NON XANH VẪN Ở ĐÂY

Hứa Thanh San không hề đề phòng, đụng vào đôi mắt chất chứa ánh cười của Hứa Thanh Sơn, cô chớp chớp mi, có giây lát ngẩn ngơ.

Càng tiếp xúc nhiều với hắn, cô càng suồng sã. Sự thay đổi này khiến lòng con người ta bối rối. Tiếp tục sống chung thế này nữa, cô sẽ trở nên quen với sự tồn tại của hắn, quen dựa dẫm vào hắn mất.

Thói quen đáng sợ hơn cả tình yêu.

Hứa Thanh San đẩy Hứa Thanh Sơn ra, ngồi dậy. Cô dịch sang bên, cố tình giữ khoảnh cách: "Không hứng thú, đó là chuyện giữa anh với cô ta."

Cúi đầu lấy túi xách qua, cô cầm hộp xylitol ra, mở nắp, bỏ một viên vào mồm. Nghĩ một tẹo, cô lại mở miệng, giọng điệu nghiêm túc: "Anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền từ bức vẽ kia?"

"Một triệu." (~ 3 tỷ rưỡi VND) Hứa Thanh Sơn từ từ ngồi dậy, cúp mắt, chăm chú nhìn sườn mặt cô: "Anh cũng giải quyết được chỗ còn thiếu."

Hứa Thanh San gật đầu, không thích ứng lắm với bầu không khí đột nhiên xa lạ này, cô há miệng toan cất lời thì hắn lại lên tiếng: "Phòng trưng bày của Quan Hoài cũng thiếu tranh mô phỏng, nhưng anh không tìm cậu ấy."

Hứa Thanh San ngoảnh đầu nhìn sang, đôi mắt đen nhánh ấy vừa trong vừa sáng như thể giăng đầy những ngôi sao. Cô thoáng ngẩn người, cong khóe môi: "Vì em hay vì lý do khác?"

Cô chỉ thuận miệng hỏi, chứ không cảm thấy bản thân có vị trí gì trong lòng hắn, chung quy tính ra thật sự quen nhau vẫn là bắt đầu từ lần chạm mặt này.

"Giữa bạn bè không thể dính dáng đến bất cứ lợi ích kinh tế nào." Hứa Thanh Sơn vén mí mắt, bàn tay gác trên sô pha vô thức thu thành nắm đấm, mu bàn tay nổi rõ mạch máu và gân xanh, hắn muốn cho cô biết nguyên nhân thực sự, nhưng lời tới bên miệng lại nuốt xuống: "Tụi anh còn là anh em tốt."

"Khụ khụ..." Hứa Thanh San bị sặc nước miếng, cô bật ho sặc sụa.

Hứa Thanh Sơn đặt tay lên lưng Hứa Thanh San, nhè nhẹ vuốt xuôi cho cô: "Dạ dày còn đau không?"

Cơn ho dịu bớt, cổ họng dễ chịu hơn, Hứa Thanh San nhổ viên kẹo xylitol ra, cúi người, vươn tay nâng cằm hắn lên.

Ngắm nghía Hứa Thanh Sơn một chốc, tay cô trượt xuống, dừng trên yết hầu nhô lên của hắn, giọng điệu ngả ngớn: "Anh em tốt biết quan hệ của anh với em không? Hôm ấy anh ta vốn dĩ định thổ lộ với em, sau đấy đột nhiên đổi ý, điều đó có liên quan đến anh phải không?"

Cô không vội gả, chỉ lo làm sao cưới được một chàng rể về nhà, hẳn rằng hắn đã nghe Bành Văn Tu nói qua.

Nếu hắn nói chuyện này cho Quan Hoài, với tính cách của Quan Hoài, quả thực sẽ chạy như bay.

"Anh không lắm chuyện thế." Hứa Thanh Sơn đanh mặt phủ nhận, trong mắt lộ vẻ không vui. Tất nhiên có liên quan đến hắn rồi, biết Quan Hoài còn chưa tỏ tình nên hắn không muốn để Quan Hoài với cô bên nhau đấy.

Bầu không khí có một thoáng yên lặng.

Hứa Thanh San hừ một tiếng, bẹo má Hứa Thanh Sơn, dựa cả người vào ngực hắn, biếng nhác nói: "Giải thích về chuyện Du Hiểu đi, giờ em lại muốn nghe!"

Hứa Thanh Sơn thầm thở phào nhẹ nhõm, ôm Hứa Thanh San, nhớ kỹ lại những chi tiết hồi qua lại với Du Tinh. Từ trường tiểu học đến dạy tình nguyện về, họ bắt đầu sống chung, khoảng một tháng sau thì Du Tinh dẫn Du Hiểu tới gặp hắn.

