NỒNG ĐỘ BÃO HOÀ

Bấy giờ Tùy Xán Nùng mới muộn màng nhận ra, hẳn rằng Kỷ Linh đã say rồi.

Anh lấy làm ngạc nhiên lắm, bởi Kỷ Linh vẫn rất yên lặng và điềm tĩnh, nếu không phải vì câu hỏi như gây sự đầy khó hiểu cùng cái cách dò hỏi mang tính chất vấn này, Tùy Xán Nùng hoàn toàn không thấy cậu khác gì so với trạng thái ngày thường.

Tùy Xán Nùng không dũng cảm được như Thomas, đeo kẹp tóc mầm đậu trong trường thì không sao, nhưng nếu bảo đeo ra khỏi trường nữa thì làm khó anh quá.

“Tôi thích lắm mà.” Tùy Xán Nùng cố gắng bịa, “Vì thích quá nên tôi sợ nếu cứ đeo nó đi qua đi lại thì sẽ rơi mất, nên tôi mới cất vào trong túi đấy.”

Kỷ Linh nhìn anh, giữ yên lặng rất lâu, dường như đang cân nhắc về tính chân thực của những lời ấy.

“Ò.” Kỷ Linh gật đầu, hồi sau lại dặn, “Thế thầy phải cất nó kĩ vào nhé.”

Vẻ mặt cậu trông rất nghiêm túc, cứ như đứa trẻ con hứa hẹn với người khác vậy, không hiểu sao Tùy Xán Nùng bỗng thấy lòng mình rung động, và phải mất một lúc để anh cất lời.

“Thầy Kỷ à?” Tùy Xán Nùng gọi thử, “Thầy uống hơi nhiều rồi phải không?”

Kỷ Linh vốn đang cầm chén rượu trong khi nhìn chằm chằm bình hoa nhỏ trên bàn. Nghe hỏi, cậu ngước lên nhìn Tùy Xán Nùng một lát, nhăn mày, mãi không thấy nói gì.

Tùy Xán Nùng hơi sợ, khi anh nghĩ Kỷ Linh sẽ nói rằng “Tôi không say” hoặc có chăng im luôn không nói gì, thì Kỷ Linh lại chợt lên tiếng.

“Tiếp theo là một bài tập có bảy câu.” Kỷ Linh nói từ tốn, “Mời em này giải thích cho tôi nghe, nguyên lý chụp cộng hưởng từ MRI là gì?”

Tùy Xán Nùng: “…?”

Hỏi một đằng trả lời một nẻo, xem chừng tình trạng say nghiêm trọng hơn mình nghĩ nhiều rồi.

Tùy Xán Nùng dở khóc dở cười, anh không ngờ mình sẽ được trải nghiệm lại cái cảm giác bị giáo viên hỏi bài một lần nữa trong đời. Đương nhiên anh không biết nguyên lý tạo ảnh cộng hưởng là gì, nhưng anh biết chắc chắn Kỷ Linh say rồi, mình không thể để Kỷ Linh uống tiếp như thế này được nữa.

Tùy Xán Nùng đứng dậy, vừa cố rút chén rượu trong tay Kỷ Linh ra vừa lừa cậu: “MRI là cái gì ấy nhỉ, cộng hưởng từ hạt nhân đúng không, là cách để tìm kiếm khối u và các thương tổn, không có tính phóng xạ…”

Nhưng Kỷ Linh nắm chén rượu rất chặt, không hề có ý định buông ra.

“Những điều em nói là ứng dụng, chỉ mới được 1 điểm.” Kỷ Linh nhìn anh, “Tôi đang hỏi em về nguyên lý chụp cộng hưởng từ mà?”

Con ngươi Kỷ Linh đen nhánh, Tùy Xán Nùng cảm giác như trông thấy trong đó một nỗi thất vọng mỏng manh. Giờ anh chỉ muốn gào thét kêu cứu thôi.

