NỮ DIỄN VIÊN TUYỆT NHẤT

9.

Nếu như trước đây một phần động lực cho những nỗ lực của tôi là hy vọng có thể đứng ngang tầm với Tống Hách Nam, như vậy sau này nỗ lực của tôi chỉ là vì đạt đến ước mơ của mình.

Thực ra bị Tống Hách Nam từ chối không đau khổ như tôi tưởng, chỉ là trong giây phút quay người rời đi, nỗi buồn hụt hẫng và trống rỗng khi buông bỏ mối tình thầm kín bao năm không kiềm chế được dâng đầy trong lòng.

Tôi ngồi trong đêm tối rất lâu, lau đi những giọt nước mắt lăn dài, cuối cùng quyết định xóa đoạn video ngắn ngủi kia.

Từ đó, tôi toàn tâm toàn ý cho công việc, sau khi thương lượng với người quản lý, tôi chọn phim có cảnh quay ở cổ trấn.

Ở đó, tôi gặp Hạ Thừa Niên.

Sau mười ngày quay phim, sau khi kết thúc một ngày quay. Tôi một mình đi lang thang vào lúc chạng vạng chiều. Lần đầu tiên tôi đến thị trấn cổ kính như thế này, bên tai tiếng nước róc rách, tiếng mái chèo êm ả, mặt nước lấp loáng ánh sáng, hoàng hôn bao phủ bầu không khí yên ả nơi cổ trấn.

Đến khi tôi nhận ra mình lạc đường trong những ngõ nhỏ thì còn xui xẻo hơn là bị trẹo chân trong lúc loay hoay tìm đường về dưới cơn mưa phùn.

Tôi trốn dưới một mái hiên tránh mưa, ôm chặt mắt cá chân mình thì một đôi chân bỗng xuất hiện trước mắt tôi. Tôi nhìn dọc theo đôi chân dài trong chiếc quần tây đen nhìn lên, còn chưa kịp thấy được mặt người đó thì người đó đã ngồi xổm xuống, nhìn từ đầu đến mắt cá chân tôi hỏi: “Ngoài chân bị bong gân ra thì còn có bị thương ở đâu khác không?”

Tôi nhìn Hạ Thừa Niên đột ngột xuất hiện ở đây, cắn môi lắc lắc đầu.

Giây sau, anh nhét chiếc ô đen vào tay tôi, quỳ một gối xuống đất ôm tôi lên, những hạt mưa từ chiếc ô nghiêng nghiêng trượt xuống sườn mặt anh, chảy dọc theo cằm anh rơi vào cổ áo sơ mi đang mở.

Tôi nhanh chóng vòng tay qua cổ anh, nắm lấy cán ô bằng cả hai tay.

Vòng qua mấy con ngõ nhỏ, anh đưa tôi vào một khoảng sân sạch sẽ.

Tôi được đặt lên ghế mây, tò mò nhìn xung quanh. Anh cầm bình rượu thuốc đi đến, thấy anh định giúp tôi bôi thuốc, tôi rụt chân lại theo bản năng.

“Không cần, tôi quên mang di động. Anh cho tôi mượn điện thoại gọi cho người quản lý đến đây là được rồi.”

Anh đã ngồi xổm trước mặt tôi, ngước lên cười nhẹ: “Bên ngoài mưa càng lúc càng to, người quản lý của cô có thể không đến ngay được, không bôi thuốc thì có thể ngày mai cô không diễn được.”

Tôi ngồi trên ghế mây, cúi đầu nhìn động tác của anh, hình như… rất thành thạo. Giây tiếp theo, mắt cá chân tê rần, tôi cắn chặt môi không muốn rên thành tiếng.

Anh ngừng lại, nhắc tôi: “Kêu đi, không sao.”

Tôi bướng bỉnh quay mặt đi, thở phì phò: “Không đau, anh tiếp tục.”

Tiếng mưa lộp độp ngoài hiên át mọi âm thanh, tôi ngồi trên ghế mây ngủ thiếp đi. Khi thức giấc, sắc trời đã tối hẳn, trên người phủ chiếc áo khoác của Hạ Thừa Niên nhưng không thấy bóng dáng anh đâu.

Nhảy một chân khỏi ghế mây, tôi vịn tường nhảy xung quanh tìm anh, tìm thấy bóng lưng gầy gầy của anh trong căn bếp sáng đèn.

Nói thật, khi thấy anh bê hai bát mì ra, tôi khá kinh ngạc.

Anh rất tự nhiên đặt một bát trước mặt tôi: “Chân không ổn thì đừng chạy lung tung, ăn đi.”

Tôi lấy đũa chọc chọc trứng gà trong bát, nhất thời không biết nên hỏi gì trước mới phải.

“Hạ… Thừa Niên, sao anh lại ở đây?”

