NỮ ĐỒ TỂ CÙNG TIỂU KIỀU NƯƠNG


Thông thường chuyện giết heo đều do hai người Sở Ngu cùng Khi Mãn phối hợp thực hiện, chỉ cần một trong hai người có việc bận không thể đi thì ngày đó quầy hàng sẽ không mở cửa kinh doanh.

Một ngày trước khi đóng cửa, nàng sẽ cho treo lên trước quầy một bản bố cáo miễn cho khách nhân phải cực khổ sáng sớm đến xếp hàng chờ mua thịt.
Buổi sáng ngày mai Khi Mãn có việc gấp nhưng hắn đã cùng gia chủ thương lượng tốt chuyện giết heo, Sở Ngu khẳng định là không đi không được.

Hắn nói canh ba có thể cùng nàng đi giết heo nhưng sau khi giúp nàng vận chuyển heo đến quầy thịt thì hắn phải trở về nhà giải quyết một ít sự vụ đột ngột phát sinh, không thể ở lâu như mọi khi được.
Sở Ngu nhìn tiểu cô nương đang loay hoay với đống tiền đồng trên bàn trong lòng tự nhiên có tính toán riêng, bèn đưa chân đá đá cái ghế của nàng đang ngồi nói:
- Tiểu đầu gỗ, ngày mai ngươi cùng ta đi giết heo a.
Đinh Hương ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn nàng:
- Nhưng ta sức lực không đủ lớn, làm sao có thể giúp được ngươi đây?
- Khi mãn ngày mai phụ ta sát heo xong phải đi xử lý chuyện riêng, ngươi chỉ cần cùng ta đi bán thịt, ngồi yên một chỗ giúp ta lấy tiền là được.
Mộc Đinh Hương nghe đến việc thu tiền đôi mắt lập tức sáng rỡ.

Có điều còn ngại một ít chuyện nên vẫn cẩn thận hỏi lại.
- Thật sự có thể chứ?
- Đương nhiên là có thể, nếu không ta phải lặn lội đi tìm người khác tới hỗ trợ.

Bây giờ trong nhà có sẵn người tài giỏi như ngươi ta hà tất phải phiền toái đến người khác.

Sở Ngu híp mắt nhìn nàng cười cười.
- Cái kia.....!Thôi được rồi! Sáng mai ta cùng ngươi khởi hành.

Nàng âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, ngoài đồng mạ đã lớn cũng không cần phải chăm sóc gì nhiều.

Khoảng thời gian này không có chuyện gì to lớn cần phải giải quyết, nếu có thể giúp đỡ Sở Ngu mấy chuyện nhỏ nhặt này Hương tức phụ cảm thấy thần kinh cực kì hưng phấn, hơn nữa nàng cũng muốn xem ngày thường Sở Ngu ở trên huyện làm việc vất vả như thế nào.
- Nếu vậy ngày mai ngươi phải dậy rất sớm đó.
- Đến lúc đó ngươi kêu ta là được.
Mộc Đinh Hương đứng lên đi vào trong đem quần áo ngày mai chuẩn bị sẵn, lúc rời giường chỉ cần mặc vào sẽ không phải mất quá nhiều thời gian.
- Mẫu thân đi nơi nào con cũng phải đi theo người.
Trúc Nhi không biết từ nơi nào đột nhiên nhảy ra doạ các nàng một trận hết hồn, từ nãy đến giờ nó núp trong góc nghe được sáng mai hai vị mẫu thân của nó đều không có ở nhà, ồn ào cũng muốn đi theo hai người cho bằng được.
- Hai người bọn ta đi giết heo, ngươi không phải không thích cảnh giết heo sao?
Hương tức phụ gãi gãi cái đầu, mông lung hỏi ngược lại tiểu yêu tinh nghịch ngợm trước mặt.
Tiểu măng tinh nghe được hai người các nàng muốn đi giết heo, nguyên bản biểu tình hứng thú nháy mắt suy sụp xuống dưới, nó chậm rãi úp mặt vô tường bĩu môi không thèm lên tiếng, đưa lưng về phía hai người cố tình bày ra bộ dáng ủy khuất.
Sở Ngu trong lòng cảm thấy buồn cười, chọc chọc cái mông nhỏ của nó.
- Bằng không ngươi phong bế cái mũi lại, ta đem ngươi nhét vào sọt tre mang đi có chịu không?
- Hừ...

