NÔNG TRƯỜNG LƯNG CHỪNG NÚI


Đó là một ngày đông hỗn loạn.
Huyên Hiểu Đông mở vòi hoa sen, mặc cho những giọt nước ấm áp rơi xuống dày đặc rửa sạch cơ thể mình, nhiệt độ trên mặt vẫn còn chưa giảm.

Y thật sự không ngờ sẽ có một ngày mình lại chủ động dâng hiến tất cả cho người ta, chỉ vì muốn lấy lòng và khiến đối phương vui.
Y tắm rửa sạch sẽ, lau qua nước trên người rồi để trần cơ thể đi ra.

Những tia sáng xuyên qua cửa sổ kính nửa tường, hắt lên Thịnh Vô Ngung nằm trên giường.

Anh nằm nghiêng người ôm chăn bông, lộ ra bả vai trần và một cánh tay thon dài trắng trẻo bên ngoài, sườn mặt anh tuấn như mỹ nam điêu khắc, nét mặt thỏa mãn, ngủ đến là say sưa.
Huyên Hiểu Đông đi tới, ánh mặt trời ngày đông cũng hắt lên thân thể y, vậy mà trên người y vẫn sót lại không ít dấu vết ám muội trong giây phút hỗn loạn ban nãy, thậm chí đến đầu gối cũng bị ma sát đỏ hồng.

Dù bản thân y là người có thể lực đáng kinh ngạc nhờ thành quả tập luyện lâu năm nhưng lúc này, cả eo và chân vẫn hơi đau nhức vì sử dụng quá độ.

Y đi qua kéo rèm cửa sổ vào, căn phòng tối đi.
Huyên Hiểu Đông trở về giường, rón rén vén chăn lên rồi chui vào, hài lòng với tay sang ôm Thịnh Vô Ngung, cũng nhắm mắt lại thả lỏng cơ thể, quyết định đánh một giấc ngủ trưa.
Từ thời niên thiếu y đã biết, thứ gì tốt nhất định phải biết quý trọng, cố gắng mà hưởng thụ, sau này chưa chắc đã còn nữa.
Y ôm lấy cơ thể ấm áp của đối phương, lưu luyến áp sát vào, da thịt khát khao bao nhiêu năm qua giờ phút này đã nhận được sự vỗ về và thỏa mãn.

Không thể phủ nhận được ngày hôm nay, ngay lúc này, y chứng kiến Thịnh Vô Ngung vui vẻ mà bản thân mình cũng cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện theo, không gì cản được.
Lúc này đây, ít nhất y cũng đã có được anh rồi, còn tương lai, y hoàn toàn không muốn nghĩ tới nữa.
Hai người cùng say giấc nồng, khi Huyên Hiểu Đông tỉnh dậy thì thấy Thịnh Vô Ngung không biết đã tỉnh từ lúc nào.

Anh đang cúi đầu nhìn y, thấy y tỉnh rồi thì hai người bốn mắt nhìn nhau, không nhịn được cười, sau đó lại mất kiểm soát hôn nhau.
Một khi đã đột phá giới hạn kia rồi thì hai người rất dễ dàng và tự nhiên chấp nhận sự thân mật, sau khi lại cọ xát một phen trên giường, Huyên Hiểu Đông nhỏ giọng nói: "Em bế anh đi ngâm mình tắm nhé." Anh cũng ra không ít mồ hôi, không thoải mái chút nào.
Thịnh Vô Ngung cười nói: "Được."

Bồn tắm rất rộng, vẫn giống như quy trình trước đây, Huyên Hiểu Đông bế Thịnh Vô Ngung vào bồn tắm, cúi đầu nhìn xuống đôi chân xương thịt cân đối, với tay đổ sữa tắm ra lòng bàn tay, giúp anh từ từ xoa bóp, từ ngón chân tới gót chân, từ bắp chân lên đùi.
Thịnh Vô Ngung không từ chối, trái lại còn thẳng thắn nói chuyện về chân mình, "Mỗi ngày tôi đều nằm trên giường dùng máy xoa bóp để phòng ngừa bị teo cơ, thật ra bác sĩ cũng có kiến nghị, nếu có vợ hoặc chồng thì có thể sinh hoạt vợ chồng nhiều hơn, kích thích dây thần kinh."
Huyên Hiểu Đông nửa tin nửa ngờ, Thịnh Vô Ngung vẫn nói: "Ngày phẫu thuật đã quyết định vào năm sau, lần này mức độ phục hồi đi lại được có tỷ lệ rất cao.