Anh dừng ăn mì, cụp mắt nói nhỏ: “Đây là quê của tôi.”

10.

Hạ Thừa Niên sinh ra ở thị trấn cổ này, khi anh 5 tuổi, cha anh vì cứu người chết đuối mà mất. Năm anh 17 tuổi, anh đến thành phố lớn để chữa bệnh cho mẹ, nhưng cuối cùng anh không giữ mẹ lại với mình.

Sau này, tháng 9 mỗi năm anh sẽ quay về ở đây một thời gian.

Sở dĩ anh tìm được tôi vì đạo diễn trùng hợp là bạn anh, sau khi biết không tìm thấy tôi thì nhờ anh hỗ trợ tìm kiếm, dù sao thì cũng không ai quen thuộc nơi này bằng anh.

Tôi từng vô tình xem qua một cuộc phỏng vấn anh, trong đó khi được hỏi về gia đình, anh chỉ nói “không tiện tiết lộ” rồi cho qua. Tôi từng nghĩ anh muốn bảo vệ sự riêng tư của người nhà, giờ mới biết thì ra anh không còn người nhà nữa.

Người quản lý vỗ vỗ vai tôi nói Hạ Thừa Niên đã đến, tôi còn đang nhớ những lời anh nói. Nghe tiếng nói, tôi quay lại theo bản năng, vô tình chạm đúng phải tầm mắt anh, sau đó nghe đạo diễn báo chuẩn bị, đã đến phần diễn của tôi.

Có lẽ do ánh mắt phía sau quá mãnh liệt, cũng có thể vì vết thương ở chân làm giảm năng lượng, tóm lại tôi phạm lỗi hết lần này đến lần khác trong cảnh quay đó, ngay cả sai lầm cấp thấp như quên lời cũng mắc phải.

Áy náy xin lỗi, tôi xin đạo diễn cho tôi nửa tiếng để tìm lại trạng thái tinh thần tốt hơn.

Lúc này Hạ Thừa Niên đi tới, anh mặc bộ quần áo thể thao giản dị màu trắng đen, tóc không chải cẩn thận, đỉnh đầu còn một nhúm vểnh lên, hai tay đút túi quần đi tới bên cạnh tôi, nhìn qua kịch bản trên tay tôi, cười khẽ: “Căng thẳng?”

Nói chính xác thì kỹ thuật diễn xuất của tôi có thể nâng cao một bậc là nhờ anh chỉ dẫn. Từ đó trở đi tôi không đóng phim của anh nữa, bây giờ lại bị anh nhìn thấy, cảm giác giống như khi lang bạt giang hồ thì gặp sư phụ.

Nhưng tôi trong mắt anh giống như là khó khăn lắm mới đạt tiêu chuẩn được chọn. Siết cuốn kịch bản thành cuộn tròn, tôi không lên tiếng.

Thật lâu sau, anh chợt lộ ra nụ cười lười nhác, quay người bỏ lại một câu: “Tôi đi mua bánh hoa quế lạnh.”

Tôi kệ anh nói muốn mua gì, chỉ thở ra một hơi dài, nhìn bóng lưng anh khuất dạng, lập tức quay lại đoàn, nhanh chóng nhập vai, kết thúc thành công cảnh quay trong ngày.

Đối với bánh hoa quế lạnh, tôi cũng được nếm thử trong bữa tối.

Lúc đó tôi đang ngồi trên bậc thềm đá được bao phủ bởi ánh nắng chiều, ăn salad rau mà quản lý đưa cho cùng mấy miếng thịt bò mà tôi lén cất trong túi.

Đang lướt điện thoại, tôi chợt thấy Tống Hách Nam trên mục hot search, tôi lướt qua, bỏ di động xuống, ngẩn người nhìn bóng người ngược sáng trên cây cầu đối diện.

Thực ra từ khi đến đây, tôi không nghĩ đến anh nhiều, bây giờ nhìn thấy có những cảm xúc không rõ, tựa như tiếc nuối thời thanh xuân.

Khi Hạ Thừa Niên xách theo hộp bánh hoa quế lạnh xuất hiện, tôi đang vô cùng miễn cưỡng nuốt salad rau trong miệng. Anh ngồi xuống bên tôi, mở hộp đưa tôi, lập tức mùi hoa quế thơm ngọt tỏa ra ngào ngạt.

Tôi không kiềm chế được mà ăn liên tục rất nhiều miếng, xong rồi thì rầu rĩ, âm thầm tính toán có bao nhiêu calorie, thầm thề không ăn thêm miếng thức ăn nào trong bảy ngày tiếp theo.

Nhưng hôm sau tôi đã thất bại, vì Hạ Thừa Niên lại mang bánh thanh mai đến.

11.

