Đức lão tiên sinh mở trừng hai mắt, có chút ghét bỏ nhìn người hỏi câu hỏi kia: “Loại người tục nhân như anh có thể biết cái gì?”
Người nọ vẻ mặt ngượng ngùng, sờ sờ mũi.
Cố Thịnh Nhân hơi tò mò, người nói chuyện đó cô quen, ở Hoa thị cũng coi như nhân vật có uy tín danh dự, lại bị vị Đức lão tiên sinh này ghét bỏ không lưu tình chút nào, còn không có điểm bất mãn sao?
Đức lão tiên sinh liếc người nọ một cái, mới lên tiếng nói: “Tôi nói cho anh hay, bức chúc thọ đồ này, cho dù tôi đích thân ra tay, cũng sẽ không so được với bức của cô Trình đây.”
Đức lão tiên sinh vừa nói xong, không ít người vô cùng kinh ngạc.
Đức lão tiên sinh là ai? Một trong những ngôi sao sáng của giới quốc họa Trung Hoa, từng nhiều lần đại biểu Trung Hoa tham dự thi đấu giao lưu văn hóa quốc tế!
Rất nhiều người trẻ tuổi đều vì có được một câu khích lệ của Đức lão tiên sinh mà tự hào. Nhưng hiện giờ, Đức lão tiên sinh lại chính miệng thừa nhận, Trình Tích Tri mới vừa vặn mười bảy tuổi này là hoạ sĩ không kém ông ta?
“Ha ha ha ha.” Trình Chấn Sinh nhận ra khuê nữ nhà mình không biết khi nào đã trở thành bậc thầy quốc hoạ, nghe vậy liền khôi phục tinh thần, lập tức nâng bức tranh lên, xem xét một hồi.
Cố Thịnh Nhân nháy mắt mấy cái, lập tức hỏi: “Ba thích chứ?”
Trình Chấn Sinh cười vô cùng thư thái: “Thích! Đương nhiên thích! Tích Tích bảo bối của ba tự tay vẽ, làm sao có thể không thích?” Ông đang tính phải treo bức chúc thọ đồ này trong thư phòng, ngày ngày nhìn thấy.
Trình Chấn Sinh đắc ý nhìn xhung quanh, thấy không ít bạn tốt trên thương trường tán thưởng mình, không ít người còn chơi chữ khen mình đã sinh ra mấy đứa con gái ngoan.
Con trai lớn nhất trên thương trường tài năng thiên phú không nói, Trình thị đã có người kế tục;
Con trai thứ hai không có hứng thú với kinh doanh, hiện giờ đã là hoạ sĩ có chút danh tiếng;
Con gái út duy nhất, vốn dĩ hai vợ chồng định không can thiệp hứng thú của cô, cho dù cả đời nuông chiều cũng được, không ngờ ở phương diện quốc hoạ, thậm chí có chút thiên phú kinh người như vậy!
Trình Chấn Sinh cảm thấy mình chưa từng có một lần sinh nhật thư thái như vậy.
Lúc này không ai còn chú ý đến pho tượng bạch ngọc quan âm Trình Nhất Như dâng lên nữa, tất cả mọi người đều đang tán thưởng Trình Tích Tri.
Trình Nhất Như nghiến răng nghiến lợi đến đau nhức, cô ta hoàn toàn không ngờ được Trình Tích Tri lại vẫn giữ lại một tay như vậy, vốn dĩ bản thân muốn cho cô xấu mặt, không ngờ ngược lại lại thành toàn cho cô.
Cuối cùng liếc qua tiếng người ồn ào ở đại sảnh, Trình Nhất Như xoay người rời đi.
Trình Tích Tri, còn nhiều thời gian, chúng ta cứ chờ xem!
Nguyên Húc thấy Cố Thịnh Nhân bị mọi người quây chung quanh, khát vọng từ đáy lòng càng lúc càng mạnh.
Mỗi một lần, lúc bản thân cảm thấy được đã đủ hiểu về cô, cô gái nhỏ này lại vẫn có thể đem đến cho bản thân một sự bất ngờ.
Cô giống như một phần quà đóng gói tỉ mỉ, chỉ có cách mở từng lớp từng lớp mới có thể nhìn thấy sự tươi đẹp bên trong.
Nhưng Trình Tích Tri nổi bật như vậy, thật không muốn để người khác nhìn thấy.
Trong mắt Nguyên Húc lóe lên một ánh mắt kỳ lạ. Anh rất muốn khóa cô gái này lại, đặt ở nơi chỉ mình anh nhìn thấy, để hào quang của cô, chỉ vì mình anh mà tỏa sáng.
Cố Thịnh Nhân không hiểu sao cảm thấy hơi lạnh, cô rùng mình, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, hôm nay thời tiết rất được.
Quay đầu nhìn về phía Nguyên Húc, đối phương nở một nụ cười dịu dàng với cô.