Tùy Xán Nùng từng gặp rất nhiều con ma men cái nết say rất tệ, nhưng đây đúng là lần đầu tiên anh gặp một con ma men uống say rồi nói mê sảng mà vẫn giữ được suy nghĩ và logic cho riêng mình.

Tùy Xán Nùng bó tay, đành phải mở điện thoại lên tra Baidu cấp tốc về nguyên lý chụp cộng hưởng từ hạt nhân, đọc được năm giây, anh bỗng nhận ra hình như mình đọc không hiểu tiếng Trung Quốc.

Anh đành hắng giọng, quyết định cầm điện thoại đọc chữ trên máy luôn: “Ừm… Bởi vì hạt nhân nguyên tử tự xoay tròn, vòng xoay sinh ra mômen từ…”

Đọc được mấy dòng, Tùy Xán Nùng lại thấy Kỷ Linh đơ người.

Nhân lúc Kỷ Linh còn đang đơ, Tùy Xán Nùng nhanh tay lẹ mắt vội vàng cầm chén rượu trong tay cậu đi đặt sang chỗ ngoài tầm nhìn, một khu vực khá là an toàn. Sau đó, Tùy Xán Nùng mở điện thoại gọi xe trên phần mềm đặt, anh biết mình cần phải đưa người này về nhà thật nhanh, nếu không có khi một lát nữa mình sẽ bị hỏi đến hiệu ứng quang điện và thí nghiệm khe Young mất.

Nhưng giờ đã muộn rồi, xung quanh đây thì ít xe, tài xế gọi tới báo với Tùy Xán Nùng phải ít nhất 15 phút mới đến được.

Lúc ngẩng đầu lên, Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh bỗng ghé mặt lại rất gần. Luồng sáng mờ tối, Kỷ Linh hơi nheo mắt lại, hình như cậu đang muốn nhìn cho rõ Tùy Xán Nùng.

—— Nhưng cậu không kiểm soát được khoảng cách giữa hai người, động tác cũng hơi liêu xiêu, chóp mũi hai người chỉ chút xíu nữa thôi là đụng phải nhau, thậm chí Tùy Xán Nùng còn ngửi được cả mùi rượu rất nhạt trên người cậu.

Sau đó, Kỷ Linh vươn tay tới. 

Rất nhẹ nhàng, cậu xoa đầu Tùy Xán Nùng như một lời khích lệ.

“Thật ra Tiến động larmor không nằm trong nội dung thi năm nay.” Kỷ Linh nhìn Tùy Xán Nùng, chầm chậm nói rất nghiêm túc, “Tôi biết em ôn bài rất vất vả, nhưng lúc thi không cần phải viết phần này vào, để dành thời gian làm các câu sau, biết chưa?”

Quá đà, quá đà thật.

Mười phút trước, ít nhất Kỷ Linh vẫn còn chất vấn mình về chuyện cái kẹp tóc mầm đậu, điều đó có nghĩa là vào giây phút ấy, hẳn cậu vẫn biết Tùy Xán Nùng là ai. Nhưng bây giờ Tùy Xán Nùng nhận thức được rằng rất có khả năng Kỷ Linh không còn biết mình là ai nữa, tám mươi phần trăm cậu đã coi anh là một học sinh nào đó cậu dạy rồi.

Tùy Xán Nùng mất một lúc để cất tiếng một cách cứng nhắc: “Rõ rồi ạ.”

Xem chừng Kỷ Linh hết sức hài lòng với câu trả lời đó.

Cậu bỏ tay mình ra khỏi đỉnh đầu Tùy Xán Nùng, cúi xuống nhìn lòng bàn tay trống không của mình, nét mặt trở nên có phần hoang mang. Chén rượu trong tay cậu đã bị Tùy Xán Nùng lẳng lặng trộm đi lúc nào không biết, thế nên Tùy Xán Nùng thấy cậu ngẩng đầu lên, ngơ ngác ngó dáo dác xung quanh.

