"Nghe nói mặc dù Nạp Lan Cẩn thắng, nhưng vẫn bị đánh đến mức như chó rơi xuống nước, hiện tại phải nhờ thuốc bổ chống đỡ, cũng khiến ta vui vẻ một chút." Lúc này Cố Dao đang nằm trong vườn hoa phơi nắng, một mảnh vải tơ màu trắng buộc giữa lông mày, che khuất đôi mắt.
Trên cửa sổ, trước phòng phơi đầy hoa cúc trắng mới hái, trong không khí tràn ngập mùi thơm đắng chát. Ta ngồi bên cạnh, yên lặng bóc đỗ.
"Sao vậy, ngươi không lo lắng chút nào sao?"
Ta nhíu mày, "Còn không chết, lo lắng cái gì?"
Con người Nạp Lan Cẩn này, nếu thật sự sắp chết, tuyệt đối sẽ không sai người truyền tin tức đến nơi này. Hiện tại cố ý truyền tin tới, chỉ là khổ nhục kế khiến ta trở về mà thôi.
Cạm bẫy lộ liễu như vậy, chỉ có thể đối phó người nguyện mắc câu thôi.
"Ngươi như vậy, khiến ta cảm thấy ngươi có chút... Luyến tiếc ta."
Luyến tiếc sao? Nơi này non xanh nước biếc, yên tĩnh tự tại, trong thời gian này sinh sống ở đây, quả thật ta có chút luyến tiếc. Nhưng trong thành cung, bốn góc trời chật chội kia, lại có một người ta càng không dứt bỏ được.
"Được rồi, khoảng thời gian này ngươi đã giả mù đủ chưa? Lại giả bộ tiếp nữa, cây thuốc ngươi thường xuyên nhắc tới kia sẽ không hái được đâu."
Cố Dao giật miếng vải tơ xuống, lộ ra một đôi mặt hẹp dài sáng ngời.
"Ngươi đã sớm đoán được?"
Ta vừa bực mình vừa buồn cười, "Nếu lúc rảnh rỗi ngươi không nhìn ta chằm chằm, có lẽ ta sẽ phát hiện muộn một chút."
Thật ra thương thế của ta đã sớm khỏi hẳn, nhưng Cố Dao giống như một tên vô lại, nói lúc hắn thí nghiệm thuốc xảy ra sai sót, khiến đôi mắt bị mù, không thể tự gánh vác sinh hoạt, bắt ta phải ở đây chiếu cố hắn.
Ta biết hắn luyến tiếc ta, ta liền đồng ý ở lại. Không biết bắt đầu từ lúc nào, ta đột nhiên giống như trưởng tỷ của hắn, cũng vui vẻ bao dung chút tâm tư nhỏ như trẻ con này của hắn.
"Ta đi rồi, sau này sẽ quay về gặp ngươi."
Ánh nắng sau giờ ngọ có chút chói mắt, hắn chống nửa thân thể ngồi dậy, híp mắt phất tay với ta, "Thật sự luyến tiếc cũng có thể lưu lại."
Ta cười, trên lưng đeo túi đồ, không quay đầu lại.
Ta rất rõ ràng, cảm động không phải là động tâm. Áy náy, yêu mến giống như bố thí, mà Cố Dao xứng với một tình yêu toàn tâm toàn ý hơn.
Ta thuận gió núi một đường đi xuống, ta biết phía trước sẽ có người vẫn luôn chờ đợi ta.
Hoàn văn.