Khi đó, Du Hiểu vẫn đang học cấp ba, một cô bé sáng sủa, hắn cũng không để ý mấy.

Trong bữa ăn, Du Tinh đi toilet, hành vi của Du Hiểu bỗng trở nên táo bạo, không chỉ ngồi sát hắn mà còn định cưỡng hôn hắn.

Kể từ đấy, hắn rất không thích Du Hiểu, cũng đề nghị với Du Tinh lúc hẹn hò cố gắng đừng dẫn Du Hiểu theo.

Du Tinh không cảm thấy có gì không ổn, Du Hiểu nhơn nhơn chẳng sợ, chỉ cần vắng mặt Du Tinh thì sẽ táy máy tay chân với hắn.

Sau nữa, Du Hiểu thi đỗ đại học, đi học ở nơi khác, sự việc mới xem như dừng lại.

Năm ấy, Du Hiểu học năm thứ hai, Hứa Thanh Sơn bắt đầu với dự án chùa Khai Thiện, rất ít khi ở thành phố B, nửa năm trước khi Du Tinh đưa ra chuyện đi đăng ký kết hôn, hắn cũng chưa về lần nào.

"Cho nên Du Hiểu nói, Du Tinh có thai, anh biết ngay không phải của mình?" Hứa Thanh San ngắt lời, lấy làm khó hiểu: "Rốt cuộc Du Hiểu làm vậy vì cái gì?"

"Được chiều thành hư. Hễ Du Tinh có thì cô ta đều muốn." Hứa Thanh Sơn cau mày: "Không cho thì cướp, thủ đoạn quyết liệt."

Du Hiểu tìm hắn thổ lộ không chỉ một, hai lần. Trưa nay, nếu là cô ta đến thì trong nhà chắc chắn lộn tung.

Có lẽ kiêng dè Hứa Thanh San là cấp trên nên Du Hiểu mới không tới.

"Hôm đó cô ta ở lại là tính "thịt" anh à?" Hứa Thanh San dở khóc dở cười. Các cô gái bây giờ thẳng thắn bạo dạn thật đấy, có phải mình càng sống càng tụt hậu không?

Hứa Thanh Sơn nhéo eo Hứa Thanh San, sầm mặt: "Biết cô ta chưa đi, anh vào trong làng ở. Quay về cũng không hề giáp mặt cô ta."

"Tin anh! Có điều cô gái nhỏ này sắp gây ra rắc rối to. Cô ta đem bản kế hoạch của em đưa cho đối thủ cạnh tranh với Civic, em đang thu thập bằng chứng chuẩn bị khởi kiện cô ta." Hứa Thanh San ngồi dậy, càng cảm thấy màn phản bội của Du Tinh năm đó là do một tay Du Hiểu đạo diễn.

Bụng dạ này cũng không biết đã xem bao nhiêu phim cung đấu.

"Nhận một bài học cũng tốt!" Hứa Thanh Sơn dửng dưng.

Hứa Thanh San làm ổ trong lòng hắn một lúc, thấy dạ dày không đau nữa, cô ngồi dậy, xách túi lên lầu.

Trên Hứa Thanh San có hai chị gái, có lẽ tuổi tác xêm xêm nhau nên hai chị chưa bao giờ nuông chiều cô, lần nào cũng bắt nạt cô ghê gớm.

Hứa Thanh San thật sự không tài nào đồng cảm được với tâm lý của Du Hiểu.

Tắm xong, đêm đã khuya, nằm trên giường lướt Weibo, không nhịn nổi cô lại đăng một bức ảnh kèm status: Cách xa nền văn minh.

Bài đăng lên, vô số tin nhắn riêng gửi tới, số lượng chuyển tiếp cũng kinh người.

Liếc số lượng fan, phát hiện đã sắp hai triệu, Hứa Thanh San quả thực giật mình.

Hôm ấy về, cô chăm chỉ chụp lại những phong cảnh nhìn thấy trên đường, con đường ấy hiểm trở ngoài sức tưởng tượng của cô, thôn làng hai bên nghèo xơ xác đến nỗi gần như không tìm được từ ngữ nào thích hợp để miêu tả.

Cả chặng đường dài thế mà chỉ có duy nhất một ngôi nhà mái bằng xây gạch đỏ là tươm tươm chút, còn lại không phải nhà xây bằng đá thì cũng là nửa đá, nửa tường đất.

Hứa Thanh San chọn một vài tin nhắn riêng để trả lời, nhớ ra chuyện từng nói muốn quyên tặng nhạc cụ cho trường tiểu học, cô thoát khỏi Weibo, gọi điện thoại cho Tống Bảo Ninh.

