NƠI NGÃ RẼ THỜI GIAN

Edit by:Kimin

"Đinh" một tiếng, búa tuyên án được gõ xuống.

Draco vẫn không nhúc nhích như bị dây xích trói trên ghế, đôi tay gắt gao nắm lấy tay vịn ghế, cố gắng kìm chế sự kinh ngạc và cảm giác như trút được gánh nặng của mình tại đây. Các thành viên của Wizengamot cũng sôi nổi đứng dậy, một bên vừa nói vừa sửa sang thu dọn lại văn kiện, dòng người cứ thế nối đuôi nhau rời khỏi tòa án.

Harry đang có ý định quay đầu rời đi, Draco muốn gọi cậu lại, nhưng cảm thấy không ổn cho lắm. Ngược lại Harry phát hiện được điểm không đúng của hắn, cậu rất có hứng thú nhìn chằm chằm hắn, nhìn đến lúc cậu trai tóc bạch kim sắc mặt đỏ ửng mới thử mở miệng hỏi "Đi chung không?".

Hai người qua lại cũng không còn là bí ẩn, thành viên của Wizengamot do dự nhìn bọn họ, tựa hồ muốn từ phía bọn họ nhìn được cái gì đó.

[soi cái gì trời,không phải ý muốn bảo vệ chồng của ẻm rất lộ liễu hả=))]

Draco nhạy bén phát hiện những ánh mắt đó, hắn hơi hơi mở miệng, đem những lời tưởng chừng muốn nói ra nuốt ngược xuống, nghiêm mặt

"Ngài Potter, vô cùng cảm kích ngài vừa rồi đã biện hộ vì tôi và cha tôi".

Harry nhìn mặt hắn có chút ửng hồng

"Sau đó thì sao đây?", Cậu chăm chú nhìn đôi môi đỏ của Draco, đi lại gần, dùng giọng nói chỉ có hai người mới nghe được mà nói

"Lấy thân báo đáp hửm?" (Nếu các bạn nghĩ rằng các bạn đang đọc Hardra và mình ghi nhầm,thì các bạn sai rồi,nhắc lại nghìn lần là em nó thụ đó)

"Khụ khụ –" Draco thiếu chút nữa cắn luôn cái lưỡi của mình, trái tim cũng không kìm chế được mà đập nhanh lên

"Sau đó tôi phải về trang viên đây, gặp lại sau". Potter từ lúc nào đã trở nên mất nết như vậy chứ hả, đáng chết, chính mình nghe vậy còn đỏ mặt nữa chứ!

Nhìn Draco cắm đầu cắm cổ chạy, Harry cúi đầu, mái tóc rơi xuống che khuất gương mặt cậu, không ai thấy được biểu tình như mèo con trộm cá của cậu cả. Đến khi ngẩng đầu lên, biểu tình cũng đã trở nên lạnh nhạt. Đôi mắt như con dao bén nhọn đảo qua đoàn người của bồi thẩm đoàn, nhìn đến lúc đám người ấy co rúm lại một lúc mới vừa lòng nhếch môi, tiếp theo đó xoay người rời đi.

Tòa án lần một đã kết thúc, ba ngày sau tiến hành mở tòa án lần hai — lần này là Nott Cha và Theodore Nott. Harry tính toán không tham gia tòa án thứ hai này, cậu ngay từ đầu đã chẳng có hứng thú với chính trị rồi. Nhưng những chuyện của gia tộc Malfoy chỉ có cậu là đương sự, lại liên quan đến Draco Malfoy, nên cậu mới nhúng tay thôi. Còn nhà Nott, cậu biết nhà đó chẳng qua là những quý tộc Slytherin trung lập, tại thời điểm chiến tranh ngoài việc không làm được gì nhưng cũng không làm ra những việc sai nặng nề gì, có lẽ hình phạt sẽ không nặng quá.

Nhưng sự kiện kế tiếp lại phát triển theo hướng Harry không đoán trước được.

Bản thân Harry cũng hiểu được, ở tòa án lần thứ nhất, gia tộc Malfoy thoát tội đã khiến cho Scrimgeour vô cùng bất mãn. Nhưng không có ai đối với Harry nghi ngờ. Bởi Harry là Chúa Cứu Thế, thanh danh tại thế giới phép thuật của cậu tựa như mặt trời ban trưa. Harry luôn đối địch với Malfoy, cậu không cần thiết phải vì giúp một tên Tử Thần Thực Tử mà nói dối, Scrimgeour đối với việc này căn bản không thể xen vào. Tại tòa án thẩm vấn nhà Nott, Scrimgeour tung ra hàng loạt bằng chứng vừa giả vừa thật: Chứa chấp đồ vật hắc ám, si mê phép thuật hắc ám, vì Chúa Tể Hắc Ám cung cấp, duy trì tài chính. Những "bằng chứng" này áp đảo hoàn toàn bản án của gia tộc Nott. Nott Cha bị tống giam vào ngục Azkaban mười năm, cũng tịch thu toàn bộ tài sản. Hơn nữa đối với những Tử Thần Thực Tử "nửa vời" đó, thủ đoạn của Scrimgeour càng ngày càng kịch liệt. Ông cho một nhóm Thần Sáng tuần tra ngày đêm ở trước cửa nhà họ, cũng thường xuyên kiểm tra đột xuất. Chính sách cùng phán quyết được ban xuống, khiến những nhóm người Slytherin kia cảm thấy bất an.

Đa phần gia tộc xuất thân Slytherin đều là quý tộc. Tuy rằng lần sụp đổ đầu tiên của Voldemort cũng bị chèn ép, nhưng bên trong cũng không bị dao động. Bọn họ khống chế hơn phân nữa kinh tế thế giới phép thuật, hiện tại cũng không phải là những nhân vật nhỏ có thể tùy ý nắn bóp. Hành vi của Scrimgeour dẫn đến rất nhiều quý tộc bất mãn. Không có ai ngồi không chịu chết, tuy rằng có kiêng kị Chúa Cứu Thế và Hội Phương Hoàng, những động tác nhỏ lén lút của bọn họ lại càng xuất hiện thường xuyên hết nữa. Thế giới phép thuật so với trước càng thêm rối loạn.

Harry lật lật văn kiện mà Hội Phượng Hoàng đưa đến, cau mày.

Cốc cốc cốc.

"Vào đi".

Hermione đẩy cửa bước vào, trên tay cô ôm một chồng lớn văn kiện thật dày. Từng là "Quý cô biết tuốt" của Gryffindor, lúc này trên người cô là bộ đồng phục theo đúng chuẩn công việc, mang theo nét lưu loát và thoải mái, cầm văn kiện trong tay đặt xuống bàn Harry.

"Phó bộ trưởng tôn kính của tôi ơi, ngài hiện tại..." Vốn dĩ muốn trêu chọc bạn tốt vài câu, Hermione đột nhiên im lặng. Ánh mắt dừng trên chân mày vẫn đang nhíu chặt và gương mặt trắng bệch của Harry, nữ vương bệ hạ bất mãn mở miệng "Harry, sắc mặt cậu càng ngày càng kém, làm việc lao lực, đừng có nói với tớ là cậu muốn lao lực đến chết hả?".

"Không sao đâu Hermione". Harry nhìn thần sắc lo lắng của Hermione, hạ quyết tâm "Có một chuyện cần cậu hỗ trợ đây".

Nghe xong ý của Harry, Hermione trầm mặc một lúc "Harry, tớ không thể không thừa nhận, cậu quả là một Chúa Cứu Thế mà. Nhưng những người khác cũng không chắc sẽ nghĩ như vậy. Cậu không biết tình hình bây giờ có bao nhiêu phức tạp đâu. Những người mất đi gia đình kia tưởng chừng như phát điên cả rồi, Thêm Bộ Phép Thuật có người thêm gió vào lửa, cậu làm vậy sẽ tự đẩy mình vào hướng đối lập với mọi người".

Harry buồn rầu xoa xoa thái dương "Ngay từ đầu tớ đâu nghĩ sẽ lo mấy việc này chứ. Cậu biết mà, tớ chán ghét chính trị. Nhưng Hermione à –" Harry ngẩng đầu "Cậu không phát hiện sao? Tình hình hiện tại đang phát hiểu theo hướng không đúng. Vật cực tất phản(*)".

"Chẳng lẽ sẽ hoàn toàn đối lập?!" Hermione hoảng hốt kêu lên.

"Không ngừng, thậm chí có khả năng bùng nổ chiến tranh". Harry thở dài "Bọn họ lúc trước rõ ràng biết Voldemort là một kẻ điên, nhưng rồi cũng đi theo hắn, chẳng qua bởi vì bị chèn ép thôi. Nhưng hiện tại cậu xem đi, bọn họ đem những người xuất thân Slytherin bức đến mức nào rồi? Càng lúc càng sâu! Nếu là tớ, tớ tuyện đối sẽ ôm nhau chết chung. Tớ không muốn thế giới phép thuật lại trải qua một cuộc chiến tranh nữa, chúng ta không đủ sức để có thể chịu đựng cảm giác đó một lần nữa đâu", Cậu dừng một lúc, che giấu không được tức giận trong lòng

"Bọn họ vẫn như thế, nhất thời bị thắng lợi che mờ hai mắt. Vẫn tưởng Scrimgeour so với tên Fuge sẽ hiểu được cách xem xét thời thế, không nghĩ đến ông ta cũng như thế, chỉ biết lợi trước mắt. Tranh quyền đoạt thế quan trọng đến vậy sao? Slytherin dễ đối phó như vậy sao? Chưa nói đến việc không phải Slytherin nào cũng là kẻ xấu, những quý tộc đó cũng không phải tất cả đều trung thành đi theo Voldemort".