Chúng tôi ở lại cổ trấn trong ba tháng.

Một tuần trước khi chúng tôi đóng máy thì Hạ Thừa Niên đột ngột rời đi vì bận công việc. Sáng hôm anh rời đi tôi vẫn còn đang nghĩ về cái cây cổ thụ ngàn năm mà anh nhắc đến, khi kết thúc cảnh quay sáng thì nhận được điện thoại anh.

Sau khi kết nối, bên kia im lặng, tôi chọc chọc salad trong bát, gọi khẽ: “Hạ Thừa Niên.”

Đúng, chưa đầy ba tháng, tôi đã hoàn toàn thích ứng với việc gọi anh là Hạ Thừa Niên, thậm chí còn quen với sự xuất hiện đột ngột của anh khi tôi đang quay.

Vì vậy khi nghe anh nói bằng giọng trầm trầm ở đầu dây bên kia: “Thích Tuệ, xin lỗi, tôi… lần sau tôi dẫn cô đi xem cây” thì mãi một lúc sau mới phản ứng lại, sau đó rất tự nhiên đáp: “Được.”

Thực tế việc anh rời đi với tôi mà nói cũng không hẳn là có ảnh hưởng gì, nhưng có lẽ do thói quen quá đáng sợ, sau này mỗi quãng nghỉ giữa các cảnh quay, tôi luôn vô thức nhìn về phía bên cạnh đạo diễn.

Nơi đó… mỗi lần Hạ Thừa Niên đến đều sẽ ngồi đấy.

Ngày đóng máy, tôi nhận được mấy bó hoa như trước, thật khó tin. Thời gian dài trước đây, khi tôi còn đóng những nhân vật không tên, mỗi lần đến ngày đóng máy, tôi vẫn nhận được hoa, dù chỉ có một bó. Tôi không biết đó là ai, người đi cùng tôi từ lúc vô danh đến hiện tại, từ người qua đường Giáp đến nữ chính.

Sau khi tôi bị mang danh là “bậc thầy trà xanh”, suốt quãng thời gian dài không nhận được vai diễn nào, bất kể là diễn xuất hay là sự nổi tiếng với khán giả, tất cả đều như rơi xuống tận đáy vực. Thời gian đó ngày nào tôi không phải đi thử vai thì cũng là trên đường đi thử vai, lý lịch hết lần này đến lần khác bị ném vào thùng rác, thỉnh thoảng gặp được mấy cơ hội thì rốt cuộc cũng vì tôi không muốn đi theo nhà sản xuất ăn tối hoặc theo họ chơi bời mà cuối cùng cũng vuột mất.

Người quản lý từng thăm dò hỏi tôi: “Thích Tuệ, thật ra rất nhiều người ngay cả cơ hội ăn cơm với người ta cũng không có, nếu em còn muốn thực hiện mơ ước của mình…”

Khi đó tôi ngồi ôm chân dựa vào cửa sổ nhìn ra phố xá tấp nập bên ngoài, bình thản cắt lời cô ấy: “Nếu em đánh mất chính mình thì mơ ước còn có ích lợi gì?”

May mắn chính là khi tôi định từ bỏ nghiệp diễn xuất, cuối cùng tôi cũng được thử sức với một vai diễn, dù chỉ là vai phụ nhỏ nhưng lại là tia lửa chắp cánh cho ước mơ của tôi. Mà người đạo diễn nhận tôi chính là đạo diễn hiện giờ, thật trùng hợp, lúc trước tôi chỉ là nhân vật nhỏ nhất trong bộ phim của anh ấy, nhưng bây giờ tôi đã trở thành người không thể thay thế.

Nhưng cho dù thế nào, tôi vẫn rất biết ơn anh ấy, nếu không có anh ấy, cái tên “Thích Tuệ” này có lẽ đã sớm biến mất khỏi làng giải trí từ lâu.

Khi tôi nói đến chuyện này, chân thành nói về tầm quan trọng của vai diễn đó quan trọng với tôi thế nào vào thời điểm ấy thì anh ấy nhíu mày. Tôi tưởng anh ấy đã quên việc đó, đang định nói không nhớ cũng không sao thì anh ấy bỗng nhìn tôi nói: “Tuyển dụng cô không phải là tôi… là Hạ Thừa Niên.”

Tôi nhất thời không nói nên lời, ngẩn ngơ nhìn anh ấy, không hiểu được ý nghĩa của câu đó, mãi đến khi anh ấy bổ sung thêm câu: “Lúc đó anh ấy đề nghị tôi thông qua buổi thử vai của cô.”

Thật lâu sau tôi mới nghe giọng nói khô khốc của mình: “Tại sao?”

“Dù sao thì khi đó anh ấy cũng chỉ được xem là một tân binh.” Anh ta chỉ nói một câu như vậy.