Bố Tống có một cửa hàng chuyên bán nhạc cụ, còn là đại lý của công ty nhạc cụ nước ngoài có thương hiệu.

Tống Bảo Ninh vẫn chưa ngủ, nhưng cổ họng khàn tới nỗi chừng như không nghe rõ cô ấy nói cái gì. Hứa Thanh San hỏi thăm giá cả các loại nhạc cụ rồi cúp máy, gửi danh sách cho Tống Bảo Ninh qua Wechat.

Lúc Hứa Thanh San đang trả lời tin nhắn thì cửa phòng thình lình bị mở ra, Hứa Thanh Sơn mặc đồ ngủ bước vào, quẳng bao thuốc và bật lửa lên tủ đầu giường, ngang nhiên vén chăn chui vào nằm cạnh cô.

Hứa Thanh San liếc hắn, vểnh khóe môi: "Về phòng anh đi!"

"Không về!" Hứa Thanh Sơn quay sang ôm lấy eo cô, giọng điệu đường hoàng: "Sáng mai phải đi rồi, có về cũng sau nửa tháng nữa."

Lòng Hứa Thanh San nhộn nhạo, nghĩ đến chuyện hắn muốn sửa cầu, cô thuận miệng thăm dò: "Tại sao anh phải bỏ tiền ra sửa cầu, rải đường?"

"Lúc Du Tinh với anh cãi nhau, đã đẩy anh một cái, anh rơi khỏi cây cầu gỗ, bị chuột rút không lên được, là ông hiệu trưởng cùng mấy học sinh cứu anh lên, kết quả ông ấy không lên được." Giọng Hứa Thanh Sơn khàn đi.

Hứa Thanh San thoáng ngẩn người.

"Mong muốn lớn nhất của ông ấy là hy vọng trường tiểu học có thể giống như trường tiểu học trong thành phố, có đường chạy, có sân bóng rổ và sân bóng đá." Hứa Thanh Sơn ngồi dậy, lấy điếu thuốc đưa lên miệng, châm lửa: "Vào mùa hè, con sông ấy hết sức nguy hiểm, đường ra khỏi thôn lại cực kỳ khó đi."

"Anh đang trả nợ?" Hứa Thanh San bỗng không biết nên nói gì.

Nếu là cô, có lẽ cũng sẽ làm thế.

"Xem như vậy đi!" Hứa Thanh Sơn nhả khói thuốc, thoáng nhìn màn hình di động của cô, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Lát sau, hắn trở lại, điếu thuốc trên tay đã không còn.

Đúng lúc Tống Bảo Ninh nhắn lại, Hứa Thanh San nhìn số tiền, bảo cô ấy ngày mai thông báo cho nhân viên cửa hàng đóng gói những thứ trong danh sách lại, rồi chuyển tiền qua.

"Ngủ đi, mai em còn phải đi làm." Hứa Thanh Sơn tắt điện, ngoan ngoãn ôm lấy cô, không nhúc nhích.

Hứa Thanh San bị hắn chọc cười, mới đầu chỉ run run bả vai, cười không ra tiếng, sau đó thật sự không kiềm nổi nữa, cô bật cười ha ha.

Không phải hắn đầu gỗ quá đấy chứ?

"Ngủ đi!" Hứa Thanh Sơn chặt eo cô, buồn bực nói: "Cười nữa thì khỏi ngủ luôn đấy!"

Hứa Thanh San dần thôi cười, trở mình đưa lưng về phía hắn: "Ngủ ngon!"

"Ngủ ngon." Dây thần kinh căng thẳng của Hứa Thanh Sơn thả lỏng bớt, đôi mắt ẩn trong bóng tối viết đầy vẻ bất đắc dĩ.

Một đêm không mộng mị, sáng ra Hứa Thanh San thức giấc, chỗ bên cạnh đã trống không, chẳng còn sót lại chút độ ấm nào.

Thay quần áo, trang điểm xong, cô xuống lầu, bữa sáng đã bày trên bàn ăn, không biết Hứa Thanh Sơn đi lúc mấy giờ, không ngồi máy bay mà lái xe đi.

Ăn xong, cô tới công ty, lại sớm hơn ngày thường mấy phút. Lữ Giai Âm cũng đến sớm. Hứa Thanh San dò hỏi về tình hình của công ty đối thủ, những người khác cũng lục tục tới.

Dừng chủ đề, Lữ Giai Âm ném cho Hứa Thanh San một ánh mắt sâu xa rồi quay về bộ phận nghiệp vụ.

Hứa Thanh San xử lý xong công việc trong tay, vốn định đi xem camera, ngẫm nghĩ Du Hiểu đã dám làm vậy, chắc chắn sẽ không mang tài liệu gốc trong công ty đi, vì thế cô liền thôi.