Không tìm được chén rượu của mình, Kỷ Linh lặng người đi một chốc, cuối cùng quyết định chậm rãi ôm chiếc lọ hoa nhỏ để trên bàn trong lòng bàn tay. Cậu cúi đầu, lại quay về chế độ ngắt kết nối.

Tùy Xán Nùng yên lặng thở phào nhẹ nhõm.

Điện thoại đổ chuông, là xe mà Tùy Xán Nùng gọi tới. Anh suy nghĩ, cuối cùng quyết định đẩy Thomas đang say mê man ầm ĩ đòi thi lại Cambridge vào trong ghế phụ trước. Khi quay về, anh phát hiện Kỷ Linh vẫn đang ngồi tại chỗ ôm lọ hoa nhỏ của mình trông rất ngoan.

Tùy Xán Nùng thử kéo cánh tay Kỷ Linh hòng dựng cậu dậy khỏi chỗ ngồi, nói thật nhẹ nhàng: “Thầy Kỷ, chúng ta đi thôi nào.”

Kỷ Linh nhìn Tùy Xán Nùng với vẻ mù mờ.

Hồi lâu sau hình như Kỷ Linh mới hiểu ra giờ mình cần phải rời khỏi chỗ này, song cậu không đặt cái lọ hoa nhỏ xuống mà vẫn ôm nó trong lòng, chậm rì rì đi thẳng ra ngoài cửa.

Tùy Xán Nùng: “…”

Tùy Xán Nùng nhận ra hoặc là chén rượu, hoặc là lọ hoa, tóm lại nhất định trong tay Kỷ Linh phải có thứ gì đó để cầm. Nhưng vấn đề lọ hoa này là của quán bar người ta, thẳng thừng cầm về như thế chắc chắn là không ổn rồi.

Tùy Xán Nùng hơi do dự, cuối cùng vẫn tiến đến dùng hết sức để rút cái lọ hoa nhỏ trong lòng bàn tay Kỷ Linh ra, đặt sang bàn bên cạnh.

Rõ ràng Kỷ Linh đã hơi sửng sốt.

Thoạt trông cậu rất chưng hửng và lo lắng, vô thức vươn tay ra định đoạt lại lọ hoa của mình, nhưng Tùy Xán Nùng đã nhanh chân hơn một bước, đứng chắn ngay trước mặt cậu.

—— Sau đó, Tùy Xán Nùng nắm lấy tay Kỷ Linh.

Tay mình bỗng bị một bàn tay khác nắm chặt lấy, Kỷ Linh chợt im hẳn. Trông cậu hơi hoang mang, nhưng hơn hết thảy là vẫn chưa hoàn hồn.

Sau khi nhận ra chiêu này có tác dụng, Tùy Xán Nùng thay thế chiếc lọ hoa kia bằng tay mình luôn, anh không do dự nữa, kéo cậu lên xe.

Thomas đã ngủ khì ở ghế phụ, Tùy Xán Nùng quyết định đưa Kỷ Linh về trước. Ngoài dự đoán, Kỷ Linh rất chịu phối hợp, cậu chỉ trầm ngâm im lặng một chốc rồi nói ra địa chỉ nhà từng từ đứt quãng.

Xe bắt đầu lăn bánh êm êm, tài xế nói lộ trình không quá xa, khoảng chừng mười phút nữa sẽ đến nơi.

Tùy Xán Nùng nhận ra, từ sau buổi tối hôm nay đến lần tiếp theo gặp lại, có lẽ Kỷ Linh sẽ lại quay trở về trạng thái khách sáo, điềm tĩnh và kín miệng như mọi ngày, nên nếu giờ không hỏi điều cần hỏi, khả năng cao về sau sẽ không bao giờ nhận được một câu trả lời rõ ràng nữa.

Thế là anh cân nhắc hỏi lại câu hỏi lần trước.