Hôm đó tôi cầm điện thoại, liên tục chuyển đổi màn hình chính và khung tin nhắn. Cuối cùng để chuyển hướng sự chú ý của mình, tôi dựa vào sô pha thử tìm kiếm tên mình, sau đó vô tình lướt đến nhật ký yêu thầm bị chia sẻ không biết bao nhiêu lần.

Tôi đọc kỹ từng câu trên đó, chợt nhận ra, có lẽ mối tình thầm kín của mình đã kết thúc vào ngày nhật ký mối tình đơn phương bị lộ ra ngoài.

Suy cho cùng, anh chỉ là một vì sao băng lướt qua cuộc đời tôi, tỏa sáng rực rỡ nhất thời nhưng không mãi mãi lấp lánh.

Tôi nghĩ, tôi sẽ không bao giờ đăng nhập vào blog phụ kia nữa.

12.

Có thể vì nhờ chuyến đi đến cổ trấn, mối quan hệ giữa tôi và Hạ Thừa Niên dần thay đổi từ đồng nghiệp thành bạn bè. Tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy có người mình thích cho đến khi tôi tình cờ phát hiện mối quan hệ trước kia giữa anh với một nữ diễn viên.

Một tối sau một năm từ cổ trấn quay về, tôi đang học cách làm bánh ngọt theo video thì vô tình di động nhảy ra một tin có tựa “Tình yêu Hạ Thừa Niên”.

Tôi biết nó không liên quan gì đến tôi. Nhưng ma xui quỷ khiến tôi vẫn nhấp vào.

Đó là đoạn video chưa đầy mười giây, mặc dù hơi mờ nhưng tôi vẫn nhận ra bóng dáng anh ấy. Trong video, anh và một cô gái đi từ ô cửa kính đi đến chỗ bị bức màn che khuất một phần, nhìn từ bóng dáng mà đoán hai người ôm nhau.

Có người tìm ra cô gái chỉ lộ nửa mặt đó, là một diễn viên trẻ mới vào nghề, rất trẻ, rất đẹp.

Tôi bình tĩnh đặt điện thoại xuống, tiện tay cầm ly lên uống hớp nước. Một lúc lâu sau mới nhận ra nước đã lạnh.

Đồ ngọt tôi làm thất bại, nhưng tôi không bỏ cuộc mà làm đi làm lại theo video cho tới khi thành công, Sau đó mới nhận ra tôi đã ở đây suốt một đêm, không hề buồn ngủ.

Thực ra tôi đã nhận ra mình không ổn, tôi đã nhận ra điều đó từ sớm, ngay khi anh tìm thấy tôi trong núi sâu.

Lần đó tôi đang ghi hình cho một gameshow, ekip chương trình yêu cầu khách mời cầm máy quay đi thám hiểu sâu trong núi, để đảm bảo an toàn, tất cả ngóc ngách bí ẩn đều được đi tiền trạm trước. Nhưng không may là khi quay được nửa chừng thì trời bất ngờ đổ mưa to, núi sạt lở đất, tôi bị lạc với mọi người.

Tôi chưa từng gặp phải tình huống nguy hiểm thế này, tuy rằng mưa đã tạnh rất nhanh nhưng chân tôi bị đá nhọn cào rách, mắc kẹt bên sườn núi suốt một ngày một đêm.

Đúng lúc này, Hạ Thừa Niên xuất hiện, người anh bê bết bùn đất.

Cho dù lúc đó tôi đã ở trong trạng thái nửa hôn mê nhưng điều đó không ngăn được nước mắt tôi tuôn rơi khi nhìn thấy anh.

Anh cõng tôi trên lưng, đi trên con đường núi hiểm trở rất lâu, rất lâu, trong lúc đó anh không cho tôi ngủ, anh luôn trò chuyện với tôi, nhưng lúc đó ý thức tôi không còn tỉnh táo lắm, không nhớ rõ nhiều những lời đã nói, nhưng có một câu tôi khắc sâu trong trí nhớ.

Không biết anh dùng tâm lý gì mà hỏi tôi câu đó, “Người cô yêu thầm là Tống Hách Nam đúng không?”

Vì thế khi hot search xuất hiện, anh đã biết sự thật, thậm chí anh hoàn toàn có thể giải thích rằng người trong bức ảnh kia không phải anh.

Nhưng anh đã không làm.

Tôi không trả lời anh, ngón tay bấu cổ áo anh chặt hơn, sau đó hỏi khẽ một câu trước khi hoàn toàn hôn mê:

“Người trong ảnh không phải anh, sao anh không giải thích?”

Tôi không nghe câu trả lời của anh, cũng không chắc anh có nghe tôi hỏi không. Nhưng sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, tôi cũng không hỏi lại.

Bình luận

Truyện đang đọc