NÔNG VIÊN TỰ CẨM LÂM TIỂU UYỂN


"Mảnh sơn cốc này tương đối bí ẩn, ngoài ta còn chưa có ai khác phát hiện ra đâu! Ta đã xem xét rồi, trong sơn cốc không có nguy hiểm gì.

Hai tỷ đệ ở đây đợi một chút, ta trở về lấy chút gia vị, chúng ta nướng thịt ăn ở chỗ này nhé!"Tuy rằng Triệu gia ở dưới chân núi cách thôn Đông Sơn khá xa, nhưng Triệu Hàm cũng đã được nghe về sự tiết kiệm đến keo kiệt của lão phu nhân Dư gia.

Dư gia quanh năm suốt tháng chẳng được ăn mặn mấy lần, chỉ trừ phi không bán được cá thì mới mang một chút về ăn mà thôi."Đi thôi, đi thôi! Đi nhanh về nhanh!" Đi lòng vòng ở trong rừng núi đã hơn hai canh giờ, hai cái bánh bao lớn mà Dư Tiểu Thảo ăn buổi sáng đã tiêu hao gần như hết sạch rồi.

Chỗ ăn uống dã ngoại lại ở trong sơn cốc cảnh đẹp như họa như vậy sẽ có một loại thú vui khác."Nhị tỷ! Trong suối nước này có cá đấy!" Tiểu Thạch Đầu rửa tay ở bên dòng suối trong sơn cốc, nhìn thấy cá nhỏ bơi qua bơi lại trong khe đá, vội cởi giày dùng tay để bắt.

Cá nhỏ bơi lội linh hoạt ở trong nước, cậu bé túm như thế nào cũng không bắt được.Trong tay Dư Tiểu Thảo vẫn luôn ôm cái lọ sành vỡ kia, nghe vậy lập tức hứng thú bừng bừng chạy tới: "Nhìn ta này, để ta dùng bình múc..."Ấy? Những con cá đó thật kỳ lạ, nhìn đến bình lại đây không những không chạy, ngược lại còn tụ lại đây giống nhìn đến mồi câu.Tiểu Thạch Đầu cũng rất kinh ngạc, tự cho là thông minh nói: "À! Đệ biết rồi! Lọ sành đã từng đựng bánh bao, bên trong có hương vị thơm ngon của bánh bao thịt, bọn cá nhỏ này nhất định là đói bụng cho nên mới bị dẫn lại đây.

Chúng ta thử bắt nhiều một chút, trở về hầm canh uống!"Cá nhỏ bên cạnh lọ sành càng ngày càng nhiều, bơi qua bơi lại ở xung quanh, dường như bình có thứ cực kỳ hấp dẫn chúng nó.

Chẳng lẽ...!linh khí của Bổ Thiên Thần Thạch, còn có kiêm cả công hiệu làm mồi câu sao?Dư Tiểu Thảo bỏ đá ngũ sắc trên cổ tay vào trong bình.


Đặt lọ sành ở chỗ khá sâu trong dòng suối, bọn cá nhỏ càng rối rít nối đuôi nhau bơi vào trong bình.

Chỉ chốc lát sau, trong lọ sành đã tràn đầy cá nhỏ bơi lội bên trong.

Có con không kịp bơi vào được, vội vàng bơi quanh miệng bình.

Đàn cá dường như càng ngày cành nhiều...[Hay cho ngươi, Dư Tiểu Thảo kia! Lại dám dùng bản thần thạch làm mồi câu! Ngươi, ngươi...!Thật sự là thật quá đáng!] Giọng nói đã im lặng mấy ngày nay lại vang lên bên tai Dư Tiểu Thảo.Dần dần, một quả cầu ánh sáng nhỏ vàng óng bay lên từ trong lọ sành.

Bổ Thiên Thần Thạch biến thành lại là một con mèo lông vàng nhỏ xíu.

Nó nhe răng trợn mắt với Dư Tiểu Thảo, trừng mắt giơ móng vuốt lên trước mặt."Ấy? Bổ Thiên Thần Thạch nhỏ đấy à, rốt cuộc ngươi đã tỉnh rồi ư? Linh lực khôi đã phục rồi sao?" Dư Tiểu Thảo vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ khẽ gọi.Tiểu Thạch Đầu nhìn mắt nàng nháy nháy mắt, khó hiểu hỏi: "Nhị tỷ, tỷ nói gì vậy? Tỷ đang nói chuyện với đệ ạ?"Tiểu Thảo lúc này mới nhớ tới người khác không thể nhìn thấy hình thái linh thể của Bổ Thiên Thần Thạch.


Nàng sờ sờ mũi, có hơi xấu hổ nói: "Ta chỉ lầm bầm lầu bầu thôi, không với ai nói chuyện cả… Đệ cẩn thận lấy lọ lên đi, cá bên trong đã rất nhiều rồi!"[Ngươi thật ngu ngốc, ngay cả dùng thần thức nói chuyện với ta cũng không làm được.

Như vậy đi, ngươi muốn nói gì, chỉ cần nghĩ trong đầu một lần là ta có thể nghe được!] Bổ Thiên Thần Thạch nhỏ thấy nàng xấu hổ, lắc lư ở trên không trung, giễu cợt không chút lưu tình nào.Dư Tiểu Thảo không để bụng, tiếp tục hỏi: "Linh lực của ngươi đã hoàn toàn khôi phục rồi hả?"[Sao có thể nhanh như vậy chứ! Lần trước vì chữa trị vết thương của ngươi, bản thần thạch dường như đã hao hết tất cả linh lực còn lại.

Nếu không phải ngươi vừa mới bỏ ta vào trong sơn khê, linh khí bên trong suối nước này lại chưa từng bị phá hỏng, ta mới có thể miễn cưỡng hiện hình.