“Kỷ Linh này.” Tùy Xán Nùng, “Có phải thầy… có tâm sự gì không?”

Kỷ Linh chầm chậm quay sang nhìn Tùy Xán Nùng.

Chẳng qua lần này, Kỷ Linh suy nghĩ giây lát, cuối cùng đưa ra một đáp án khác. Cậu nói không tròn tiếng: “Có chứ.”

Cậu nhìn Tùy Xán Nùng, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Vì câu hỏi vừa rồi em đã trả lời rất tốt nên tôi có thể kể cho em nghe.”

“Nhưng mà, em không được kể cho bạn nào khác cả.” Cậu bổ sung, “Cũng không được nói với các giáo viên khác, không được nói với bất kì ai hết.”

Tùy Xán Nùng biết Kỷ Linh vẫn coi mình là cậu học sinh vừa nãy đã trả lời câu hỏi một cách xuất sắc, có sự chuẩn bị bài trước tiết học nọ.

Anh hơi khựng lại, đành phối hợp diễn tiếp, nói: “Vâng ạ.”

Thế nên Kỷ Linh ghé sát mặt tới bên tai Tùy Xán Nùng, cậu không nhìn thẳng anh, nhưng biểu cảm có vẻ hơi thẹn thùng.

“Thật ra là ấy, có một chuyện tôi vẫn luôn rất muốn làm.” Cậu thì thào.

“Nhưng mà tôi không thể làm được.” Tùy Xán Nùng nghe Kỷ Linh mải mê nói tiếp, “Bởi vì, hình như tôi không đủ dũng cảm.”

Nhịp thở của Tùy Xán Nùng như đông cứng.

Anh cảm giác nhiệt độ trên tay, trên chân mình lại bắt đầu giảm xuống đột ngột, song vẫn gắng ép mình bình tĩnh lại để hỏi: “…Chuyện gì vậy ạ?”

Nhưng Kỷ Linh không trả lời anh trực tiếp.

“Tôi chỉ có thể thăm dò, thử từng li từng tí một.” Tốc độ nói của Kỷ Linh hơi chậm, cậu dừng lại, suy nghĩ, hồi lâu sau mới nói tiếp, “…Tôi không biết cuối cùng liệu mình có nên tiến đến cái bước đó không.”

“Vậy thì đừng làm nữa.” Giọng Tùy Xán Nùng run run, anh hỏi, đầy khó tin, “Tại sao lại phải làm vậy chứ? Thầy còn trẻ thế này ——”

Nhưng Kỷ Linh lắc đầu.

Cậu không nghe lọt tai lời Tùy Xán Nùng, chỉ lo nói phần mình: “Nhất định tôi phải làm…”

“Thật ra hai năm trước… Vẫn rất ổn, cảm giác ấy không hề mãnh liệt như thế.” Cậu nói, “Nhưng dạo gần đây… Gần đây tự dưng xảy ra rất nhiều chuyện.”

Kỷ Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, độ cong vành tai cậu rất mềm mại, giọng nhẹ đến mức Tùy Xán Nùng sắp không còn nghe rõ: “Tôi cảm giác… Hình như mình không kìm nén được nữa rồi.”

Gió ngoài cửa sổ hơi mạnh, Kỷ Linh nhìn về phía Tùy Xán Nùng. Một quầng sáng nhòe mờ trượt trong đáy mắt, có lẽ vì rượu, đuôi mắt cậu ửng một nếp hồng rất nhạt.

Trông cậu vừa lặng lẽ vừa dịu dàng, tưởng như chỉ ngay giây sau thôi sẽ tan biến theo làn gió.

Kỷ Linh tựa đầu vào ghế ngồi, trông cậu nhọc lắm, hàng mi run khẽ, rồi Tùy Xán Nùng thấy khóe môi cậu đượm một nét cười thật nhẹ.

Cậu nói với Tùy Xán Nùng: “Tôi không muốn đợi thêm nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc