NỮ CHỦ GIÁ LÂM, NỮ PHỤ MAU LUI TÁN! (XUYÊN NHANH: NỮ CHÍNH GIÁ LÂM, NỮ PHỤ MAU LUI!)

Sau sinh nhật của Trình Chấn Sinh, tiếng tăm của Trình Tích Tri hoàn toàn lan truyền khắp Hoa thị.

Không ít phu nhân của các gia tộc khi nói chuyện với bà Trình đều cố ý hỏi thăm tình hình của Trình Tích Tri, nghe nói sau khi cô về nước thì không có ý định ra nước ngoài nữa thì vô cùng vui mừng, tiếp đó liền giới thiệu con cháu của mình.

Một vị tiểu thư như Trình Tích Tri, thân phận có, dung mạo xinh đẹp, đối với người của gia tộc bọn họ mà nói thì cũng không có gì quá đặc biệt. 

Nhưng Trình Tích Tri là người được đích thân Đức lão tiên sinh khen ngợi, chỉ dựa vào điểm này thì người khác cũng không thể đem ra so sánh.

Những gia tộc trong giới kinh doanh như bọn họ, tiền bạc đã có thừa, nếu muốn có thêm danh tiếng thì cách nhanh nhất là tìm một cô con dâu có dung mạo xinh đẹp tính cách nho nhã thân phận cao quý.

Bà Trình một mặt tươi cười nói chuyện với các phu nhân nhưng mặt khác lại vô cùng kín miệng. 

Trình Tích Tri nhà chúng ta mới mười bảy tuổi.

Hơn nữa sớm đã có hôn ước với Nguyên gia rồi.

Lúc này bà Trình không thể ngờ được, khi bà trở về nhà có một chuyện “kinh hỉ” đang chờ bà. 

“Những tấm hình này là thế nào?” Bà Trình không dám tin vào những tấm hình đang để trên bàn, bà nhìn con trai cả không nói nên lời.

Trình Chấn Sinh mặt tái mét ngồi ở một bên, ngực phập phồng, có thể thấy là ông đang rất tức giận.

Con trai thứ hai Trình Kỳ Hiên mở miệng nói: “Mấy hôm trước con và anh trai đi mua đồ, nhìn thấy tên nhóc Nguyên Hàng này đang cùng Nhất Như dạo chơi mua sắm, vốn dĩ cũng không có gì, nhưng trước khi bọn họ rời đi còn hôn nhau thân mật. Chúng con mới phát hiện chuyện này có gì không đúng. Hai ngày nay con và anh trai thuê một thám tử đi điều tra, không cần điều tra cũng biết, hóa ra Nguyên Hàng và Trình Nhất Như sớm đã thông đồng với nhau!” Trình Kỳ Hiên càng nói càng tức giận, cuối cùng gọi thẳng tên của Trình Nhất Như. 

Theo ngày tháng của những tấm hình này, từ khi Trình Tích Tri đang còn ở nước ngoài thì Trình Nhất Như và Nguyên Hàng đã có tình cảm mờ ám.

“Bộp!” Trình Chấn Sinh đập vào bàn, nói với con trai cả: “Lập tức gọi Trình Nhất Như đến đây.”

Trình Bác Hiên gọi điện thoại cho Trình Nhất Như. 

Trình Chấn Sinh nhíu mày: “Đừng để Tích Tích biết chuyện này.” Đứa con gái ông vô cùng yêu thương làm sao có thể bị những chuyện như thế này làm bẩn tai.

“Không cần đâu, con đã biết rồi.” Cố Thịnh Nhân đẩy cửa tiến vào.

Cô ôm lấy ông Trình đang nổi nóng: “Ba, con đã lớn thế này rồi, chuyện của con, con có thể tự mình quyết định.” 

Ông Trình cẩn thận quan sát Trình Tích Tri, vừa nhìn ông đã phát hiện khuôn mặt con gái không có vẻ gì là đau khổ, buồn bã, ông ngạc nhên nói: “Tích Tích con không sao chứ?”

Cố Thịnh Nhân hơi chun mũi lại: “Con có thể có chuyện gì chứ? Con và Nguyên Hàng vẫn chưa chính thức kết hôn, nói thẳng ra thì cũng chỉ hơn người xa lạ một chút. Con cũng không thích anh ta.”

Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hơn nữa, chuyện của anh ta và chị con sớm đã biết.” 

Những lời cô vừa nói ra khiến tất cả mọi người ở trong phòng đều kinh ngạc.

Bà Trình nghĩ đến việc con gái mình phát hiện ra vị hôn phu và chị của mình lén lút qua lại với nhau mà không hề nói với ai, chỉ âm thầm chịu đựng một mình.

“Con gái đáng thương của mẹ, thật oan ức cho con.” Bà Trình lấy khăn tay ra lau nước mắt liên tục. 

Cố Thịnh Nhân:?

Cô vừa nói gì sai sao? Chẳng lẽ đã chọc vào đúng nỗi đau của bà Trình?

Bình luận

Truyện đang đọc