Thực linh chịu không nổi cảnh sát sinh đầy máu me, mặc cho Sở Ngu cố ý trêu chọc nó như thế nào nó vẫn cao ngạo không chịu mở miệng, nhưng trong lòng nó xác thực rất ủy khuất, trên gương mặt nhỏ thoáng chốc rơi xuống mấy hạt đậu vàng.

Đinh Hương thấy nó khóc trông rất đáng thương, lúng túng đưa tay xoa đầu dỗ dành nó.
- Trúc Nhi ở nhà ngoan ngoãn chờ hai chúng ta trở về, giúp mẫu thân canh giữ bình tiền thật cẩn thận lúc trở về nhất định mẫu thân sẽ mua đồ chơi cho ngươi.

Nào nói nhanh lên, Trúc Nhi muốn mẫu thân mua cho ngươi cái gì?
Tiểu yêu được Đinh Hương hống lúc này mới chịu dừng âm thanh nức nở lại, hai con mắt có điểm hơi hồng hồng mở cực to nhìn thẳng vào mắt nàng, sụt sịt nhỏ giọng nêu lên món đồ mình muốn có.
- Con muốn cái tiểu đồ chơi làm bằng đường.
- Được, mẫu thân ngày mai mang về tiểu đồ chơi làm bằng đường cho ngươi.
Tiểu trúc nghe nàng hứa xong nó mới nín khóc hẳn, mỉm cười nhảy vào lồng ngực Mộc Đinh Hương dùng cái cằm cọ cọ làm nũng, chọc đến Sở Ngu trong lòng âm thầm ghen tị không thôi.
Ngày kế tiếp trời còn chưa sáng, Đinh Hương mơ mơ màng màng đã bị người ta đánh thức.

Nhìn Sở Ngu đã ăn mặc chỉnh tề chờ mình, nàng nhanh chóng vỗ vỗ khuôn mặt cho tỉnh táo lại, dùng tốc độ nhanh nhất có thể thay quần áo, lại vội vội vàng vàng ba chân bốn cẳng chạy tới lu nước rửa mặt.
Sở đồ tể nhìn nàng bộ dáng hấp tấp vội nói:
- Đừng nóng vội, trời vẫn còn sớm.
Thu thập xong, Sở Ngu mang theo công cụ sát heo cùng túi tiền lôi kéo Mộc Đinh Hương lên ngựa.

Lúc này tuy là mùa hè nhưng trời vẫn chưa nóng lắm, xung quanh sương sớm vẫn còn giăng dày đặc kéo theo hơi nước trong không khí có chút lạnh lẽo.
Sở Ngu đem tiểu cô nương kéo vào trong lòng ngực, ghé sát vào lỗ tai của nàng trầm giọng hỏi:
- Lạnh hay không?
Đinh Hương lúc này vô cùng kích động, được sưởi ấm bởi cơ thể của người ngồi sau nên cũng không cảm thấy lạnh nữa, lắc lắc đầu che đi vành tai đang nóng dần lên.

Nàng ngó ngang ngó dọc giả vờ như mình đang háo hức ngóng trông cho mau đến nơi một chút.
Con ngựa phi nước đại ước chừng chưa đến nửa canh giờ liền đến nơi, Khi Mãn đã ở nơi đó chờ hai người các nàng tự lúc nào.

Thấy nàng đến hắn đứng dậy đem con ngựa cột vào xe đẩy tay, lát nữa dùng chiếc xe này để vận chuyển thịt heo về cửa hàng trên huyện.
Chủ nhà đã đun một nồi nước sôi thật to, năm rồi nhà họ bán heo đều là bán cho Sở Ngu, bọn họ đối với nàng và Khi Mãn cũng được tính là tương đối quen thuộc.

Nhưng hôm nay nhìn thấy chỗ này xuất hiện thêm một gương mặt mới.

Không khỏi có chút kinh ngạc.

