Tiêu Thệ nghĩ, nếu y bỗng nhiên ra đi, chắc là sẽ vui vẻ lắm, y không cần phải cân nhắc những vấn đề này nữa — bi thương để lại cho người sống là được, cái chết vui vẻ mà lại an bình, cứ như cố hương vậy.

Nhưng Xuân Thủy còn nhỏ như vậy, nhưng Hà Xuân Sinh sẽ đau lòng.

Tiêu Thệ lại ngủ thiếp đi, không lâu sau đó, y cảm thấy có ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt mình. Y mở mắt, thấy Hà Xuân Sinh đứng trước mặt, lẳng lặng nhìn mình.

Tiêu Xuân Thủy thấy y tỉnh lại, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Ba."

Bình luận

Truyện đang đọc