NỮ CHỦ CÔNG LƯỢC: NGHIỀN ÁP PHÁO HÔI N LOẠI PHƯƠNG THỨC



Đoạn thời gian kế tiếp, Lạc Y đều không cho Lý Tuyết cơ hội tiếp cận cô.
Hôm nay là ngày trực nhật, Tô Thiển Mạt có việc phải rời đi trước.

Dựa theo lịch trực nhật, chỉ còn lại cô cùng một nữ sinh khác là Phạm Hiểu Thiến
Cũng không biết Lý Tuyết cùng Phạm Hiểu Thiến nói cái gì, Phạm Hiểu Thiến rời đi, trong phòng học chỉ còn lại hai người Lạc Y cùng Lý Tuyết.
Trực nhật xong, Lý Tuyết nhịn không được kêu cô: "Kiều Khê."
"Xảy ra chuyện gì?" Lạc Y ngẩng đầu nhìn về phía cô ta.
"Kiều Khê, sự tình lần trước thực xin lỗi, lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy"
Lý Tuyết nói xin lỗi, cô ta xác thật không nghĩ nhiều như vậy, không nghĩ tới sẽ gặp được Tô Thiển Mạt, một người ra bài không theo lẽ thường.

Thiếu chút nữa đem chính mình kéo vào hố.
"Việc gì vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Lạc Y dừng việc trong tay, vẻ mặt mờ mịt nhìn cô ta, hiện tại Lạc Y chính là nữ sinh tuổi mười sáu, là tuổi hồn nhiên ngây thơ.
Lý Tuyết lại một lần nữa xấu hổ, lời đã chuẩn bị nói đều bị đánh trở về.
Trước mắt Kiều Khê đã sớm quên sự việc kia, hiện tại cô ta đề cập, lại có vẻ keo kiệt.

"Không..

Không có việc gì."
Lý Tuyết giả ngu cười cười.

Giây tiếp theo, mỉm cười ngưng ở trên mặt.
"A, tôi nhớ rồi, cậu nói là việc lần trước muốn Tô Thiển Mạt nhường chỗ sao?"
Lạc Y gãi gãi đầu, một bộ trí nhớ không tốt lắm, bộ dáng rất là ưu sầu.
Lý Tuyết bị nghẹn một bụng khí, không chỗ phát.

Lại còn phải treo trên mặt nụ cười, cùng "Kiều Khê" trước mắt xin lỗi.
"Đúng vậy! Sự việc lần trước tôi quá lỗ mãng, cậu cùng Tô Thiển Mạt không cần để ở trong lòng."
"Chuyện đó tôi cùng Tô Thiển Mạt sớm đã quên, tuy rằng cậu làm hại Thiển Mạt khóc lớn, bất quá cũng không phải chuyện to tát gì, chúng ta cũng quên đi."
Lạc Y hào phóng vung tay lên, tỏ vẻ cái gì cũng chưa phát sinh, đều đem Lý Tuyết bức cho nghiến răng nghiến lợi.
Lý Tuyết "Ừ" một tiếng, "Có thời gian tôi mời các cậu ăn cơm, bồi tội."

Nói xong lời này, Lý Tuyết thở ra một hơi thật mạnh, cô ta còn thật sự muốn gϊếŧ người, vì cái gì Kiều Khê hiện tại còn nói chuyện như thế, quả thức chính là đem tức chết người không đền mạng.
Lạc Y dựa vào tường trong lòng yên lặng cho chính mình một ngón tay cái.
Nhớ rõ kiếp trước, tự hồ Lý Tuyết cũng cho mời "Kiều Khê" ăn cơm, nhưng đến cuối cùng, người thanh toán đều là Kiều Khê.
Nếu muốn mời cô ăn cơm, vậy đi thôi! Cô sẽ không cự tuyệt đâu.
"Được thôi, kia hôm nào rảnh, tôi hẹn Thiển Mạt, ba người chúng ta cùng đi"
"Không bằng ngày mai đi, vừa vặn ngày mai là thứ bảy, chúng ta đều không phải đi học."
Lý Tuyết đưa ra kiến nghị, cô ta đã gấp không chờ nổi.
"Được, trở về tôi hỏi Thiển Mạt một chút" Lạc Y trả lời
Hai người vừa nói vừa cười ra khỏi phòng học sau đó đường ai nấy đi.
Lý Tuyết ngừng ở cầu thang tầng 3, hướng hành lang nhìn Kiều Khê xuất hiện ở dưới lầu, nhìn cô đi ngày càng xa mình.
"Kiều Khê, này không thể trách tôi, là tự cô đụng vào họng súng thì phải trả giá đắt."
Lý Tuyết cười lạnh, thời điểm nói những lời này, vẻ mặt âm trầm, nào có phải biểu tình của nữ sinh mười mấy tuổi.

Nên chọn nhà ăn nào đây? Nhà ăn nào nhiều người? Ở đâu có thể làm Kiều Khê mất mặt, bị càng nhiều người biết đâu.
Lạc Y về đến nhà, giống như trước đây, vung tay lên, nhìn thấy hình ảnh Lý Tuyết.
"Chậc chậc, làm tôi trả giá đại giới? Vậy xem ai càng mất mặt đi."
Nghĩ xong lấy điện thoại từ dưới gối, nhắn tin cho Tô Thiển Mạt.

.


Bình luận

Truyện đang đọc