Sở Ngu cười cười, quay mặt về phía chủ nhà giải thích một chút.
- Đây là biểu muội của ta, Khi Mãn hôm nay có việc nên ta đưa nàng theo giúp ta bán thịt.
Đinh Hương nghe nàng giới thiệu với người ta như vậy trong lòng ngược lại cảm thấy có chút vi diệu.

Nàng cho rằng người trên huyện đều đã lan truyền tin tức người này cưới được thê tử xinh đẹp, mà Sở Ngu ngày thường cũng không thèm mở miệng phản bác lời đồn này.


Hiện giờ hai người đã chung sống với nhau lâu như vậy, vì sao ở trước mặt người khác còn không dám thừa nhận.
Nàng cho rằng bắt đầu từ giây phút nàng bước ra khỏi cửa Mộc gia thì nàng đã chính thức trở thành người của Sở Ngu, trừ phi người này xác thật không cần nàng nữa.
Thế mà hôm nay Sở Ngu lại nói nàng là biểu muội, tuy rằng nàng biết Sở Ngu nói năng không suy nghĩ nhiều nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút mất mát.
Trước mắt cũng không thời điểm để nàng đứng đây tủi thân, phu quân của nàng cùng Khi Mãn đã vào chuồng heo từ bao giờ, trong tay hai người cầm hai bó dây thừng thật lớn sợi dây nhuộm một màu nâu nhờ nhờ trông đến khó tả.

Lúc này lão heo mập ú còn đang ngủ, bốn cái chân của nó trực tiếp mở ra trên mặt đất, nó ngủ say đến nỗi có người lạ vào chuồng cũng không hay biết.

Hai người nhẹ nhàng đem dây thừng tròng lên bốn cái chân thượng của nó, chờ đại heo mập mạp hừ hừ tỉnh lại thì đã quá muộn, toàn bộ thân thể của nó đã bị kéo đến cửa chuồng trại.

Ấy vậy mà con lợn ngu ngốc này vẫn mơ mơ màng màng để người ta dắt đi.

Quá trình này không tốn nhiều sức lực, nhìn nhẹ nhàng thật sự.
Ngay sau đó hai người đem đại phì heo đưa đến bậc thang, Sở Ngu cùng Khi Mãn dùng hết sức lực kéo căng dây thừng, heo mập bị động tác đột ngột này làm cho mất thăng bằng ngã xuống mấy bậc thang bên dưới, dường như cú ngã làm nó choáng váng mất một lúc, vẫn chưa nghe nó kêu la gì.

Sở Ngu đem tấm ván gỗ đã chuẩn bị sẵn lấy ra đè lên cái bụng to tròn của nó, con lợn ngốc thoáng chốc không thể cử động.
Khi Mãn đặt mông ngồi lên tấm ván gỗ để Sở đồ tể đem bốn đoạn dây thừng căng ra chặt chẽ, trói chặt vào bốn góc chân cầu thang.

Đại heo ngốc bị cố định ngay ngắn liền một chút sức lực giãy giụa đều không có, muốn kêu cũng kêu không được, thoạt nhìn thuận theo các nàng thật sự.
Cho đến khi Sở Ngu mở túi mang ra bộ dụng cụ cắt gọt sáng loá, con lợn béo lúc này mới ý thức được tình hình có vẻ không thích hợp cho lắm, chỉ là không chờ nó kịp kêu lên một tiếng Sở đồ tể đã đưa tay nắm chặt lấy móng trước của nó, lưỡi dao sắc bén theo cánh tay cứa một đường thật ngọt, huyết heo đỏ tươi theo lỗ hổng bên động mạch chủ túa ra một màu đỏ chói mắt.

Canh đúng lúc này, chủ nhà vội đem bồn gỗ đẩy đến phía dưới hứng lấy huyết thanh nóng hầm hập, đợi máu chảy đến hết thì thôi.
Hoàn toàn không như trong tưởng tượng phải dùng đến sức ngựa cùng một đám nam nhân lực lưỡng, chỉ cần hai người không tính là cao to vậy mà khinh khinh xảo xảo đem con heo giết đến gọn gàng sạch sẽ, việc này quả thực nằm ngoài dự đoán của nàng.