Không gian này, linh khí quá yếu… Nhưng so với thế giới ngươi ở trước khi đến đây kia còn tốt hơn gấp trăm lần.

][Không được! Bây giờ linh lực của ta vẫn quá yếu, chỉ có thể hiện hình một lát thôi.

Ta đi rồi, nhớ phải ngâm bản thể của ta ở trong suối nước nhiều hơn môt lát đấy!] Ánh sáng màu vàng của Bổ Thiên Thần Thạch nhỏ lập loè vài cái rồi lại biến mất ở trong tầm mắt Tiểu Thảo."Ôi chao! Nhị tỷ mau tới đây đi, nhiều cá quá đi mất! Hay là dùng dây cỏ xâu vào mang về đi?" Tiểu Thạch Đầu nhìn chỗ cá trong lọ sành, cười đến không khép miệng lại được.


Nhiều cá như vậy đã đủ để nấu một nồi canh cá thật lớn rồi.

Có nó, bà nội sẽ bớt lải nhải một chút!Nghĩ tới canh cá tươi ngon, Tiểu Thảo cũng cong môi cười: "Để ở trong lọ trước đi, thời tiết quá nóng, nếu như bị chết, để một hồi sẽ có mùi ngay.

Đệ chọn mấy con cá lớn một chút, chút nữa chúng ta nướng ăn nhé!"Vừa nói nàng vừa lội vào trong dòng suối, bỏ đá ngũ sắc vào bên cạnh mấy viên đá cuội trong dòng suối.

Tốt rồi, Bổ Thiên Thần Thạch nhỏ đã tỉnh, linh lực sẽ không phóng ra ngoài lung tung.

Nếu không, tất cả cá trong suối hoặc là những động vật khác đều bị hấp dẫn tới, vậy cũng không hay lắm!"Hàm ca ca, Nhìn cá bọn đệ bắt được này!" Tiểu Thạch Đầu lấy ra mấy con cá lớn tới nửa thước, vội vàng chạy đến khoe khoang.Triệu Hàm nhìn thấy trong bình nhiều cá như vậy, vô cùng kinh ngạc: "Cá suối này rất tinh khôn, ta đã thử rất nhiều lần, nửa ngày mới bắt được một hai con thôi.

Mới chỉ trong chốc lát mà hai đứa đã có thể bắt được nhiều như vậy? Có bí quyết gì không thế? Dạy cho Hàm ca ca một chút đi.""Nếu như đệ nói là cá tự bơi vào bình, huynh có tin hay không ạ?" Hai mắt Tiểu Thạch Đầu vụt sáng lên, vẻ mặt nghịch ngợm hỏi.Triệu Hàm cười ha ha, nhấc cậu bé ném lên không trung rồi lại tiếp được cậu bé trong tiếng thét chói tai của nó, trong miệng nói: "Có phải cảm thấy Hàm ca ca của đệ rất dễ lừa gạt hay không hả? Không bằng đệ nói luôn gà rừng tự bay vào nồi cơm, nói không chừng ta còn sẽ tin đệ một chút.

Được rồi, chúng ta thịt nướng ăn nhé!"Triệu Hàm về nhà đã mang đến đầy đủ hết gia vị, ngay cả loại nguyên liệu như rau thì là cũng có.

Dư Tiểu Thảo liếc mắt xem xét những gia vị cậu mang đến, cúi đầu khẽ ngửi loại bột màu vàng nâu quen thuộc kia một chút."Cái đó là thì là, muội chưa từng thấy phải không? Thời trẻ, khi Kiến Văn Đế vẫn là Hoàng Thái tôn đã mang về từ Nam Dương.


Còn có ớt cay nữa, nghe nói Kiến Văn đế không cay không vui.

Không phải tất cả mọi người cũng có thể ăn quen thì là và ớt cay, ta ăn một chút thôi.

Hai đứa nếu như ăn không quen có thể không thêm vào." Triệu Hàm và ông nội nhà mình đều là người phải có cay mới ngon.Lúc này, ớt cay còn chưa quá thông dụng, các món trên bàn ăn của Dư gia đều là thức ăn tự sản xuất ở trong vườn, tất nhiên sẽ không có ớt cay.

Những món không dầu không cay chỉ thả chút nước muối để nấu, nếu không phải quá đói, Dư Tiểu Thảo thật sự ăn không nổi.Nhìn thấy bột ớt đỏ rực, còn có thì là, hoa hồi, vỏ quế, hương liệu từ hạt thì là, Tiểu Thảo không thể không bội phục Triệu Hàm thật đúng là người biết thưởng thức, có thể gom được nhiều loại gia vị như vậy.Triệu Hàm bụng làm dạ chịu nhận việc xử lý thỏ hoang và chim ngói, Tiểu Thạch Đầu ríu ra ríu rít ngồi xem ở bên cạnh.

Dư Tiểu Thảo rất tự giác đi nhặt củi nhóm lửa, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía hai người một chút: Động tác lột da thỏ, mổ nội tạng của cậu thiếu niên mười hai mười ba tuổi nho nhỏ này rất thành thạo, vừa nhìn đã biết làm quen làm việc này rồi.Rất nhanh, lửa nổi lên rồi, thỏ hoang được ướp muối ăn và các loại bột gia vị rồi nướng trên bệ lửa.

Trong bụng chim ngói nhét đầy hương liệu, bọc một tầng bùn, ném vào trong đống lửa nướng.

Để tránh trứng gà rừng bị nướng đến quá nóng, cũng trát thêm một lớp bùn ẩm ướt, nướng ở bên cạnh ngọn lửa..


Bình luận

Truyện đang đọc