NỮ ALPHA MỀM MẠI, NAM OMEGA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO


Nguyễn Nhuyễn định đi tắm, thấy Giang Ngôn Trạm ngập ngừng như muốn nói gì đó, cô quay người lại, vừa thả tóc vừa hỏi anh: “Sao?”
“…… Không có gì.” Giang Ngôn Trạm nói.
Anh định nói là, phòng cho khách ở dưới lầu, trong đó cũng có phòng tắm.

Anh không quen cho người khác dùng chung phòng tắm với mình.

…… Nhưng nghĩ lại, thì Nguyễn Nhuyễn cũng không phải “người khác”.

Hơn nữa, không biết có phải là do trong người anh có tin tức tố của Nguyễn Nhuyễn mà lúc cô nghiêng đầu nhìn anh, anh rất có xúc động muốn ôm ôm.

Muốn hôn lên môi, lên cổ, lên cằm, muốn ôm cô ngủ……
Giang Ngôn Trạm chui vào trong chăn, nhắm mắt lại, cố gắng che giấu tâm tình xúc động, có điều vẫn bị Nguyễn Nhuyễn biết được.

Cô không nói gì, chỉ cười cười rồi xoay người đi tắm.

Nguyễn Nhuyễn đã tắm trước ở khách sạn, qua nhà Giang Ngôn Trạm cũng không có “vận động mạnh”, không có đổ mồ hôi nên đương nhiên không cần phải gội đầu lại.

Cô chỉ tắm qua quýt, sau đó mặc đồ ngủ của Giang Ngôn Trạm đi ra.

Giang Ngôn Trạm đang dựa đầu giường xem điện thoại.

Nguyễn Nhuyễn tháo cột tóc, vừa vuốt thẳng tóc vừa đến mép giường, sau đó nắm cổ tay anh, nói: “Giang Ngôn Trạm, anh tăng ánh sáng chút rồi hẵng xem tiếp.”
Cô đột nhiên lại gần làm Giang Ngôn Trạm giật mình.

Lòng bàn tay mềm mại của cô ịn lên cổ tay anh làm Giang Ngôn Trạm khẽ hít hà.

Sau đó anh nắm tay Nguyễn Nhuyễn, nhích lại hôn lên khóe môi cô một cái.
“Vậy không xem nữa.” Giang Ngôn Trạm nói, “Ngủ chưa?”
Mặt Nguyễn Nhuyễn hơi đỏ: “Ừm.”
Giang Ngôn Trạm đang mời cô—— Một Omega nhưng lại mời Alpha ngủ chung.

À không, không phải là mời, nói là câu dẫn thì đúng hơn.


Nhưng Nguyễn Nhuyễn vẫn xốc chăn chui vào.

Giang Ngôn Trạm thấy vậy cũng tắt điện thoại, đặt lên đầu tủ rồi với tay tắt đèn.

Căn phòng tức khắc tối om, loáng thoáng nghe thấy tiếng hít thở mờ nhạt.

Giang Ngôn Trạm vừa nằm xuống, một cánh tay lập tức vòng qua ngực anh.

Là Nguyễn Nhuyễn.
Cô mặc áo thun rộng thùng thình.

Cơ thể hai người kề cận, anh thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương, cùng xúc cảm mềm mại.

Quả thật đúng như Giang Ngôn Trạm nghĩ, lần trước thảm vậy là vì đó là lần đầu tiên.

Anh gần như bất tỉnh khi vừa đánh dấu xong.

Lần này đương nhiên ổn hơn hẳn, anh vẫn còn tỉnh táo.

Vì thần chí còn minh mẫn nên anh cũng cảm nhận được Nguyễn Nhuyễn đang ôm anh, hơi thở của cô phả vào bên tai, hai người kề cận bên nhau, bầu không khí vừa ấm áp lại vừa ái muội.

Giang Ngôn Trạm cũng không nhịn được nghiêng người, rúc sâu hơn vào trong ổ chăn, vùi đầu vào vai Nguyễn Nhuyễn, rồi vòng tay ôm eo cô.

Chắc chắn là bị tin tức tố ảnh hưởng.

Chắc chắn là vì anh mới bị đánh dấu, vẫn còn dư âm.
Cho nên mới muốn quấn cô như vậy.
Nguyễn Nhuyễn ôn nhu vuốt lưng anh, động tác nhẹ nhàng chậm rãi, làm anh cảm thấy hơi ngứa, nhưng lại rất thoải mái.

Giang Ngôn Trạm ôm Nguyễn Nhuyễn càng chặt, đồng thời hôn lên cằm cô.

Hai người dính nhau như keo, nên rất nhanh anh đã cảm nhận được “khác thường” của Nguyễn Nhuyễn.

Cục kẹo mềm nào đó dần biến thành kẹo cứng.

Giang Ngôn Trạm cũng hơi hồi hộp, nhưng đồng thời lại cảm thấy thành tựu khôn tả.

Anh vô tình hữu ý cọ cọ, cũng nâng thân lên, hôn khóe miệng Nguyễn Nhuyễn, nhướng mày hỏi: “Muốn?” Giống hệt tổng tài bá đạo đang dụ dỗ nữ chính ngây thơ.

Có điều chút đắc ý trong lời nói của anh lại làm cô thấy anh như đứa nhỏ đang muốn khoe đồ chơi mới với bạn.

Nguyễn Nhuyễn chớp mắt, cô thấy Giang Ngôn Trạm thật sự quá đáng yêu.

Dĩ nhiên, kẹo cứng cũng bị tâm tình của cô ảnh hưởng mà nảy lên, làm Giang Ngôn Trạm hoảng sợ, cả người tức khắc căng thẳng.

