Trong ba đứa con trai, lão Đại lão Nhị đều làm đến nơi đến chốn, duy chỉ có lão Tam này là thứ hết ăn lại nằm, vợ của lão Tam cũng là kẻ không bớt lo. Hôm nay là lão còn sống, còn có thể một bên hỗ trợ nhìn xem, ngày nào đó lão chết đí, mấy khẩu nhà lão Tam đoán chừng cơm cũng không có mà ăn.
Lư lão hán rất hiểu nên mới đè nặng không cho ở riêng. Không chia nhà mấy đứa con trai còn giúp đỡ lẫn nha, cũng có thể chống đỡ qua ngày.
“Con chỉ biết oán ta không cho các con ở riêng, cũng không nghĩ lại xem con và vợ con lười biếng thế kia, ở riêng ra các con đến cơm cũng không có mà ăn đâu…”
Nhìn xem mặt con trai tràn đầy thần sắc không kiên nhẫn, Lư lão hán tận tình khuyên bảo, càng nói càng thương tâm.
Thấy vậy, Lư Minh Hải vội vàng đá Lư Minh Sơn một cái, còn liếc hắn ra hiệu nữa. Lư Minh Xuyên cũng bất mãn nhìn chằm chằm hắn.
Lư Minh Sơn bĩu môi, không nói gì, cuối cùng vẫn thu thần sắc không cho là đúng trở về.
Lư lão hán không phải mù lòa, tất nhiên là thấy được một màn này, tức giận chỉ vào mũi Lư Minh Sơn, mắng: “Ta cho con biết, sớm bỏ cái tâm tư này đi cho ta. Muốn chia nhà, có thể, trừ phi ta chết!”
Nói xong quay đầu đi luôn.
Lư Minh Sơn ở sau lưng bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cái gì lo lắng ta không có cơm ăn, ta cũng đã làm cha rồi, chẳng lẽ cuộc sống của mình còn không qua nổi chắc?! Nói trắng ra là, chỉ là muốn kéo cả nhà bồi tiền thuốc cho người kia…”
Lư lão hán chưa đi xa, tất nhiên đã nghe được lời này, lưng hơi còng cứng đờ, quay mặt lại không dám tin nhìn nhi tử, trong mắt già nua tràn đầy thương tâm.
Lư Minh Hải sốt ruột vỗ mạnh một cái vào bả vai Lư Minh Sơn: “Lão Tam, đệ nói cái gì đó!”