"Tòa án công đạo? Nếu lúc trước không có tớ ra mặt, bọn họ sẽ tặng cho Draco cái mức án gì thì đố ai biết được?!". Ngực Harry đập một cách kịch liệt, tất nhiên là đang nghĩ đến hậu quả "tốt đẹp" đó rồi. Cậu hít một hơi sâu

"Tớ quyết không cho phép Wizengamot trở thành một toà án giải quyết tư thù cá nhân. Hiện tại thế cục đang rối bời, không phải rất thích hợp để hạ gục kẻ địch của mình sao?" Harry cười châm chọc, "Chỉ cần an bài cho hắn một cái danh hiệu Tử Thần Thực Tử thôi".

"Tìm chỗ tốt để còn khoan dung cho họ. Cái kiểu đuổi cùng giết tận như vậy, chẳng thèm phân biệt trắng đen, dùng bản án của các quý tộc để dời đi nỗi đau của những người bị mất đi thân nhân, thật sự mất nhiều hơn được. Tớ quyết không cho phép tình huống này xuất hiện, tuyệt đối không".

Thân thể mảnh khảnh của Harry như ẩn chứa sự phẩn nộ và đau buồn vô tận. Bạn thân của cô luôn có thói quen đem tất cả mọi thứ gánh hết trên lưng mình, Hermione đặt tay lên vai cậu trấn an "Harry, đây không phải nghĩa vụ của cậu...Tớ muốn nói..."

Harry có chút thô bạo cắt ngang lời nói của cô.

"Hermione, tớ yêu cầu sự hỗ trợ của cậu". Ánh mắt Harry sáng quắc nhìn chằm chằm người bạn thân nhất của mình.

Hermione hơi chần chờ một lúc "Harry, tớ đứng về phía cậu. Tuy Hội Phượng Hoàng coi cậu là thủ lĩnh sai đâu đánh đó, nhưng chuyện này chỉ sợ... Còn có Ron, cậu ấy khả năng sẽ không hiểu, cậu cũng biết đó, Fred anh ấy...".

"Không liên quan" nghĩ đến khả năng Ron sẽ phản ứng, Harry khó khăn nói "Tớ có thể...chờ đến lúc cậu ấy hiểu. Tin tớ, tớ sẽ không bỏ qua cho kẻ gϊếŧ người".

Hermion trầm tư "Được, tớ sẽ nghĩ cách". Cô nhíu nhíu mày, nói tiếp "Nhưng muốn giúp những người Slytherin đó chứng minh, tớ thật sự bất lực. Tớ nghĩ cậu có thể đi tìm tên Malfoy, đừng nhìn hắn ta chỉ mới mười bảy. Làm gia chủ đương nhiệm của tộc Malfoy, tuy rằng bị chèn ép, nhưng khả năng của hắn ta không khinh thường được đâu. Nếu hắn không có thủ đoạn, những con kền kền hăm ăn kia sớm coi hắn như chiến lợi phẩm mà chia nhau rồi. Nhưng cậu xem hắn ta hiện tại đi, đem sản nghiệp của gia tộc chỉnh đốn mau lẹ, hắn tuyệt đối không giống như lúc hắn ta biểu hiện ở trường học...."

Harry cười khổ nói "Để tớ nghĩ lại đã".

Vào ban đêm yên tĩnh không một ai để ý, cậu trai mệt mỏi do bóng đè khắp cơ thể.

"Xì, cậu bé của ta, đem bản thân cậu giao cho ta, ta sẽ cho cậu tất cả điều cậu muốn".

"Ta thấy được trái tim cậu, nó là của ta".

"Ta thấy được ước mơ của cậu, Harry Potter, ta cũng thấy được sợ hãi của cậu. Ước mơ của cậu, có khả năng xảy ra. Nhưng sợ hãi của cậu, cũng như thế, nó có thể xảy ra..."

"Phẩm vị không có, dòng máu lai đáng sợ...Người cậu thích luôn đối địch với cậu..., Hắn ta mãi mãi sẽ không bao giờ thích cậu...."

Giọng nói của Voldemort. Trong mơ luôn là hình ảnh Draco Malfoy lạnh nhạt và cặp mắt đỏ tươi làm người ta run rẩy. Harry Potter một lần nữa từ cơn ác mộng bừng tĩnh, mồ lạnh chảy ròng ròng. Rõ ràng, rõ ràng cậu đã dùng Bế Quan Bí Thuật, vì sao còn có thể mơ thấy? Vì cái gì cơ chứ?

(*): ý nói một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại

Bình luận

Truyện đang đọc