Số liệu và mô hình trong bản kế hoạch ấy hầu hết đều có ký hiệu đặc biệt của cô, trừ phi đối phương làm lại một phần khác, bằng không cô kiện tới cùng.

Bận rộn đến giờ nghỉ trưa, Hứa Thanh San đến thẳng cửa hàng của bố Tống.

Các thứ đã được đóng gói, liên lạc với mấy công ty vận chuyển, bên kia kiểm tra địa chỉ, đều tỏ ý chỉ có thể đến huyện, phải tự dỡ hàng.

"Gửi gì vậy?" Hứa Thanh Sơn đang đi đường, giọng nói hơi khàn: "Em ăn cơm chưa? Đừng để lại đau dạ dày, thuốc cho em để cả trong hòm thuốc, khó chịu thì nhớ uống đấy!"

"Gửi mấy món đồ để anh lại nợ em tiếp ấy mà." Đáy lòng Hứa Thanh San ấm áp, khóe môi không khỏi nhướn lên: "Chú ý an toàn!"

Vốn định cho hắn biết, đến lúc đó có thể cô cũng đi, ngẫm một tẹo lại thôi, niềm vui bất ngờ thì phải vừa vui vừa bất ngờ mới hay.

Bên tai yên lặng, hồi lâu, giọng hắn mới vang lên: "Được."

Hứa Thanh San cười, gác máy, quay lại công ty.

Chiều thứ Năm, một số tài khoản Wechat công chúng của công ty kinh doanh phát những đoạn phim ngắn đã phối âm thanh xong, cùng những bài viết rất có tình cổ động.

Weibo của quỹ từ thiện và mấy trang web đồng loạt phát video, Hứa Thanh San chuyển tiếp và giải thích nguồn gốc những bức ảnh đăng trước đó, Tô Nhiễm cũng share theo sau, dưới bài share của Tô Nhiễm, không ít các ngôi sao cùng tài khoản marketing cũng chuyển tiếp theo.

Có hiệu ứng của ngôi sao, sức nóng của đoạn phim ngắn trên mạng tiếp tục tăng cao, nhất là trong vòng tròn bạn bè.

Đến 10 giờ tối, sau khi xử lý, số dư tài khoản của quỹ từ thiện hiển thị, chỉ ngắn ngủi vài tiếng, số tiền quyên góp thông qua các kênh đã lên tới hơn ba triệu (~ 10 tỷ VND).

Nhiều hơn so với cô mong đợi, thực tế còn cao nữa.

11 giờ, Weibo của quỹ tuyên bố, sáng thứ Sáu, lô bàn ghế đầu tiên sẽ được gửi từ tỉnh, muộn nhất là buổi trưa có thể đến huyện.

Toàn thể bộ phận kế hoạch tăng ca, dán mắt vào các số liệu, theo dõi và phân tích, kịp thời điều chỉnh chiến lược.

Thấy đã sắp 12 giờ, xuất hiện một bài viết với những nghi vấn của "người mập mờ biết rõ tình hình", chỉ ra đoạn phim được giàn dựng, đồng thời đăng những bức ảnh chụp đường bê tông với biển báo ngã tư rất rõ ràng.

Hứa Thanh San khoanh tay, lạnh lùng nhìn Du Hiểu qua vách ngăn thủy tinh, đang ngồi ở chỗ của mình vùi đầu làm việc. Miệng cô nhếch lên một độ cong mỉa mai.

(Tác giả: Đã nhận được hợp đồng xuất bản của 9527, có điều số chữ bị cắt giảm, chỉ giữ lại phần của Tiêu Trì và Kiều Mộ. Ngoại truyện về bạn nhỏ Tiêu Tri Mộ và phiên ngoại của Trương Dương với Hoàng Viện sẽ đăng trên Weibo. Xong bộ này thì bắt tay vào viết. Số chữ quyển này cũng sẽ không dài lắm, nhiều nhất là 200 000.

Có người đẹp cảm thấy tình cảm của em gái Thanh San đối với thầy Hứa đến quá đột ngột, đây thật sự là lỗi của Tam Tố, em gái Thanh San không rung động trái tim lắm, cô ấy chỉ muốn "đi qua thận chứ không đi qua tim".

Rất nhiều người đẹp đọc truyện này là vì theo 9527 trước đó, thật sự cảm ơn sự yêu thích của các bạn. Hôm nay phấn khởi, "tán lộc" một phen, hy vọng mỗi bạn đều được như mong muốn, ngày nào cũng vui vẻ.)

Bình luận

Truyện đang đọc