Lúc đó bác sĩ Witt sẽ bay đến giúp tôi mổ chính, còn có vài bác sĩ về nước hội chẩn cho tôi, cho nên có thể lúc ấy tôi sẽ phải nằm viện một khoảng thời gian rất dài."
Huyên Hiểu Đông nắm chặt mắt cá chân của anh xoa xoa, thấy quả nhiên Thịnh Vô Ngung không có phản ứng gì, vừa giúp anh tạo bọt xà phòng vừa nói: "Hi vọng lần này có thể thành công."
Thịnh Vô Ngung nói: "Ừm, không thành công cũng không sao, chúng ta lại tiếp tục tìm cách khác."
Huyên Hiểu Đông giúp anh tạo bọt xà phòng trắng tinh khắp cả người, xoa xoa ấn ấn theo vòng tròn.

Thịnh Vô Ngung hơi nghếch cằm lên, để y giúp mình làm sạch cổ, đôi mắt anh chan chứa ý cười.

Huyên Hiểu Đông tắm cho anh một lúc mới chợt nhớ ra hai tay Thịnh Vô Ngung có làm sao đâu, anh hoàn toàn có thể tự tắm cho mình, rõ ràng người đàn ông này đang hưởng thụ tình thú.
Còn mình đã tắm cho anh được một lúc rồi, vậy mà giờ mới biết đường ngượng ngùng.
Y che giấu sự lúng túng, cầm vòi sen đến rửa trôi bọt xà phòng, Thịnh Vô Ngung nói: "Không làm sạch tiếp à?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Em nhớ ra anh chưa ăn cơm trưa, đói bụng xong ngủ tới tận bây giờ.

Vừa nãy em có nấu ít canh dê, anh ăn tạm canh trước nhé."
Thịnh Vô Ngung cười nói: "Được, vậy ăn canh trước...!Buổi tối em ngủ với tôi chứ?"
Huyên Hiểu Đông không nói gì, giúp anh tắm rửa xong thì cầm khăn bọc anh vào, bế anh ra ngoài.

Thịnh Vô Ngung cười đến là tự nhiên, "Hoặc là tôi sang phòng em cũng được, nhưng mà giường em thì không tiện lắm..."
Huyên Hiểu Đông mở miệng, "Em ngủ với anh."
Thịnh Vô Ngung hài lòng.
Giới hạn cấm kỵ đã bị phá vỡ, hình như hai người họ cũng chẳng thể quay lại cuộc sống sinh hoạt yên ổn như trước nữa.
Nông trường nhỏ lưng chừng núi, chỉ có hai người bọn họ, tựa như cả thế gian này cũng chỉ còn hai người họ mà thôi.
Buổi tối ngủ cùng nhau một cách rất tự nhiên, hết ăn ăn uống uống rồi hôn nhau, chơi game trá hình rồi lăn lộn trên sô pha đều là chuyện bình thường.


Nó giống như một kỳ nghỉ dài, Huyên Hiểu Đông cực kỳ dịu dàng, Thịnh Vô Ngung cũng không có ai đến làm phiền, hai người giống như hai linh hồn hút lấy nhau, chỉ cảm thấy từng nơi từng chỗ đều vô cùng phù hợp.
Chẳng mấy chốc mà đã sắp đến Tết.

Trong vườn rau chỉ còn lại một vài loài cây chịu rét, cây ăn quả trên núi được trồng cũng không cần chăm bón, ngày nào cũng hết sức nhàm chán.