Mộc Đinh Hương đối với phu quân cùng Khi Mãn càng thêm bội phục sát đất.
Đại heo béo phì rất mau đã không đứng dậy nổi, nằm ngay đơ thở hừ hừ từng trận nặng nề.

Toàn thân nó trở nên vô lực mặt người đời khi dễ muốn xoay hướng nào thì xoay, Khi Mãn cũng từ trên người con heo đứng lên đi lấy quả cân mang tới bắt đầu cân kí nó.
Theo lý thuyết hẳn là phải cân xong mới giết, nhưng áp dụng cách này thì khi đem lên cân heo sẽ bị kinh động một trận, lúc giết sẽ không thể nào nhẹ nhàng như thế này.

Vì thế mỗi lần mua heo Sở Ngu đều cùng chủ nhà thương lượng trước, giết xong mới đem cân, tiền heo cùng tiền huyết cộng lại trả luôn một lượt.
Kế tiếp là đến công đoạn dùng dao to cực sắc cạo bỏ lớp lông mao, hai người chia ra một người phụ trách cầm dao cạo, người còn lại đem nước nóng xối lên, cạo đến đâu rửa trôi đến đó.

Xong nửa bên này thì hợp sức lật sang bên kia, động tác cũng y như cũ vô cùng chính xác và thuần phục.


Chưa hết nửa nén hương đã xử lý xong phần bên ngoài.
Khi còn sống ở Mộc gia nàng đã từng xem qua cảnh giết heo nhưng không hề giống với cảnh tượng bây giờ.

Năm ấy mười mấy người xúm lại quần quật hết cả buổi sáng vẫn chưa xử lý xong con heo, chờ ăn xong bữa cơm chiều đám nam nhân đó mới hoàn thành công việc.
Sở Ngu sợ nàng nhàm chán bèn hướng về phía nàng vẫy tay nói:
- Hương hương lại đây giúp ta xối nước ấm.
Mộc tức phụ cảm giác trên tay như có thêm sức sống, đáy mắt toàn là vui vẻ đi theo sau lưng phu quân hỗ trợ bọn họ làm một chút công việc nằm trong khả năng cho phép.
Thẳng đến khi chuẩn bị mổ bụng con lợn béo Sở đồ tể mới ngẩng đầu hỏi chủ gia muốn hay không bỏ qua công đoạn này.

Nếu lưu lại thì ấn thành giá cả giảm đi, không lưu liền trực tiếp mổ bụng rửa sạch sẽ, trả tiền rồi đưa về quầy để bán.
Nhưng mặc kệ gia chủ lưu hay không lưu thì hai người vẫn phải đem đại tràng lớn nhỏ cùng dịch vị trong bụng heo rửa sạch sẽ mới có thể mang đi, hỏi vậy cũng chỉ là một nghi thức mà thôi.

Cũng may nam nhân này hiểu rõ tính cách của nàng, hắn biết Sở Ngu thích sạch sẽ vì thế liền tự mình đảm nhận việc mổ bụng heo, chỉ để nàng ta xử lý sạch sẽ phần đầu heo.

Chờ hai bên hoàn thành nhiệm vụ thời gian cũng không sai biệt lắm.
Hai người đem lông mao trên người con heo cạo sạch sẽ rồi chất nó lên xe đẩy, Sở Ngu xoay lưng hô lên một tiếng thu hút sự chú ý của nàng, chả biết thê tử nhà mình nghĩ gì mà đứng ngốc ở đó từ nãy đến giờ.
- Quản gia ngốc ngươi đứng đó làm gì? Còn không mau theo chủ nhà tính tiền đi.
Nghe nhắc nhở nàng mới sực nhớ đến nhiệm vụ của mình, vội vàng lấy túi tiền bên hông đi theo gia chủ lên đại sảnh tính tiền.
Thẳng đến khi ba người trở lại cửa hàng Mộc Đinh Hương cảm thấy tâm hồn của mình vẫn còn hốt hoảng.

Nàng không hiểu bằng cách nào mà hai người này chỉ tốn một khoảng thời gian nhỏ đã đem đầu heo hai ba trăm cân giải quyết gọn gàng lại sạch sẽ, thật sự rất khó để tin.
Khi Mãn cùng Sở Ngu đem phần thịt heo đã rửa sạch nâng đến sau quầy hàng, xong xuôi hết mới quay sang phía hai người các nàng lên tiếng cáo từ.

- Ta đây đi về trước, các ngươi hôm nay phải vất vả một phen rồi.
Sở đại gia niềm nở hướng về phía hắn hào phóng vẫy vẫy tay nói:
- Bận việc thì mau đi đi, nếu lỡ chuyện tốt của nhà ngươi thì ta biết phải làm sao bây giờ~~
Nghe hai người kia nói chuyện toàn nói bóng nói gió vô cùng khó hiểu nàng cũng không tiện xen vào, đợi sau khi Khi Mãn đi khuất nàng mới quay sang hỏi thử xem chuyện tốt vừa nãy người này nhắc đến là chuyện tốt gì.
Sở Ngu một bên xếp thịt lên bàn, một bên hướng về phía nàng nói chuyện phiếm.
- Có người giúp ngốc tử kia giới thiệu đối tượng thành thân, hôm nay chắc hẳn là hắn muốn đi xem mắt cô nương nhà người ta rồi.
Đinh Hương lúc này mới chợt bừng tỉnh đại ngộ:
- Khi mãn ca ca cũng thật là tẫn trách, biết hôm nay phải đi xem mắt còn tranh thủ dậy sớm đi giết heo.
- Không có biện pháp, hành nghề này bắt buộc chúng ta phải dậy thật sớm, suy cho cùng chỉ là dùng đổi sức khoẻ đổi lấy tiền mà thôi.
Dậy sớm đã trở thành thói quen khó bỏ của Sở đồ tể, hơn nữa ngủ sớm dậy sớm rất có lợi cho sức khỏe.

Buổi trưa trở về lại ngủ bù thêm một giấc, vì thế cũng không cảm thấy vất vả lắm.
Những lời này lọt vào tai không sót một chữ, Đinh Hương làm sao mà không cảm thấy đau lòng cho được.

Nữ nhân ngốc nghếch này không biết yêu thương bản thân của mình một chút nào cả, lúc nào cũng xem mình như nam tử mà làm những loại công việc vô cùng tốn công tốn sức.

Tuy rằng sáng nay những việc đó thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, nhưng người này phải luyện bao nhiêu năm tay nghề mới có thể thuần phục như vậy? Nàng dám chắc rằng quãng thời gian phía trước Sở Ngủ phải ăn rất nhiều khổ cực, hơn nữa bày thịt heo lên hoặc dọn thịt heo xuống cũng phải tốn gần hết sức lực, sao có thể nói không vất vả là không vất vả cho được.
Nhìn cô nương đáng yêu khuôn mặt nhỏ chứa đầy vẻ đau lòng, trong lòng Sở Ngu nảy sinh một trận ấm áp.

Nàng lẻ loi nhiều năm như vậy lại không nghĩ tới giờ phút này cũng có người tình nguyện dùng ánh mắt ôn như như vậy an ủi mình, không khỏi có chút hưởng thụ thật sự.

Hèn gì những nam nhân làm nghề này đến tuổi cao niên liền rửa tay gác kiếm, mà người này nói gì đi nữa vẫn chỉ là nữ nhi, dù nàng ta cậy mạnh đến đâu cũng chẳng thể bằng đám nam nhân sức dài vai rộng kia.

Đinh Hương cảm thấy trọng trách nặng nề mà phu quân của mình phải đeo trên vai mấy năm nay có lẽ là công việc thật sự quá sức với nàng ấy.
- Mọi khi có việc gấp chúng ta nhất định đóng cửa nghỉ ngơi một hôm, nhưng gia chủ mấy ngày gần đây muốn đi hành hương nên không thể để nó lưu lại chuồng chờ chúng ta đến bắt về, vì thế hôm nay không xử lý con heo ấy không được.
Sở Ngu lựa lời mền mỏng an ủi tiểu cô nương.
Mộc Đinh Hương lúc này mới giật mình đem tinh thần chấn chỉnh lại, ngoan ngoãn đứng sang một bên nhìn phu quân nhà mình động tác nhanh nhẹn đem mấy miếng xương sườn dịch ra ngoài, lại phóng mấy khối thịt ba chỉ lên trên mấy bẹ lá chuối, bốn cái chân heo cũng được nàng xếp vô cùng ngay ngắn chỉnh tề.

Sở Ngu đem mọi thứ sắp xếp ổn thỏa, thoạt nhìn thập phần cảnh đẹp ý vui.

Trách không được cửa hàng của người này được mọi người hoan nghênh đến vậy, vừa nhìn đã mang đến cảm giác rất thoải mái gần gũi, càng không cần phải nói đến chất lượng thịt ở đây tốt như thế nào.

Sở Ngu đi xem heo rất kĩ, tuyển vào đều là loại heo tốt nhất, xẻ ra sẽ thấy các lớp thịt, mỡ, thịt, mỡ xen lẫn xếp lớp đan xen chồng lên nhau.

Phần thịt này nhìn chung rất săn chắc mà màu sắc lại rất tươi sáng, chỉ cần một khối thịt tươi chưa qua chế biến đã có thể làm người ta chảy nước miếng ròng ròng.
Lúc này trời đã sáng tỏ, các quầy hàng trên huyện mới vừa bắt đầu bày bán đã lác đác có vài người tới mua đồ ăn, Sở Ngu thừa dịp vắng vẻ này đem da đầu heo cạo sạch sẽ lớp lông mao, lại tinh tế mà đem chân heo cắt bỏ phần móng thừa.
Chờ nàng làm xong việc, trên phố người đi đường cũng dần dần nhiều lên, bắt đầu xuất hiện tốp năm tốp ba lão khách nhân hướng đến cửa hàng bên này của hai người các nàng đi tới.
- Sở cô nương giúp ta lấy một phần giò heo thật ngon, lại lấy thêm hai quả thận, ta phải tẩm bổ thân thể sinh long hoạt hổ này đó nha.

Khi mãn hôm nay không ở đây phụ giúp ngươi sao?
- Ây da còn tiểu mỹ nhân này là con cái nhà ai, bổn công tử thật sự thấy nàng rất lạ mặt.

Dường như ta chưa từng gặp nàng bao giờ.
Sở Ngu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt lão khách hàng đầu tiên của ngày hôm nay, hắn đứng nơi đó phe phẩy cái quạt trên tay.

Cứ tưởng là ai hoá ra lại là lãng tử phong lưu Tây Môn Lương Tài nổi tiếng ăn chơi, lại nhìn đến cô nương yêu kiều thướt tha bên người, đôi mắt nàng hơi hơi dịch chuyển không biết đang toan tính cái gì, lúc sau mới mở miệng nhấn mạnh từng chữ.
- Đây..là nương...tử của ta!
Tác giả có lời muốn nói:
Mộc Đinh Hương: Trước mặt người khác ngươi gọi ta là biểu muội, vừa quay mặt lại gọi ta là nương tử.

Rốt cuộc ta là gì của ngươi?? ( ̄へ ̄).
Sở Ngu: Trước mặt là muội muội sau lưng là nương tử.
Mộc Đinh Hương: Vì sao lại là muội muội, nói mau! Nếu không ngươi đừng có trách sau khi ta rút kiếm ra khỏi vỏ lại không nhìn mặt người thân (╯‵□′)╯
Sở Ngu: Nàng đừng nháo hãy nghe ta giải thích.

Một ngày đổi một cách gọi mới người ta bảo đây là tình thú đó.

Hôm nay ta gọi nàng là muội muội, ngày mai kêu nàng là bảo bảo, ngày sau nữa lại kêu nàng là bảo bối.

Bảo bối thích tên nào ta đều có thể gọi.
Mộc Đinh Hương: Không nói nhiều! Xem kiếm~~
Sở Ngu!!! Aaa nương tử à nàng đừng như vậy, ta còn chưa từng chơi qua loại này, quá kích thích~.


Bình luận

Truyện đang đọc