NỮ CHÍNH KHÔNG ĐỦ NGỌT NGÀO

Mạnh Đồng Diệp thấy rằng mục đích của mình đã đạt được.

Khóe môi giật giật, nụ cười vụt qua thật nhanh, không bị ai bắt gặp.

Nhìn thấy mọi việc đang phát triển theo một hướng khác, Kiều Vi Vi vẻ mặt mộng bức.

Sau khi phản ứng lại, cô nhanh chóng thanh minh, "Đừng suy đoán lung tung! Trà Trà không phải loại người như vậy!"

Tuy nhiên, lời nói của cô nói không hề có tác dụng.

Mạnh Đồng Diệp, người đã hắc vũng nước đục này, ngạo kiều quay người rồi đi, ah, sảng kɧօáϊ!

Theo như tình hình hiện tại, nàng thậm chí không cần Bạch Diên nhác gan tìm biện pháp đối phó, phải thông đồng kiểu gì và kế hoạch gì mới có thể thành công? Cuối cùng không phải cô ta một mình có thể đối phó hết một đám sao?

Nhìn xem, chỉ với một câu của cô ta đã khiến những người này đã rối loạn thành cái dạng gì?

Con người a, có thể nâng bạn đến chỗ cao để sủng, nhưng cũng có thể trong nháy mắt, hung hăng đem bạn giẫm dưới chân.

Kiều Vi Vi gấp đến độ đôi mắt đỏ hoe, cô ấy muốn gọi điện thoại nói một tiếng với Bạch Trà, nhưng lại phát hiện, số điện thoại di động được lưu khi vào năm thứ nhất lần đầu tiên gặp, đã không còn dùng từ lâu.

Không được, cô phải nhanh chóng trở về ký túc xá.

Vừa vặn gặp được Bạch Trà đang thu dọn đồ đạc, " Trà Trà, cậu đang làm gì vậy?"

Bạch Trà quay đầu lại nhìn cô ấy,

"Tôi đang thu dọn đồ đạc nha, giường ngủ ở đây, tôi ngủ không quen, nên muốn dọn ra ngoài ở,"

Hơn nữa, bên ngoài còn có rất nhiều đồ ăn ngon, không giống như căn tin trường, chỉ được lấy đồ ăn theo quy định, không cho học sinh thêm đồ ăn, đồ ăn thì không ngon chút nào.

Kiều Vi Vi sửng sốt.

Mạnh Đồng Diệp vừa bước vào, trong ký túc xá chỉ có ba người bọn họ, cô lười giả bộ, đóng cửa phòng lại, nhìn chằm chằm Bạch Trà với vẻ mặt chế giễu.

"Chuyển ra ngoài sống? Bạch Trà, xem ra cô ở bên ngoài, thật sự là có kim chủ!"

Bạch Diên còn không có dọn ra ngoài ở, Bạch Trà đột nhiên chuyển ra ngoài?

Không phải có kim chủ thì là cái gì?

Không ngờ những gì cô ta tuỳ tiện nói, lại thật sự đúng.

Đã có thể có kim chủ, gương mặt bỗng nhiên trở nên xinh đẹp, cũng có thể là do phẫu thuật thẩm mỹ mà ra.

Nếu không phải phẫu thuật thẩm mỹ, thì tại sao trước đây mỗi khi nhắc đến Bạch Trà, thì mọi người đều miêu tả Bạch Trà là đần độn, xấu xí?

Cô gần như bị cả lớp cô lập........

Một người như vậy, cô ta không tin Bạch Trà trời sinh xinh đẹp.

Ác ý trêи người Mạnh Đồng Diệp hiện lên rất rõ ràng, Bạch Trà nhíu mày không vui, mặc dù không biết ý nghĩa của kim chủ là như thế nào, nhưng chắc chắn đây không phải là lời tốt.

"Nếu chuyển ra ngoài ở là có kim chủ, vậy những người trong trường sống ở ngoài thì sao? như vậy không phải sẽ có rất nhiều người có kim chủ sao? Được rồi, tôi hiểu rồi, về sau nếu gặp những người đó, tôi cũng phải hỏi xem bọn họ bên ở ngoài có phải hay không cũng có kim chủ như cậu nói."

Bạch Trà chậm rãi nói một câu.

Mạnh Đồng Diệp sắc mặt lại biến đổi, " Cô có bệnh sao!" Mẹ nó, ai lại tự dưng chạy tới hỏi người ta là ngươi có kim chủ hay không?

Nếu Bạch Trà chạy đến hỏi, sau này Mạnh Đồng Diệp còn không phải bị một đám người đuổi theo đánh?

Cô ta tức giận đến hít thở không thông, thở hổn hển, vẻ mặt không vui.

Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào Bạch Trà, tràn đầy ác ý.

Bạch Trà nghiêng đầu, "Chậc chậc, đôi mắt này thật đẹp nhưng lại không thuần khiết, thật đáng tiếc."

Đố kỵ và hận thù đã che mất ánh sáng thuần khiết nhất trong đôi mắt đó mà trở nên xấu xa.

" Nga, đúng rồi, sau này cậu phải nhớ không được dọn ra khỏi ký túc xá, bằng không cậu ở bên ngoài chắc chắn có kim chủ."

Sắc mặt của Mạnh Đồng Diệp tái nhợt, ".........."

Bạch Trà không có hứng thú với Mạnh Đồng Diệp, vì cô ta đã làm mình tức giận, Bạch Trà quay lại và lấy ra một cuốn album có chữ ký từ ngăn kéo, và sau đó đưa nó cho Kiều Vi Vi.

"Vì Tô Kình Hoán là nam thần của cậu, vậy thì cái này tặng cho cậu!"

Bình luận

Truyện đang đọc