Huyên Hiểu Đông cũng thay đổi phương pháp nấu cơm cho Thịnh Vô Ngung ăn, rồi lại cùng anh tập vận động trên thiết bị đặc biệt.
Thịnh Vô Ngung nhận được điện thoại của Thịnh Lỗi Lỗi, nói với Huyên Hiểu Đông: "Năm này tình hình đặc biệt, không ăn Tết ở thủ đô nữa, người nhà tôi đều đến Tĩnh Hải ăn Tết."
Huyên Hiểu Đông nói: "Là do họ lo lắng anh đi lại xa xôi mệt nhọc, em cũng chuẩn bị xong đồ cho anh rồi, đến lúc đó để vào cốp xe chở về là được."
Thịnh Vô Ngung nói: "Xem như là lo lắng cho tôi đi, nhưng mà cũng vừa hay để em biết hết người nhà của tôi."
Huyên Hiểu Đông ngẩn ra, Thịnh Vô Ngung ngước mắt lên mỉm cười nhìn y, "Dù sao em cũng sống một mình, theo tôi về ăn Tết nhé? Không thể lấy không nhiều quà của em thế được, phải đến nhận lì xì của họ chứ."
Huyên Hiểu Đông cảm thấy lòng bàn tay mình rịn ra một lớp mồ hôi, Thịnh Vô Ngung thấy y căng thẳng bèn trấn an, "Tôi đã nói chuyện của em với gia đình rồi, không sao đâu, người nhà tôi đều rất văn minh dễ gần, em đừng lo lắng."
Huyên Hiểu Đông lắp ba lắp bắp, "Anh nói với gia đình rồi ư..."
Thịnh Vô Ngung nói: "Ngay từ đầu tôi đã nói rồi, tôi muốn có quan hệ yêu đương sâu sắc với em vì mục đích kết hôn, hơn nữa khoảng thời gian qua tôi cảm thấy bản thân và em rất hợp nhau, quả nhiên giống như trong tưởng tượng của tôi..." Anh nhìn thấy gương mặt Huyên Hiểu Đông dần dần trắng bệch thì hơi kinh ngạc, dù sao Huyên Hiểu Đông cũng là người điềm đạm hòa nhã, hành xử rộng lượng ngay thẳng.

Lúc trước Thịnh Lỗi Lỗi gây ra vụ bể cá để làm khó y, y không kiêu ngạo không siểm nịnh, bình tĩnh ôn hòa, cũng không phải một người sợ phiền phức.

Mặc dù thời gian hơi ngắn một chút nhưng quan hệ hai người họ rất ổn định, chuyện gặp người nhà không đến nỗi như vậy chứ.
Anh thoáng thay đổi suy nghĩ, cười nói: "Có lẽ cũng do tôi nóng vội, nếu em chưa chuẩn bị xong việc gặp phụ huynh thì...!Vậy lần sau cũng được, chỉ là năm sau rất có khả năng tôi phải nằm viện trị liệu, cho nên mới cuống lên hi vọng nhân cơ hội ăn Tết năm nay em có thể theo tôi về ra mắt để người nhà biết em..."
Huyên Hiểu Đông ghìm cảm giác sợ hãi vọt lên từ đáy lòng, nỗ lực cười gượng, nói: "Em...!Em chưa chuẩn bị xong, đợi khi nào anh phẫu thuật nằm viện...!Em đến bệnh viện thăm anh..."
Đôi mắt Thịnh Vô Ngung nhìn y chăm chú, giọng mềm mỏng bao dung, "Được rồi."
Huyên Hiểu Đông thấy anh đã đồng ý thì tảng đá lớn vạn cân trong lòng như rơi xuống, y bóc vỏ quả quýt, "Em xin lỗi..."
Thịnh Vô Ngung: "Không sao đâu...!Là tôi quá nóng ruột, trách tôi.

Mặc dù bố tôi là cán bộ cấp cao nhưng ông ấy rất dễ gần, mẹ tôi cũng lớn tuổi rồi, hầu như toàn ở nước ngoài.


Tư tưởng của họ đều rất tiến bộ, hai người anh trai và chị dâu tôi đều tự do yêu đương, kể cả hôn nhân của thế hệ cháu chắt.