Thấy vậy, Nguyễn Nhuyễn khẽ cười, rồi nghiêng đầu hôn chóp mũi anh.

“Đừng quấy.” Cô ôn nhu nói, “Ngủ đi.

Ngày mai anh còn có việc phải làm mà.”
Mới đánh dấu tạm thời đã mệt như này, Nguyễn Nhuyễn thấy Giang Ngôn Trạm chắc chắn sẽ không chịu nổi nếu cô làm thêm chút “vận động mạnh”.

Cho nên cô tính đánh dấu thêm vài lần nữa, để tin tức tố của anh bình ổn đã rồi làm gì thì làm.

Mặt Giang Ngôn Trạm đang vô cùng đỏ.

Nhưng may mắn phòng tối om, nên Nguyễn Nhuyễn không thấy.


Bàn tay lớn đặt lên lưng Nguyễn Nhuyễn, anh ngập ngừng hỏi: “Cô không thấy khó chịu sao?”
“……”
Nguyễn Nhuyễn bỗng nhiên nâng chân cọ cọ chỗ kia của anh, Giang Ngôn Trạm lập tức siết tay, cắn môi dưới rên nhẹ.

Nguyễn Nhuyễn cười, hôn lên dấu răng bị anh cắn ra, bàn tay không thành thật mà sờ soạng khắp người anh: “Nếu hồi nãy anh không làm bậy, thì tôi sẽ ổn hơn đó.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
“Ngoan.” Nguyễn Nhuyễn liếm môi anh một chút, “Chúng ta nên đi ngủ thôi.”
Hầu kết Giang Ngôn Trạm lên xuống.

Anh bất giác liếm môi dưới, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng anh cảm thấy chỗ vừa bị Nguyễn Nhuyễn liếm qua rất ngọt.

Không phải vị ngọt của đường, mà giống như vị ngọt thanh của cam.

Nguyễn Nhuyễn lăn ra, vẫn ôm anh nhưng không dính sát như hồi nãy.

Hơi thở của cô nóng rực, nhiệt độ cơ thể của cả hai cũng dâng lên.

Giang Ngôn Trạm không tài nào ngủ được.

……
Ngày hôm sau tỉnh lại, đã bảy tám giờ.

Tuy bữa tiệc kia tổ chức vào buổi tối, nhưng Giang Ngôn Trạm vẫn luôn còn việc phải làm.

Buổi tối có việc, mà lượng công việc ban ngày vẫn còn tồn đọng.

Cho nên anh phải làm xong công việc trước, sau đó mới sửa soạn trang điểm.
Lúc anh rời giường, Nguyễn Nhuyễn còn đang ngủ.

Giang Ngôn Trạm khẽ khàng rút tay ra.

Có thể do nóng quá nên cả hai đã tách nhau ra, nhưng tay Giang Ngôn Trạm vẫn đặt dưới thân Nguyễn Nhuyễn, không phải là không rút ra được, mà là anh không có tí nhận thức nào về việc này.

Giang Ngôn Trạm vô cùng thận trọng nhưng vẫn đụng trúng Nguyễn Nhuyễn.

Nguyễn Nhuyễn “Hơ” một tiếng, chậm rãi mở mắt.

Con người sau khi ngủ dậy đều sẽ đầu bù tóc rối, ngái ngủ, mắt có ghèn…… Nguyễn Nhuyễn nhớ tài liệu nói thế.

Cho nên cô không khỏi kinh ngạc khi thấy Giang tổng không có miếng biến hóa nào, trông không khác gì khi chưa ngủ, phản khoa học y hệt mấy diễn viên trên phim.


“Chào buổi sáng.” Cô dụi mắt.
Giang Ngôn Trạm cười đáp lại: “Ừm, chào buổi sáng.”
Nhưng anh chỉ cười có 0.5 giây.

Ý là, mới tỉnh dậy, cũng không có chuyện gì đáng cười cả.

Giang Ngôn Trạm vẫn cố gắng duy trì khí chất tổng tài bá đạo của bản thân.

Đương lúc anh định rút hẳn tay ra thì Nguyễn Nhuyễn nửa tỉnh nửa mê lăn qua, đè lên lại, mồm lẩm bẩm hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Giang Ngôn Trạm nhìn đồng hồ: “…… 8:16.”
Công ty của anh 9:00 vào ca.

Bình thường anh sẽ có mặt lúc 8:55, mà từ đây đến công ty mất khoảng 25 phút.

Cho nên anh chắc chắn phải xuất phát lúc 8:30.
“A…… Không còn sớm.” Nguyễn Nhuyễn lập tức ngồi dậy.

Tóc cô xõa tung, vài sợi rũ trên cánh tay trắng nõn, trông vừa lười biếng lại vừa đáng yêu.

Nguyễn Nhuyễn híp mắt nhìn anh, nói: “Vậy chúng ta rời giường đi…… Cùng ăn sáng nhé? Bữa sáng nhất định phải ăn đó……”
Bởi vì bữa sáng là bữa ăn quan trọng nhất trong ngày.

Con người ngủ sớm dậy sớm rốt cuộc cũng chỉ để ăn sáng mà.
Giang Ngôn Trạm: “……”
Ừ.

Ăn thì ăn.

Con người trước nay đều cứng nhắc với giờ giấc như Giang tổng, giờ phút này hoàn toàn đại bại trước Nguyễn Nhuyễn.
- --------------------------------
Sorry vì tôi lặn hơi lâu nhé, tôi không có drop đâu ????????????.


Bình luận

Truyện đang đọc