Từ trước đến nay họ đều chưa từng can thiệp vào, lúc nào cũng rất bao dung với con trẻ.

Em đừng lo lắng họ sẽ có ý kiến gì với em, hoặc là có định kiến gì với hôn nhân đồng giới."
Huyên Hiểu Đông nghe anh liệt kê một loạt người thân, cảm giác nghẹt thở lại dâng lên.

Thịnh Vô Ngung thăm dò ý tứ, nói: "Chỉ là ăn Tết gặp nhau làm quen qua thôi, tôi cũng có căn hộ ở Tĩnh Hải, bình thường tôi đều sống một mình, em đến ở cùng tôi, không cần xã giao với bất kỳ ai, cũng không có một ai tới quấy rầy em cả, lại càng không kẻ nào dám mạo phạm em."
Huyên Hiểu Đông nở nụ cười, chuyền quả quýt trong tay sang cho Thịnh Vô Ngung, "Vô Ngung, để em suy nghĩ một chút."
Thịnh Vô Ngung nhận lấy quýt rồi đặt sang bên cạnh, vươn tay ra nắm chặt tay y, nhẹ nhàng đan ngón tay hai người vào nhau, "Thái độ của tôi rất nghiêm túc, là muốn duy trì quan hệ lâu dài và ổn định với em, không phải chỉ là vui thích nhất thời."
Huyên Hiểu Đông nuốt nước bọt, không dám nhìn vào mắt Thịnh Vô Ngung, "Em biết rồi."
Thịnh Vô Ngung dịu giọng nói: "Em có điều gì băn khoăn đều có thể nói với tôi."
Huyên Hiểu Đông đáp một tiếng, cố gắng thả lỏng cơ mặt mình ra, "Em vào bếp xem canh đã được chưa."
Y gần như trốn chui trốn nhủi ra khỏi phòng, vừa ra đến nơi bả vai đã thõng xuống.

Y nhìn khoảng sân nhỏ quen thuộc trong nông trường, hít sâu một hơi, nếu như có thể vĩnh viễn sống ở nơi đây, hai người ở bên nhau mãi mãi, có lẽ là không được rồi.
Gặp phụ huynh...!Huyên Hiểu Đông biết, từ trước đến nay y sợ nhất là gặp phụ huynh...
Lâm Nhược Phi – bố Lâm Diệc Cẩn đã từng là người y kính nể, y dùng mọi cách để lấy lòng ông ta từ thuở còn ấu thơ, nhưng chính ông ta cũng là người đuổi y ra xa dễ như trở bàn tay, đánh cho y trở về nguyên hình, không còn gì cả.
Còn có...
Y nhắm mắt lại, dường như lại một lần nữa quay trở về cảnh tượng ngập tràn sự chèn ép và áp lực tới nghẹt thở nhiều năm trước, đối mặt với người đàn ông mặc quân phục, quân hàm cấp cao đeo trên vai lóa mắt.
Những người như vậy sẽ từ trên cao nhìn xuống dưới bằng ánh mắt xét nét trịch thượng, những câu từ điềm đạm mà họ nói thậm chí có thể nói là khá đôn hậu.
Bọn họ đều như thế, quyền cao chức trọng, mệnh lệnh đanh thép, tuyệt đối sẽ không nói ra bất kỳ chữ nào thô tục.

Thái độ của bọn họ đều nhã nhặn và cực kỳ có giáo dưỡng, thế nhưng áp lực lại ở khắp mọi nơi, khi đối mặt với những người như vậy, trong lòng sẽ có cảm giác ngập tràn tội lỗi của bản thân.
Có vẻ như y luôn chọc phải con cái của những người như thế.
Bọn họ luôn có biện pháp, mặt không biến sắc, dễ như ăn cháo, dùng thủ đoạn mềm mỏng như sấm vang chớp giật để bắt y rời khỏi con trai của họ.
Tất cả đều êm dịu và yên bình, tất cả đều cười cười nói nói vui vẻ, tất cả tình cảm đều có vẻ rất chân thành và tốt đẹp, tất cả đều là bong bóng lộng lẫy ảo mộng, cuối cùng đều sẽ tiêu tan.

Thủ đoạn sử dụng đều cực kỳ hữu hiệu, nhổ cỏ tận gốc.

Y và Thịnh Vô Ngung đều trong lòng có nhau, chỉ là mấy tháng ngắn ngủi này thôi, đối phương đang kiềm chế bất động.

Có lẽ từ giờ cho đến khi diễn ra cuộc phẫu thuật của Thịnh Vô Ngung, nếu bản thân y thực sự tới cửa, đương nhiên nhất định sẽ là một cuộc gặp mặt hòa nhã thân thiết, một đại gia đình ấm áp tiến bộ, một năm mới bình an cát tường.
Đợi đến khi cuộc phẫu thuật của Thịnh Vô Ngung trôi qua, bọn họ sẽ có biện pháp, giống như gió cuốn mây tan loại bỏ y rời khỏi thế giới của con trai họ.
Y trở về bếp, nhìn thấy kha khá bông hoa hồng màu sâm panh đã xỉn màu héo úa.

Y cắt những cành héo đi, thêm thuốc phân hủy chậm, dùng mọi cách kéo dài thời gian khoe sắc tươi đẹp của những đóa hoa này.

Nhưng mỗi ngày trôi qua chúng lại càng suy tàn, cuối cùng vẫn tới lúc phải dọn sạch.
Lần đầu tiên là cuộc sống bên bài vở của y, lần thứ hai là cuộc sống trong quân ngũ của y, còn lần đánh đổi này, liệu có phải sẽ đánh mất nông trường giữa sườn núi mà ông nội để lại cho y không?
Mặc dù là vậy, mặc dù biết rõ hậu quả phải đối mặt như thế, nhưng nếu quay lại nửa tháng trước, có lẽ y vẫn sẽ đồng ý với Thịnh Vô Ngung, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Y nghe thấy Thịnh Vô Ngung đánh đàn trong phòng, tiếng đàn êm dịu tựa như ánh mặt trời ngày đông ấm áp nhất, tựa như ánh trăng ôn hòa nhất, chân thành được tấu lên, rủ rỉ êm tai.

Y như nhìn thấy những ngón tay thon dài của Thịnh Vô Ngung cùng khóe miệng mỉm cười của anh, anh vừa gẩy đàn vừa quay đầu cười với y.
Thịnh Vô Ngung...!thật sự là một con người rất tốt, rất rất tốt.
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đây là bản cập nhật thứ hai của ngày hôm nay, bóng ma trong lòng Huyên Hiểu Đông rất lớn, xin mọi người đừng ghét bỏ cậu ấy mềm yếu.
Ngoài ra, rất nhiều người chê câu chuyện làm ruộng này của tôi chưa tới, quá nhiều máu chó, tôi nói để mọi người hiểu chút nhé.

Nếu chỉ đơn giản miêu tả cuộc sống làm ruộng và mỹ thực hàng ngày, tôi cho rằng nó thuộc về phạm trù tản văn.

Chúng ta đang viết tiểu thuyết, cần các sự việc mâu thuẫn xung đột để thúc đẩy mở rộng tình tiết, đòi hỏi sự miêu tả giữa xung đột tình cảm và xung đột lợi ích, thậm chí cả xung đột về tính cách con người.

Nếu như mỗi chương dài ngoằng toàn chỉ viết về nấu cơm trồng rau, tôi cảm thấy giống như lừa đảo, trong lòng trống rỗng.

Dù sao nếu mọi người muốn xem những thứ này thì tìm bữa một video mỹ thực nào mà xem, hấp dẫn hơn so với đọc chữ nhiều.
Đương nhiên đây chỉ là một vài suy nghĩ của cá nhân tôi, nếu mọi người cảm thấy muốn những phân cảnh làm ruộng mỹ thực dài hơn, muốn đọc về cuộc sống làm ruộng bình lặng yên ả và mỹ thực tinh tế, tôi có thể suy nghĩ tăng thêm độ dài cho nó, coi như luyện cách viết văn luôn..


Bình luận

Truyện đang đọc